Cho đến khi, bóng lưng của Thi Cẩm Ngôn biến mất chỗ cầu thang thì Trang Nại Nại thấy Tư Tĩnh Ngọc thở phào một hơi.
Cô cười với chị chồng của mình một tiếng rồi định đi về phòng ngủ của mình. Quyết định đi một đôi giày cao gót quả thực là một quyết định ngu si nhất trần đời!
Thế nhưng, cô vừa xoay người thì nghe thấy Tư Tĩnh Ngọc nói: “Nại Nại, mời vào.”
Hả?
Trang Nại Nại quay đầu lại.
Cô vốn chỉ nghĩ rằng Tư Tĩnh Ngọc lấy cô làm cái cớ mà thôi, cơ mà nhìn dáng vẻ này, hình như thật sự có chuyện muốn nói?
Thần kinh của Trang Nại Nại lập tức căng thẳng, chẳng lẽ đây cũng là một người muốn tới cảnh cáo với cô?
Lần này thì Tư Tĩnh Ngọc đã biết rút kinh nghiệm, cô đóng cửa phòng lại thật chắc chắn rồi mới nói chuyện.
Phòng ngủ của Tư Tĩnh Ngọc không khác lắm so với phòng của Tư Chính Đình, vali hành lý to đùng để một bên, quần áo bên trong cũng lộn xộn, có lẽ là Tư Tĩnh Ngọc lục tìm quần áo cho nên bây giờ trên giường rất bừa bộn.
Cái bộ dạng có chút bừa bãi này cho thấy Tư Tĩnh Ngọc là một người phụ nữ không để tâm những chuyện nhỏ nhặt.
Cơ mà…
Trang Nại Nại đột nhiên phát hiện rằng, cô muốn tìm chỗ để đặt chân cũng hơi khó.
Bởi vì bất kể là trên giường hay trên ghế sofa thì đều toàn là đồ của chị chồng cả!
Trang Nại Nại cho rằng bản thân đã bừa bãi, thường xuyên ném đồ khắp nơi đã là quá lắm rồi, thế nhưng Tư Tĩnh Ngọc chỉ vừa mới vào phòng được năm phút mà căn phòng đã như bãi chiến trường thế này thì chỉ có thể nói rằng, Tư Tĩnh Ngọc là một nhân tài!
Khóe miệng của Trang Nại Nại giật một cái, dường như Tư Tĩnh Ngọc cũng nhận ra được tình hình trong phòng cho nên lê dép đi tới ghế sofa, ôm một đống quần áo quăng lên giường rồi vỗ vỗ tay: “Đến đây, Nại Nại, qua đây trước đi.”
Trang Nại Nại: “…”
Tự dưng cô cảm thấy người chị chồng này thật sự rất đáng yêu.
Vóc người của Tư Tĩnh Ngọc gầy lại còn cao, cô mặc áo choàng tắm dài mà vẫn để lộ ra bắp chân trắng mịn bong loáng. Sau khi cô để Trang Nại Nại ngồi xuống thì cúi đầu, mái tóc dài ướt sũng gần như chạm đến mặt đất. Tư Tĩnh Ngọc kéo cái vali to đùng sang một góc.
Cuối cùng trong phòng ngủ cũng có chỗ có thể đặt chân, Tư Tĩnh Ngọc thở phào một cái rồi nhìn về phía Trang Nại Nại cười nói: “Chị có nhiều đồ quá, vừa nãy vội vàng tìm đồ lót cho nên…”
Trang Nại Nại cười một tiếng.
Tư Tĩnh Ngọc đi tới bên cạnh Trang Nại Nại, hình như cô cũng không biết phải bắt đầu như nào, thế rồi Tư Tĩnh Ngọc đột nhiên đứng lên, rồi cúi người trước Trang Nại Nại.
Hành động này của Tư Tĩnh Ngọc khiến Trang Nại Nại bị dọa đến nỗi đứng phắt dậy, cơ mà cô lại quên mất rằng mình đang mang giày cao gót, hơn nữa vừa rồi còn vừa mới bị trẹo chân cho nên cô vừa đứng lên thì đã ngồi phịch trở lại xuống ghế.
Vì thế, Trang Nại Nại cứ như vậy mà nhận của Tư Tĩnh Ngọc một cái cúi người.
Trang Nại Nại có chút ngây ngốc, biểu cảm trên mặt Tư Tĩnh Ngọc cũng trở nên nghiêm túc, nghiêm túc một cách quá mức, khiến Trang Nại Nại cảm thấy bây giờ là một giây phút cực kì cực kì nghiêm túc.
“Nại Nại, chị thay mẹ chị nói lời xin lỗi với em vì chuyện năm xưa!”
Xin lỗi vì chuyện năm đó?
Trang Nại Nại lập tức siết tay lại thật chặt, hốc mắt của cô cũng có chút cay cay, sống lưng cũng thẳng tắp.