Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo nghe Lê Hiểu Mạn nói, gương mặt tuấn mỹ đen lại, đôi mắt đen như mực nhíu chặt.
Dưới tình huống bình thường Hiểu Hiểucuar anh cực kì để ý, trừ khi cô biết anh giả vờ mất trí nhớ.
Hành động của anh kém vậy sao?
Xem ra gần dây anh biểu hiện quan tâm cô quá mức, thái độ thay đổi thật lớn mới khiến cô nhận ra là anh đã nhớ lại.
Anh diễn cũng diễn rồi nhưng sẽ không thích cô diễn.
Sau khi anh khôi phục trí nhớ, muốn anh không cưng chiều cô, yêu cô so với lên trời còn khó hơn.
Đôi mắt quyến rũ nhìn Âu Dương Thần, anh cúi đầu dịu dàng nhìn Lê Hiểu Mạn hơi cong môi: “Hiểu Hiểu, phương pháp bạo lực như vậy nói không cừng càng làm cho anh mất trí nhớ thêm đấy, không thể làm.”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày: “Vậy phải làm sao bây giờ? Anh không nhớ lại thì không phải là Tư Hạo đầy đủ.”
Âm thanh tràn đầy từ tính của Âu Dương Thần vang lên: “Tôi còn có cách khác.”
“Cái gì...”
Lê Hiểu Mạn đang muốn hỏi là biện pháp gì, Âu Dương Thần đột nhiên giữ chặt tay cô.
Anh ta kéo cô một cái, lập tức cô rơi vào l*иg ngực anh ta.
Sau đó anh ta cúi người ép cô ngửa người ra sau.
“Kí©ɧ ŧɧí©ɧ.” Âu Dương Thần hơi nhếch môi, nói xong hai chữ kia, sau đó cúi đầu làm bộ như muốn hôn cô.
Thấy vậy Lê Hiểu Mạn mở to mắt, đôi mắt đầy kinh ngạc chống vào ngực anh ta: “Âu tiên sinh, anh…”
“Cô không muốn ông xã cô nhớ lại sao?”
Lê Hiểu Mạn nghe xong liếc mắt nhìn Long Tư Hạo.
Lúc anh ánh mắt anh híp thành một đường, lộ ra hơi thở nguy hiểm, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao bắn về phía Âu Dương Thần, bộ dạng như muốn băm anh ta thành vạn đoạn.
Thu hồi tầm mắt, Lê Hiểu Mạn nhìn Âu Dương Thần: “Muốn.”
Âu Dương Thần nhíu mày: “Vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Lạc Thụy kinh ngạc, tiến lên chắn trước người Lê Hiểu Mạn và Âu Dương Thần sau đó nhìn Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, vì có thể làm anh mau nhớ lại mà phu nhân chỉ có thể hy sinh một chút, anh xem như phu nhân và Âu Dương tiên sinh đang đóng phim trên TV đi, Âu Dương tiên sinh vốn là diễn viên, nhìn một chút không sao.”
Long Tư Hạo trầm mặt, ánh mắt lóe lên, một cú đấm tung về phía Lạc Thụy.
“A...”
Lạc Thụy không tránh né đúng lúc, mặt trái bị đánh, một cú đấm này đủ làm anh ta sưng mặt.
Đau chết anh ta rồi.
“Hu hu... Tổng giám đốc, anh quá...”
“Cút.” Anh híp mắt phun ra một chữ.
Lạc Thụy thấy bọn họ vui đùa thái quá liền nhìn Âu Dương Thần: “Âu Dương tiên sinh, đừng đùa nữa, tổng giám đốc nhà tôi mà nóng giận là cực kỳ khủng bố.”
Dứt lời, anh ta trực tiếp lôi Âu Dương thần rời đi.
“Thình thịch...”
Chờ bên trong phòng ngủ chỉ còn lại Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo.
Ánh mắt Long Tư Hạo sâu xa nhìn cô: “Hiểu Hiểu, được dấy, em dám đứng trước mặt chồng em gần gũi với người đàn ông khác, xem anh thu thập em thế nào.”
Dứt lời anh cúi người ôm cô lên giường sau đó đè cô dưới người.
Sau đó trừng phạt cô, một lúc sau mới dời khỏi môi cô, ánh mắt dịu dàng.
“Thực xin lỗi.”
Đột nhiên anh nói xin lỗi làm Lê Hiểu Mạn sợ run lên.
Ánh mắt anh nhìn vào đôi môi ướŧ áŧ của cô: “Anh đã sớm nhớ ra rồi, là anh đang giả vờ.”
