Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo nhớ tới thái độ lạnh lùng của mình với cô ngày hôm qua, trong lòng anh cảm thấy rất áy náy, anh đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Thật xin lỗi, ngày hôm qua là anh không tốt, đã làm em thương tâm.”
Bởi vì anh nói xin lỗi, nên Lê Hiểu Mạn rất kinh hãi.
“Tư Hạo.”
Thấy cô lại kinh sợ, Long Tư Hạo phát hiện ra, vợ của anh cực kỳ dễ thương.
Anh thích cô lúc nào cũng lộ ra vẻ hỉ nộ ái ố ở trên mặt, như vậy thì anh có thể dễ dàng biết là cô đang vui hay buồn hơn.
“Anh đến công ty.”
Anh nói với cô xong, rồi nhìn về phía quả gia, dặn ông ta phân phó với phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho Lê Hiểu Mạn.
Thành Thúc nhận lệnh đi đến phòng bếp phân phó, rồi anh mới lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, nói lần nữa: “Hôm nay không nên đυ.ng vào nước.”
Dứt lời, anh mới đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.
“Tư Hạo.” Nhìn bóng lưng của anh, Lê Hiểu Mạn gọi anh lại.
Lúc Long Tư Hạo dừng bước xoay người lại, Lê Hiểu Mạn liền đứng dậy vọt tới trước mặt anh, cô vòng hai tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Long Tư Hạo khẽ giật mình, anh chăm chú nhìn Lê Hiểu Mạn đang chủ động hôn mình, đáy lòng lại bị rung động một lần nữa, nửa giây sau, anh ôm chặt lấy cô theo bản năng, đáp lại nụ hôn của cô.
Hai người cứ ôm hôn nhau như vậy, làm cho những nữ giúp việc trong phòng khách đều ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Qua một lúc, môi của hai người mới tách ra.
Lần đầu tiên chủ động hôn Long Tư Hạo ở trong phòng khách, Lê Hiểu Mạn vẫn đủ ngượng ngùng, đặc biệt là còn có người giúp việc ở đây nữa chứ.
Cô đỏ mặt, nói một câu rồi xoay người từ từ đi lên tầng.
Bây giờ cô thật sự cảm thấy rất xấu hổ khi đứng ở trong phòng khách, cảm thấy rất lúng túng.
Sau khi cô đi lên tầng, Long Tư Hạo mới xoay người ra khỏi phòng khách.
Sau khi ngồi vào trong xe lần nữa, trên khuôn mặt đẹp trai của anh dần hiện lên nụ cười, ánh mắt trở nên nhu hòa.
...
Lê Hiểu Mạn vừa mới trở lại phòng ngủ, cô đã nhận được điện thoại Lạc Thụy gọi cho cô.
“Trợ lý Lạc, có chuyện gì không?”
“Tổng giám đốc phu nhân, không phải cô bảo tôi đi liên lạc với giám đốc Dư hay sao? Lại có tình huống mới.”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại: “Tình huống mới gì?”
“Hoắc thị gặp rắc rối lớn trong buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới như vậy, khẳng định là danh dự đã bị tổn hại, cái này ảnh hưởng trực tiếp đến doanh số bán hàng của bọn họ, điều này còn chưa phải là thảm nhất, thảm nhất là có mấy đại cổ đông của Hoắc thị yêu cầu Hoắc thị mua lại cổ phần của bọn họ. Tuy nhiên, lần này Hoắc thị tổn thất nghiêm trọng như vậy, phỏng đoán là sẽ không có vốn để quay vòng mua lại cổ phần của mấy cổ đông kia. Còn nữa, Hoắc thị bị cục thuế cho vào danh sách điều tra, tôi phỏng đoán nhất định là Hoắc thị đã trốn không ít tiền thuế, nếu như bị tra ra được, Hoắc lão gia cũng chỉ có thể sống nốt quãng đời còn lại ở trong tù, Tổng giám đốc phu nhân, bây giờ là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay.”
Lê Hiểu Mạn không nghĩ tới ngay cả ông trời cũng đang giúp bọn họ, cô cong môi nói: “Vậy thì phiền trợ lý Lạc lấy danh nghĩa của Tư Hạo để liên hệ với những cổ đông Hoắc thị kia, chúng ta sẽ thu mua cổ phần của bọn họ.”
Năm năm trước, vì hỗ trợ cô ly dị với Hoắc Vân Hy, Tư Hạo đã từng thu mua cổ phần của Hoắc thị một lần.
Lúc ấy, Tư Hạo đã là cổ đông lớn nhất của Hoắc thị, nhưng vì cô, anh đã lấy toàn bộ số cổ phần trong tay chuyển cho Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy mà không nhận lấy một đồng tiền chuyển nhượng nào, bỏ lỡ cơ hội đoạt lại Long thị tốt như vậy.
Vì vậy, lần này cô nhất định phải giúp Tư Hạo đoạt lại Long thị.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Lạc Thụy: “Tổng giám đốc phu nhân yên tâm, tôi sẽ sớm làm xong chuyện này, đúng rồi, bây giờ tổng giám đốc thế nào?”
Lê Hiểu Mạn khẽ nở nụ cười vui vẻ: “ Hôm nay Tư Hạo đã không còn lạnh lùng với tôi như hôm qua nữa, tôi nghĩ hẳn là Tư Hạo sẽ nhanh chóng nhớ lại tôi.”
Lạc Thụy ở đầu điện thoại bên kia nghe thấy như vậy, trong lòng cũng cao hứng theo: “Vậy thì tốt, tôi biết mà, tổng giám đốc nhà chúng tôi sẽ không tùy tiện quên Tổng giám đốc phu nhân như vậy đâu, dù sao anh ấy cũng đã yêu cô đến chết đi sống lại, cho dù là mất trí nhớ, cũng sẽ nhanh chóng nhớ lại Tổng giám đốc phu nhân cô là ai, vì vậy cô hoàn toàn không cần phải lo lắng.”
“Cám ơn anh, trợ lý Lạc.”
Lê Hiểu Mạn nói xong, nghĩ đến cái gì cô lại nói: “Trợ lý Lạc, tôi cảm thấy chứng mất trí nhớ của Tư Hạo có thể có liên quan đến vị bác sỹ người Mỹ kia, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi điều tra vị bác sỹ người Mỹ kia, có lẽ chúng ta có thể biết được nguyên nhân vì sao Tư Hạo mất trí nhớ từ trong miệng của vị bác sỹ người Mỹ đó.”
“Tổng giám đốc phu nhân, chúng ta thật đúng là tâm linh tương thông, thật không dám giấu, tôi cũng hoài nghi vị bác sỹ người Mỹ đó có vấn đề. Tổng giám đốc phu nhân yên tâm, tôi sẽ sớm làm xong tất cả mọi chuyện mà cô giao phó, nếu Tổng giám đốc phu nhân không có chuyện gì khác, tôi liền cúp máy đây.”
“Được.”