5 Năm Xa Cách, 5 Năm Nhớ Thương

Chương 338: Ai đang hãm hại cô? (6)

Thấy hai mẹ con khóc, Cố Đức Thọ dần bình tĩnh lại. Ông ta thở dài ngồi xuống ghế sofa.

Lúc này, Lý Ngọc Phượng mới nhìn Trang Nại Nại, cắn răng nghiến lợi nói: “Mỗi lần mày trở về đều quậy tung cái nhà này, gà chó không yên. Cố Khuynh Nhan, có phải mày bức chết tao và em gái, để con tiện nhân kia về đây thì mày mới hài lòng?”

Trang Nại Nại nhìn bà ta, chỉ cảm thấy buồn cười.

Rốt cuộc đây là thứ người thân gì chứ?

Cố Tinh San phạm sai lầm, Lý Ngọc Phượng lấy một câu “còn nhỏ không hiểu chuyện” lấp liếʍ. Bà ta yêu con bà ta như thế, thế mà lại chỉ thờ ơ lạnh nhạt với một mình cô.

Nếu không phải tướng mạo hai người quá giống nhau thì cô tuyệt đối không tin mình là con gái của bà ta.

Trang Nại Nại không nói gì. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe, Cố Đức Thọ nói: “Được rồi, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Ở trước mặt người ngoài, đàng hoàng một chút cho tôi!”

Cố Tinh San thở phào, Lý Ngọc Phượng nghe thấy liền quay đầu trừng cô ta. Cuối cũng vẫn không nhịn được nhỏ giọng mắng: “Sau này không được phép tự chủ trương!”

Cố Tinh San gật đầu, khéo léo rúc vào bên cạnh Lý Ngọc Phượng như một con mèo nhỏ.

Nhà thiết kế chính của doanh nghiệp Cố Thị là một người phụ nữ trung niên bốn năm mươi tuổi. Sau khi khách khí chào hỏi xong, Trang Nại Nại đưa bản thảo thiết kế mà nhà họ Cố đưa cho xưởng may cho bà ấy xem, để bà ấy xác định xem đó có phải là bản thiết kế bà ấy đã sửa không.

Nhà thiết kế chỉ nhìn thoáng qua, đã vô cùng ngạc nhiên, “Bản thiết kế này tốt hơn bản thiết kế tôi sửa nhiều. Nhưng nó không phải là bản vẽ tôi đã sửa.”

Lý Ngọc Phượng sửng sốt, “Làm sao có thể? Chị Vương, chị hãy nhìn cho kỹ xem, bản vẽ thiết kế chị đưa tôi, tôi không đưa ai cho xem cả mà trực tiếp đưa cho xưởng may.”

Nhà thiết kế cười nói: “Tôi còn chưa già, mắt vẫn còn dùng được. Chị nhìn khóa kéo hình chữ T này đi, cả giới thiết kế đều biết đó là thiết kế độc nhất vô nhị của TZ, chúng ta không thể dùng.”

Lý Ngọc Phượng nhíu chặt mày, “Thật như thế sao?”

Nhà thiết kế gật đầu.

Cố Đức Thọ khẩn trương nhìn bọn họ, “Chuyện này là sao? Bản thảo thiết kế của chúng ta bị người ta đổi?”

Trang Nại Nại vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế sofa.

Vẻ giật mình trên mặt Lý Ngọc Phượng và Cố Đức Thọ không giống giả vờ. Huống hồ, hai người họ không có khả năng vì hãm hại cô mà gây bất lợi cho doanh nghiệp Cố Thị.

Cho nên phán đoán của cô hoàn toàn chính xác.

Trang Nại Nại nhìn Cố Tinh San đang mở to hai mắt nhìn hai người họ nói chuyện, cười lạnh nói: “Người có thể đổi bản thảo thiết kế mà không ai hay biết, còn có thể là ai?”

Ánh mắt sắc bén của Cố Đức Thọ lập tức nhìn thẳng vào Cố Tinh San.

Cố Tinh San thấy ánh mắt của Cố Đức Thọ, liền cãi cự, “Ba, ba nhìn con làm gì? Con tuyệt đối không làm chuyện này! Rõ ràng là Cố Khuynh Nhan dựng chuyện! Bản thảo thiết kế trước khi sửa và sau khi sửa có khác nhau gì đâu?”

“Khác nhau chính là nếu là bản thảo thiết kế trước khi sửa, dù tập đoàn Đế Hào có tố cáo Cố Thị thì Cố Thị cũng có thể cắn chặt nói bản thảo thiết kế đó là của mình. Còn nếu là bản thảo thiết kế sau khi sửa thì có nhiều sơ hở lắm. Mỗi sơ hở đều là chứng cứ chứng minh bản thảo thiết kế đó là sao chép.” Trang Nại Nại gằn từng chữ, cố gắng nói nghiêm trọng vấn đề lên.

Vì trên thiết kế có ký hiệu của Tư Tĩnh Ngọc nên cô không có cách nào chứng minh sự trong sạch của mình.