Tư Chính Đình đã hiểu ý Thi Cẩm Ngôn. Lúc này ngay cả việc đánh anh ta, anh cũng thấy lãng phí sức lực.
Trước kia anh đánh Thi Cẩm Ngôn là vì cảm thấy anh ta có lỗi với Tư Tĩnh Ngọc, là vì cho rằng bọn họ vẫn tiếp tục ở bên nhau. Còn bây giờ…
Tư Chính Đình rũ mắt xuống, nói với giọng hết sức lạnh lùng, “Vụ hợp tác khai thác mảnh đất trống ở thành Đông giữa Đế Hào và Hoa Phổ sẽ bị hủy bỏ.”
Thi Cẩm Ngôn nghe vậy liền cau mày, nhưng vẫn không nói gì, một lúc sau mới khẽ gật đầu.
Tư Chính Đình lại nói tiếp, “Về thỏa thuận ly hôn, mong anh nhanh chóng ký tên. Anh cứ đưa ra điều kiện của anh, tôi sẽ thay mặt chị Tĩnh Ngọc đồng ý với anh.”
Thi Cẩm Ngôn vẫn mím môi, không nói gì cả.
Khi nói ra những lời này, thái độ Tư Chính Đình rất xa cách và lạnh lùng, cứ như đang nói chuyện với một người lạ. Nói xong những lời này, anh lại nhìn về phía Bạch Nguyệt và Tân Tân.
Anh nhìn vào khuôn mặt của Tân Tân một lúc, sau đó mới dìu Trang Nại Nại rời đi.
Thi Cẩm Ngôn đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Tư Chính Đình.
Anh ta biết Tư Chính Đình đã nhúng tay vào thì cuộc hôn nhân của anh ta và Tư Tĩnh Ngọc sẽ thật sự kết thúc.
Lúc này, anh ta thật sự rất mong Tư Chính Đình có thể xông lên đánh anh ta một trận, vì như vậy ít nhất vẫn cho thấy Tư Chính Đình còn xem anh ta là bạn, là anh rể. Nhưng Tư Chính Đình lại lạnh nhạt như thế…
Thi Cẩm Ngôn rũ mắt, cười khổ.
Thứ anh ta muốn không nhiều, nhưng sao ông trời lại luôn đùa bỡn anh ta?
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta lại càng lạnh lẽo, không hề có chút độ ấm nào. Anh ta đi về phía Bạch Nguyệt và Tân Tân. Bạch Nguyệt thiết tha nhìn anh ta. Cô ta cố gắng bình tĩnh lại, sau đó mới nước mắt lưng tròng nói: “Cẩm Ngôn, bao nhiêu năm qua, em vẫn luôn yêu anh. Bây giờ em đã hối hận rồi, năm đó em không nên tức giận bỏ đi, mà nên ở lại bên anh. Cẩm Ngôn, anh và Tư Tĩnh Ngọc đã không có cơ hội nữa. Vì Tân Tân, anh không thể thử đón nhận em một lần nữa sao?”
“Cẩm Ngôn, bác gái, bác trai, cháu thật sự sai rồi! Nhưng Tân Tân còn bé như vậy, nó cần một gia đình!”
“Tư Tĩnh Ngọc là tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà họ Tư, cô ta không thể làm mẹ kế cho đứa trẻ khác được! Tại sao mọi người không muốn đón nhận cháu? Dù gì cháu cũng là người lớn lên bên cạnh mọi người mà, bác gái, bác trai!”
Tiếng khóc của Bạch Nguyệt lại khiến ông bà Thi bỗng nhiên mủi lòng. Tư Tĩnh Ngọc sẽ không tha thứ cho con trai của bọn họ, Tân Tân lại là đứa trẻ đáng yêu, hiểu chuyện…
Tân Tân nắm tay Bạch Nguyệt rồi lại kéo tay bà nội lại gần, “Bà nội, ông nội, Tân Tân sẽ ngoan! Ba, ba đừng vứt bỏ con và mẹ…”
Giọng nói non nớt khiến người khác nghe mà xót xa.
Bạch Nguyệt nhìn Thi Cẩm Ngôn bằng ánh mắt đầy chờ mong, bà Thi cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng khuyên, “A Ngôn…”
Ông Thi thở dài kéo vợ mình lại, “Mình à, đây là chuyện riêng của A Ngôn, mình đừng nhúng tay vào.”
“Sao lại đừng nhúng tay vào? Tân Tân là cháu của chúng ta! Tĩnh Ngọc không quay lại nữa, không cần con chúng ta nữa, chẳng lẽ bắt con chúng ta phải độc thân cả đời sao? Chẳng lẽ bắt Tân Tân chỉ có ba, hoặc là chỉ có mẹ thôi sao? Ông nhìn mấy đứa trẻ không có đủ bố mẹ đi, chúng nó có được phát triển toàn diện hay không?”