Nhưng mà cô gái này một khi đã quyết định thì nhất quyết không chịu đổi ý, thời gian cứ trôi qua từng phút. Tư Chính Đình nhớ đến lời của lão trung y đã dặn phải điều dưỡng thân thể của cô cho tốt.
Cô cứ trốn mãi trong chăn như vậy liệu có khi nào ngạt thở hay không?
Tư Chính Đình có chút sốt ruột liền đưa tay cào nhẹ mấy cái ở cổ của Trang Nại Nại.
Anh nhớ rất rõ, chỗ nhạy cảm nhất của cô chính là ở cổ.
Quả nhiên, anh mới chỉ cào một chút thì cô gái vốn đang trốn trong chăn lập tức giãy lên như cá rời khỏi nước, vèo một cái đã bật dậy rồi lui về phía sau, hai tay kẹp chặt cổ lại rồi nhìn anh.
“A! Nhột nhột… Anh… anh làm cái gì hả?”
Quả nhiên là vì thiếu oxi trong một thời gian khiến hai má của cô đỏ bừng, thế nhưng đôi mắt kia lại sáng ngời, còn có một mảnh trắng trắng hồng hồng trên người cô khiến Tư Chính Đình phải nuốt vào một ngụm nước miếng, ánh mắt của anh cũng trầm xuống.
Vất vả lắm mới dụ Nại Nại ra được, sao anh có thể bỏ qua cho cô chứ?
Vì vậy Tư Chính Đình bóp chặt lấy quả đào tiên rồi kéo sang một bên. Tiếp đó là đè lên chặn Trang Nại Nại lại.
Nhưng chính vào lúc này.
“Cốc cốc cốc!” Cửa phòng vang lên ba tiếng gõ.
Tư Chính Đình lập tức cứng đờ, cái chăn vừa mới bị lột ra lại bị kéo một cái, che lại cả người Trang Nại Nại và Tư Chính Đình.
Quả nhiên, ngay một giây sau đó cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Tư Tĩnh Ngọc thò đầu vào, sau khi cô nhìn thấy hai người đang nằm trên giường thì cười hì hì nói: “Chính Đình thân yêu, tuy rằng chị biết quấy rầy người khác làm chuyện yêu đương là cực kì không tốt, thế nhưng chị thật sự có chuyện gấp cần nói với em.”
Tư Chính Đình: “…”
Cả hai lần chuẩn bị đến bước cuối cùng rồi lại bị Tư Tĩnh Ngọc cắt đứt, lúc này thì Tư Chính Đình có hứng tới cỡ nào đi chăng nữa cũng cụt dần đều.
Vậy nên anh nghe Tư Tĩnh Ngọc nói xong thì cả người toát ra khí lạnh băng băng, ngay cả giọng điệu cũng trở nên lạnh nhạt.
“Cần gấp như vậy sao?”
“Đúng vậy, rất gấp!”
Tư Chính Đình nhìn chị gái của mình một cái, “Đi ra ngoài!”
Tư Tĩnh Ngọc hoàn toàn không bị giọng điệu lạnh lùng của cậu em trai quý báu làm sợ hãi, tiếp tục nói: “Chính Đình thân yêu, mặc dù việc tạo đời sau là chuyện lớn, thế nhưng chuyện này của chị cũng quan trọng lắm đó ~”
Tư Chính Đình thật sự hết nói nổi cô chị này.
“Chị không đi ra thì em mặc quần áo kiểu gì đây?”
Lúc này Tư Tĩnh Ngọc mới hiểu ra.
“À, là như vậy sao, nhưng mà em cũng không cần phải xấu hổ đâu, con chim nhỏ của em chị đã thấy hết từ khi còn bé rồi, thậm chí còn kéo chơi nữa cơ…”
Tư Tĩnh Ngọc nói tới đây thì trông thấy ánh mắt lạnh băng băng của em trai mình bèn im bặt không nói gì thêm nữa. Nhất định là thằng nhóc này nổi giận rồi, Tư Tĩnh Ngọc le lưỡi một cái rồi lui ra ngoài.
Cậu em trai này với cô có quan hệ rất tốt cho nên bình thường cô cùng với nó chẳng buồn phân lớn nhỏ mà cứ chơi chung, thế nhưng thật ra… cô rất sợ em trai mình nổi giận.
Trang Nại Nại nằm trong phòng đã hết nói nổi, cô nhìn Tư Chính Đình khoác áo ngủ rồi đi ra. Hứng thú làm mấy chuyện khó nói kia cũng hết sạch, cho nên cô nhanh chóng mặc quần áo của mình vào, sau đó cầm cái áo sơ mi đen trên mặt đất lên rồi đem đi giặt.
Ngoài cửa.
Tư Chính Đình mở cửa phòng đi ra, Tư Tĩnh Ngọc len lén nhìn xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong nhưng cậu em của cô lại dùng chính thân thể của mình cản tầm nhìn lại, sau đó nhanh chóng đóng cửa, lạnh mặt hỏi.
“Chị muốn làm cái gì?”
Tư Tĩnh Ngọc cười hì hì, hoàn toàn không hề có một chút dáng vẻ khổ sở khi nãy.
“Để chị nhìn xem em dâu của chị có tức giận không!”
Tư Chính Đình cau mày, “Nói mau!”
Tư Tĩnh Ngọc vội vàng nói, “Chị tới là để nói cho em, hình như em đã quên mất lời dặn, khoảng thời gian này phải để Nại Nại nghỉ ngơi cho khỏe? Hai đứa vận động kịch liệt như vậy không tốt với bệnh tình của con bé đâu.”
Tư Chính Đình nghe như vậy thì mới sực nhớ ra quả thật có một câu đặn dò như vậy.