Thấy rốt cuộc anh cũng thừa nhận, Lê Hiểu Mạn nhìn anh sau đó quay đầu đi: “Sao anh không tiếp tục giả bộ nữa đi.”
Long Tư Hạo nâng mặt cô lại, cố định đỉnh đầu cô: “Anh giả vờ nữa chẳng phải em sẽ không ngừng nghĩ cách ép anh nhớ lại sao?”
Lê Hiểu Mạn nhếch môi cười: “Xem như anh thức thời, Âu Dương Thần diễn một chút, nếu anh còn dám tiếp tục giả vờ thì em sẽ dùng sát chiêu.”
Long Tư Hạo truy vấn: “Sát chiêu gì?”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày cười đầy thần bí: “Không nói cho anh, từ lúc nào anh nhớ lại?”
Long Tư Hạo dịu dàng, nói chi tiết: “Lúc nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta, lúc đó anh nhớ lại, còn chân chính nhớ toàn bộ là lúc nhìn ảnh cưới của chúng ta.”
“Cho nên từ lúc đó anh vẫn giả vờ mất trí hả?” Lê Hiểu Mạn trừng anh, hai tay nắm lại đánh vào ngực anh: “Sao anh lại hư hỏng như thế hả?”
Long Tư Hạo nhếch môi cười: “Hiểu Hiểu, ông xã theo đuổi em lâu như vậy, ngược lại em không thể theo đuổi anh hay sao?”
“Đương nhiên là có thể.” Lê Hiểu Mạn ôm cổ anh, đôi môi nở nụ cười duyên dáng: “Cho dù hiện tại biết anh đã khôi phục trí nhớ thì em vẫn có thể theo đuổi anh.”
Long Tư Hạo mỉm cười: “Bà xã không giận nữa sao?”
Lê Hiểu Mạn thâm tình nhìn anh, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc: “Không giận, em không nỡ.”
Cô nói một câu như vậy làm cho Long Tư Hạo rung động mạnh, cúi đầu hôn cô: “Hiểu Hiểu, hiện tại chúng ta có thể thân thiết sao?”
Nhìn vào đôi mắt nóng rực của anh còn mang theo sự chờ mong, Lê Hiểu Mạn đỏ mặt, biết anh cấm dục hơn 1 tháng, đau lòng anh đành đáp: “Có thể.”
Nghe cô nói có thể, Long Tư Hạo mỉm cười hôn cô.
Nhưng chỉ một chút anh đã rời khỏi môi cô sau đó ra ngoài đóng cửa thật tốt.
Anh làm vậy là sợ lát nữa có người tới quấy rầy.
Trở lại giường, anh không còn khắc chế nữa mà dùng tình cảm của anh mà hôn cô.
Lê Hiểu Mạn nhanh chóng bị anh cuốn hút, đáp lại anh sau đó lại triền miên cùng anh.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà kịch liệt như thế.
Long Tư Hạo vừa hôn cô vừa cởi đi quần áo cô.
Lê Hiểu Mạn tuy còn xấu hổ nhưng cũng vươn tay cở khuy áo anh.
Động tác của hai người có chút vội vàng, giống như khẩn cấp muốn đối phương vậy.
Nhiệt độ trong phòng ngủ tăng lên, Long Tư Hạo cấm dục hơn một tháng rốt cuộc cũng được xông pha thật khiến cho anh muốn thật lâu.
Cả người anh đều ra sức chiến đầu, giống như con ngựa hoang được cởi dây cương, thần tốc tiến vào.
Triền miên một ngày một đêm khiến cho Lê Hiểu Mạn hiểu ra một chuyện đàn ông tuyệt đối không thể đói, nhất là người đàn ông tinh lực kinh người như Long Tư Hạo, tuyệt đối không thể đói.
Anh lăn từ trên giường lăn đến phòng tắm, phòng tăm lăn lộn một hồi lại qua sofa, sofa xong lại quay lại giường.
Chuyển tới chuyển lui, lần này tới lần khác, hình dạng biến đổi khiến cho cô suýt chút nữa bị anh lăn cho tan xương nát thịt.
...
Một tháng sau.
Hoắc thị tuyên bố phá sản, Long Tư Hạo thu mua Hoắc thị trở thành người cầm quyền mới nhưng vẫn chưa đổi tên công ty.
Thương thế của Long Quân Triệt đã tốt, xuất viện, nay đang ở biệt thự ven hồ Thủy Lộ cùng ông cụ Long Đằng Thiên.
Thẩm Thi Vi cũng tới đây bồi thường cho cô, chăm sóc cô, đồng ý tới biệt thự của cô.
Thẩm Thi Vi, Long Quân Triệt đều vào ở, biệt thự lập tức náo nhiệt hơn nhiều.