5 Năm Xa Cách, 5 Năm Nhớ Thương

Chương 287: Quên đi điều khắc cốt ghi tâm (3)

Cố Tinh San nở một nụ cười hồn nhiên, cứ như cô ta chỉ thật sự là một cô gái bé ngây thơ không rành thế sự.

“Chẳng phải là năm nay em học năm hai sao? Năm nay trường em có tổ chức thực tập, liệu em có thể vào Đế Hào để thực tập được không?”

Hóa ra là có ý này!

Trang Nại Nại rũ mắt xuống, nhấp một ngụm trà.

Rốt cuộc là Cố Tinh San này nghĩ cô đần đến mức nào chứ?

Ba lần bốn lượt tự mình dâng lên đến cửa, cô mà còn không nhận ra rằng Cố Tinh San thích Tư Chính Đình vậy thì thật uổng công cô lăn lộn mấy năm!

Thật không hiểu Lý Ngọc Phượng với Cố Đức Thọ dạy dỗ cô ta kiểu gì nữa, một thiên kim đại tiểu thư mà lại đi nhớ thương chồng người khác?

Trang Nại Nại đặt ly trà xuống rồi cười híp mắt nói, “Cái này hả…”

Cố Tinh San lập tức lộ ra vẻ mong đợi, “Chị, ngành em học là nghành thư kí chuyên nghiệp cao cấp, liệu có thể để em đến tổng bộ của Đế Hào để thực tập chỗ Tổng giám đốc được không? Em sẽ trông chừng anh rể thật tốt cho chị, không để đám con gái khác dụ dỗ anh rể đâu!”

Trang Nại Nại nghĩ, người tôi phải đề phòng nhất chính là cô thì có!

Trang Nại Nại nhíu mày nói: “Cái này chị cũng không biết có được không.”

Cố Tinh San vừa nghe thì sắc mặt lập tức trầm xuống, “Chị, sao chị có thể không biết chứ? Chị với anh rể sớm chiều chung đυ.ng, chuyện này chẳng phải chỉ là vấn đề một câu nói của chị thôi sao?”

Trang Nại Nại đặt ly trà kêu “chát” một tiếng lên mặt bàn trà, “Nếu như tôi chỉ cần một câu nói là có tác dụng thì hiện tại tôi còn làm một nhân viên nhỏ nhoi trong bộ thiết kế chắc? Ngài Tư là dạng người gì chắc hẳn cô cũng đã biết, cô cảm thấy anh ấy sẽ vì mấy câu nói của tôi mà để cô vào tổng bộ làm việc chắc?”

“Chị còn chưa thử đã từ chối em rồi, rốt cuộc chị có coi em là em gái của chị không hả?”

Trang Nại Nại cảm thấy cô em gái này quá vô lý vậy nên cũng không tiếp tục dài dòng mà nói thẳng, “Đây là ý của cô hay là ý của Cố Đức Thọ? Nếu như là ý của ông ta thì cứ nói thẳng với tôi đi!”

Cố Tinh San nghe như vậy thì tròng mắt lướt qua một tia chột dạ, cô ta hừ lạnh một tiếng, giậm chân rồi nói: “Chị không giúp em thì cũng đành thôi, làm gì mà phải gọi cả tên của ba ra thế? Sao chị lại vô lễ như vậy hả?”

Trang Nại Nại cực kì không thích cảm giác này, bản thân cô cũng đang có ưu thế về địa vị vì vậy cô dứt khoát nói thẳng.

“Quan hệ của chúng ta như thế nào cả tôi và cô đều tự rõ trong lòng, cần gì phải ở đây giả mù sa mưa? Cố Tinh San! Nếu cô không nói Cố Đức Thọ đang ở đâu thì tôi đi đây, đến lúc đó làm trễ việc của ông ta thì để xem cô giải thích với ông ta thế nào!”