Trong nhất thời, tất cả đều chìm vào yên tĩnh. Không biết Tư Chính Đình đã đứng ở đó bao lâu, đã nghe bao nhiêu. Trong đôi mắt phượng sắc bén sâu thẳm kia không nhìn thấy bất cứ sự thay đổi cảm xúc nào, nhưng nó càng khiến người ta e ngại hơn cả tức giận, bởi vì cặp ngươi kia đang nổi lên sóng biển cuồn cuộn.
Bị anh nhìn như vậy, Trang Nại Nại cảm thấy một áp lực mãnh liệt ập đến, không khí xung quanh như đông lại, làm cô gần như không thở nổi Anh thật đáng sợ, đáng sợ đến mức đầu óc cô như ngừng hoạt động.
Trang Nại Nại mở to hai mắt, cố gắng nhớ lại lời vừa nói, gắn câu trước câu sau lại, cô bỗng biết được Tư Chính Đình đã hiểu lầm cái gì, cô vội bước lên giải thích, “Tư Chính Đình, anh hãy nghe em nói, không phải như thế, em…”
“Cô đã lấy bao nhiêu tiền?”
Giọng nói lạnh lùng đè nén lửa giận, nếu chú ý thì có thể nghe được cả sự run rẩy bên trong.
Trang Nại Nại cảm giác được trái tim mình vì câu hỏi này mà thắt chặt lại. Khó khăn lắm mới hòa hoãn quan hệ được mấy ngày, lúc này lại muốn đóng băng sao?
Không được, cô muốn giải thích rõ với anh!
Cổ họng Trang Nại Nại căng lên, cố gắng nuốt nước miếng, “Anh hãy nghe em nói, chuyện không phải như thế. Là mẹ anh…”
Lời còn chưa nói hết, người đàn ông trước mặt bỗng nhiên tiến đến, ngón tay như kềm sắt nắm chặt cằm của cô, bắt cô ngẩng đầu lên đối mặt với anh.
Trong mắt Tư Chính Đình lóe lên sự đau đớn, “Trả lời câu hỏi của tôi, cô lấy bao nhiêu?”
Rốt cuộc là bao nhiêu tiền mà có thể so với vị trí của anh trong lòng cô? Anh nghĩ tới đủ loại lý do khiến cô đột nhiên rời khỏi anh, lại chưa từng nghĩ đến lý do này. Thậm chí, lúc cô nói Ms. Đinh làm một vài chuyện không tốt với cô, anh đã không chút do dự tin tưởng cô, còn đang suy nghĩ làm sao để bù đắp cho cô.
Kết quả thì sao?
Rốt cuộc là vì cô đã đồng ý với Ms. Đinh không nói ra chuyện năm đó, hay là vì… cô không có mặt mũi nói?
Nghĩ tới đây, ngón tay của anh không kiềm được dùng thêm sức.
Trang Nại Nại cảm giác cằm của mình sắp bị bóp rớt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, lời giải thích nghẹn lại trong cổ. Cô mở to mắt nhìn chằm chằm Tư Chính Đình, cô biết, nếu không nói rõ ràng chuyện này thì bọn họ sẽ mãi mãi không thể hòa hợp.
Đã đến mức này rồi, cô còn cố kỵ cái gì nữa?
Trang Nại Nại cắn môi một cái, rồi nói thẳng: “Tư Chính Đình, là mẹ anh có lỗi với mẹ em…”
Chưa kịp nói hết, người đàn ông trước mặt đã cất cao giọng hỏi, “Bao nhiêu?”
Trang Nại Nại bị tiếng hét của anh làm sợ đến mức toàn thân run lên, lời vừa tới miệng thì vướng lại.
Cô hoảng hốt nhìn anh…
Bất luận là năm năm trước hay là năm năm sau, Tư Chính Đình chưa từng có biểu hiện như bây giờ. Năm năm trước, lúc anh tức giận, nhiều lắm là không quan tâm tới người khác. Năm năm sau, thủ đoạn anh đã tàn nhẫn hơn. Nếu đắc tội anh, kể cả khi anh tức giận thì anh cũng vẫn chỉ lạnh nhạt nói ra những lời cay độc.
Còn bây giờ…
Đôi mắt anh chứa đầy thâm độc, tay siết mạnh cằm cô làm cô cảm thấy đau đến nát cả khớp xương rồi.
Cô vốn đã sợ anh, lại nhớ lại thủ đoạn trả thù của anh, rồi nhớ tới lần xăm mình trước, còn có bàn tay đè lên đĩa sắt nóng của ông chủ Hoàng… tất cả càng khiến cho Trang Nại Nại sợ hãi đến mức tận cùng.