Ai vậy?
Là ai dám đối nghịch với Tiêu Cốc Vân vậy?
Trang Nại Nại nhìn sang, người vừa nói là một người đàn ông Trung Quốc hơn năm mươi tuổi, mặc âu phục, khuôn mặt khá điển trai. Dù đã trung niên nhưng ông ấy vẫn còn rất nam tính, cả người toát ra hơi thở cuồng vọng ngang ngạnh. Lời nào của ông ấy cũng lộ ra sự lưu manh. Tất cả cổ đông đều nhìn ông ấy với ánh mắt khinh bỉ. Xem ra mọi người đã quen với cách nói này rồi nên chẳng ai để ý cả.
Người đàn ông này là ai?
Trong tầng lớp quản lý cấp cao của Hoàng Gia Thịnh Thế, ai dám nói chuyện thay Tiêu Mộ Thanh?
Lúc Trang Nại Nại đang suy đoán, Tư Chính Đình đã giải đáp thay cô: “Ông ấy là Thôi Tinh Tước, năm xưa cũng là một nhân vật có tiếng, còn có tình cảm không bình thường với mẹ cô. Có điều, từ sau khi mẹ cô bị tai nạn giao thông, ông ấy liền trở nên trầm lặng, mặc kệ cho người ta chèn ép mình.”
Sao cô cứ cảm thấy, hình như Thôi Tinh Tước và mẹ mình từng có khúc mắc tình cảm gì đó?
Phía dưới, Tiêu Cốc Vân lên tiếng: “Đúng vậy, Thôi Tinh Tước nói rất đúng. Tôi tự nguyện làm tất cả vì nhà họ Tiêu chứ chẳng có mong muốn gì cả. Tôi vốn là con gái nuôi của nhà họ Tiêu, bây giờ Mino đã trở về, tôi nên giao lại quyền quản lý nhà họ Tiêu cho con bé.”
Bà ta vừa dứt lời, mọi người liền nhao nhao phản đối.
“Giao Hoàng Gia Thịnh Thế cho một con nhóc vắt mũi chưa sạch?”
“Không được, Tiêu phu nhân, cô ta sẽ phá hủy cả công ty!”
“Đúng vậy, Tiêu phu nhân, nhà họ Tiêu có quy củ riêng dành cho người thừa kế, tuyệt đối không thể bàn giao một cách qua loa như vậy được.”
Thôi Tinh Tước bĩu môi, đâm bị thóc chọc bị gạo: “Nói như vậy mới đúng chứ! Nếu không, tôi còn tưởng rằng mấy người là những con sói mắt trắng dòm ngó tài sản của nhà họ Tiêu đấy!”
Câu nói này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đám người đang nhao nhao nói.
“Thôi Tinh Tước, ông có thể nói ít đi vài câu không? Ông chỉ là một nhân viên quản lý hậu cần, ông có tư cách gì phát biểu ở đây? Còn nữa, sau khi nắm quyền Hoàng Gia Thịnh Thế rồi, chẳng lẽ phu nhân sẽ đối xử tệ với Tiêu tiểu thư hay sao?”
“Từ xưa đến nay, chỉ có người có năng lực mới được nắm quyền Hoàng Gia Thịnh Thế. Tiêu phu nhân là người có năng lực, có thể dẫn dắt Hoàng Gia Thịnh Thế đi đến một vị trí cao hơn. Đã như vậy, sao còn muốn giao Hoàng Gia Thịnh Thế cho một con nhóc?”
Thôi Tinh Tước hừ lạnh, “Sao ông biết Tiêu tiểu thư không có năng lực?”
Thôi Tinh Tước vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng, nhìn Thôi Tinh Tước với ánh mắt như nhìn một thằng điên.
Thôi Tinh Tước nhìn về phía Tiêu Khải: “Hôm nay mọi người tới đây là vì quyền thừa kế, sao chú Tiêu không cho mọi người một câu trả lời hợp lý đi?”
Cả căn phòng hoàn toàn yên lặng.
Tiêu Khải nhìn đám người, mấp máy môi vài cái rồi nói: “Về quyền thừa kế…”
Nói đến đây, ông dừng lại.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn ông, tầm mắt của ông lướt qua người Tiêu Thái Bạch và Tiêu Cốc Vân, rồi dừng trên người Mino. Sau đó, ông từ từ nói: “Nếu đã vậy thì thi đấu công bằng đi. Kết quả sẽ quyết định quyền thừa kế nhà họ Tiêu. Hoàng Gia Thịnh Thế khởi nghiệp từ ngành công nghiệp may mặc, cho nên lần này sẽ tranh tài về trang phục. Đúng lúc chúng ta dự tính tiến quân vào ngành công nghiệp may mặc trong nước. Tôi cần một kế hoạch cho lần tiến quân này. Mấy người hãy lập hai đội, một tháng sau, ai có kế hoạch tốt hơn thì người đó sẽ thắng.”
Tiến quân vào trong nước?
Các vị cổ đông nhìn nhau, rõ ràng là lão già này thiên vị Mino. Có ai không biết Mino từng là trưởng bộ phận thiết kế của một doanh nghiệp lớn có tiếng trong nước?
Hơn nữa, nếu thi đấu ở trong nước thì Tiêu Thái Bạch sẽ không dùng được mạng lưới giao thiệp rộng rãi của mình. Đám người còn chưa kịp đưa ra ý kiến phản đối, Tiêu Khải đã đứng lên, ánh mắt thâm trầm đảo quanh một vòng nhìn tất cả, rồi xoay người đi.
Trang Nại Nại cảm thấy trên người Tiêu Khải toát ra hơi thở chán chường suy sụp.