Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, “Tĩnh Ngọc…”
“Nói tới ngay mà?”
Thi Cẩm Ngôn do dự nhìn điện thoại, lại nhớ đến lời Bạch Nguyệt vừa nói, anh ta mím môi rồi đặt tay lên chốt cửa, “Ngày mai, anh tìm em.”
“Không cần tìm tôi, chỉ cần ký tên là được.”
Thi Cẩm Ngôn nhìn cô nhưng cũng không nói gì thêm, anh đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
“Cạch.”
Cửa phòng đóng lại.
Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy trái tim của mình như run lên theo tiếng đóng cửa đó. Lúc này cô chỉ hận không thể cho mình một cái tát, đánh thức ảo tưởng buồn cười của mình. Vừa rồi, lúc Thi Cẩm Ngôn ôm cô nói không muốn ly hôn, cô đã cho là anh yêu mình. Thậm chí, lúc thấy anh đi tới cửa, cô vẫn còn ảo tưởng lấy chuyện ly hôn để giữ chân anh lại.
Buồn cười thay!
Tư Tĩnh Ngọc như bị rút hết sức lực, ngồi bệt xuống giường.
***
Ngày hôm sau, ánh mặt trời vẫn cứ rực rỡ.
Trang Nại Nại ngủ no giấc liền tự động tỉnh, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì xuống lầu ăn sáng. Tư Chính Đình đang đợi cô, còn Tư Tĩnh Ngọc thì vì tăng ca nên đã đi làm từ lúc năm giờ sáng rồi.
Trang Nại Nại chép miệng, lúc ăn sáng không nhịn được nói: “Tư Chính Đình, anh đúng là nhà tư bản, ngay cả chị ruột cũng không tha.”
Tư Chính Đình lạnh nhạt liếc cô một cái, không thèm quan tâm.
Lúc ăn cơm trưa, Tư Chính Đình cứ âm trầm nhìn Trang Nại Nại làm cô nuốt không trôi, cứ như cô đã đắc tội với anh vậy. Suốt bữa ăn, cô sợ đến mức không dám nói lời nào. Lúc về đến tầng 18, cô vẫn còn nghĩ mãi về vấn đề này, hình như cô đã quên mất chuyện quan trọng gì đó.
Thời gian nháy mắt đã đến giờ làm việc buổi chiều, 2h sẽ tiếp tục họp thảo luận về chủ đề thiết kế, thì lúc 1h59, điện thoại Trang Nại Nại rung lên. Là tin nhắn của đàn anh Tô Cẩm Huy.
[Đừng quên bữa tối.]
Thấy mấy chữ này, Trang Nại Nại lập tức vỗ trán mình, cuối cùng đã biết mình quên chuyện gì. Lúc trưa ăn cơm, cô chưa nói gì với Tư Chính Đình về chuyện này. Nếu đã đồng ý với người ta thì không thể lỡ hẹn, Trang Nại Nại định gọi cho Tư Chính Đình xin nghỉ. Còn chưa kịp gọi thì nghe giọng oang oang của Tô Mi.
“Nại Nại, mau lên, sắp trễ rồi!”
Nếu đến trễ, e rằng Trương Văn Siêu sẽ lột da của cô mất.
Thời gian gấp gáp, Trang Nại Nại không có cách nào khác đành cầm điện thoại soạn một tin nhắn gửi cho Tư Chính Đình.
[Tư Chính Đình, tối nay em có hẹn. Không về nhà ăn cơm, không cần đợi em.]
Gửi tin nhắn xong, liền bỏ điện thoại vào túi chạy vào phòng họp. Bởi vì là người cuối cùng vào phòng họp nên cô bị Trương Siêu Văn hung hăng lườm nguýt. Trang Nại Nại âm thầm thè lưỡi, lặng lẽ ngồi xuống ghế cuối cùng. Cuộc họp bắt đầu, Trương Siêu Văn vừa mới nói được hai câu thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên. Mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về phía Trang Nại Nại. Trang Nại Nại cảm thấy ánh mắt của Trương Siêu Văn lúc này y như một mũi tên nhọn hoắt đâm thẳng vào cô.
Xong đời rồi!
Đây là tiếng chuông được cài riêng cho Tư Chính Đình.
Cô lấy điện thoại ra, đang phân vân nên nghe hay tắt thì điện thoại đã bị một bàn tay giật lấy.
Trương Siêu Văn đứng sau lưng cô, lạnh mặt nói: “Tôi muốn xem xem ai quan trọng đến mức làm cho cô ngay cả trong giờ họp cũng nhớ nhung mãi.” Dứt lời, liền cúi đầu nhìn điện thoại.