Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này lão già kia xông lên kéo cô ta đi.
Lý Tuyết bị kéo đi khóc nhìn Long Tư Hạo: “Thiếu gia, cứu tôi, tôi biết lỗi rồi, tôi không dám làm ra chuyện tổn thương anh và Thiếu phu nhân nữa, Thiếu gia, anh mau cứu tôi.”
Một tay Lý Tuyết bị lão già kia kéo đi, mà ánh mắt Lý Tuyết một mực rơi trên người Long Tư Hạo và Tô Dịch, chính xác mà nói cô ta luôn nhìn mặt Tô Dịch.
Ngay khi cô ta sắp bị lão già kia kéo ra khỏi phòng bao, cô ta đột nhiên đưa tay chỉ Tô Dịch: “Là anh, là anh xúi giục tôi, là anh… Là anh…”
Lý Tuyết bị lão già kia kéo đi, thanh âm dần biến mất.
Vừa rồi cô ta chỉ Tô Dịch nói là người xúi giục cô ta, dẫn tới sự chú ý của Lạc Thụy.
Anh mặt đầy nghi ngờ nhìn Tô Dịch, chỉ cửa phòng: “Tô thiếu, anh và nữ giúp việc đó có quan hệ gì? Anh xúi giục cô ta làm gì?”
Tô Dịch cau mày, ánh mắt bình thản, nói: “Tôi và cô ta không quen biết, có thể xúi giục cô ta làm gì?”
Lạc Thụy nhún vai: “Ai biết anh có thể xúi giục cô ta làm gì?”
Tô Dịch không trả lời Lạc Thụy, ánh mắt bình thản nhìn Long Tư Hạo biểu tình sâu không lường được: “Tư Hạo, tôi về trước, các anh từ từ uống.”
Dứt lời, anh liền đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.
Long Tư Hạo thấy anh đứng lên, nheo mắt, môi mỏng khẽ nhấp: “Có một việc tôi muốn anh đi làm giúp tôi.”
Nghe vậy, Tô Dịch xoay người nhìn Long Tư Hạo, vẻ mặt kiên định mang theo ngoài ý muốn: “Tư Hạo, anh có chuyện gì muốn tôi đi làm?”
Ánh mắt Long Tư Hạo thâm trầm nhìn Tô Dịch: “Điều tra ai là người thần bí, còn nữa, mẹ nuôi Hiểu Hiểu – Lê Tố Phương là ai gϊếŧ.”
Lúc nói lời này, đôi mắt Long Tư Hạo sắc bén thâm trầm nhìn chằm chằm mặt Tô Dịch, giống như muốn nhìn ra sau khi anh nghe nói vậy, sẽ phản ứng thế nào.
Tô Dịch nghe anh nói, biểu tình kinh ngạc và không hiểu: “Tư Hạo, không phải anh luôn cho Lạc Thụy điều tra chuyện này sao? Sao đột nhiên muốn tôi đi điều tra?”
Vấn đề này, thật ra Lạc Thụy cũng rất muốn hỏi Long Tư Hạo, anh cũng không hiểu sao Tổng giám đốc đột nhiên muốn Tô Dịch đi điều tra.
Với tình hình này, Tổng giám đốc đều giao những chuyện này cho anh đi xử lý, còn Tô Dịch, trừ phi có chuyện cần hack máy tính nhờ anh giúp, Tổng giám đốc bọn họ mới kêu Tô Dịch đi làm.
Ánh mắt Long Tư Hạo u trầm liếc Lạc Thụy, trầm mặt: “Để anh ta điều tra, cả đời này cũng tra không ra.”
Lạc Thụy mặt đầy khóc lóc nhìn Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, anh không cần đả kích người như vậy, anh đây là đang nghi ngờ năng lực của tôi sao? Thật sự không phải là tôi ngốc, mà là người thần bí kia quá âm hiểm quá thần bí quá quỷ dị, anh ta như u hồn vậy, bất kể anh muốn làm gì, anh ta đều theo dõi chặt chẽ không buông, nếu tôi biết anh ta là ai, tôi sẽ khiến anh ta sống không bằng chết, anh ta thật sự không phải người làm người ta bớt lo.”
Tô Dịch nghe Lạc Thụy nói, ánh mắt bình thản vô tình hay hữu ý quét qua anh.
Sau đó anh nhìn Long Tư Hạo gật đầu: “Nếu Tư Hạo muốn tôi làm chuyện này, tôi đương nhiên sẽ dùng toàn lực.”
Thấy anh đáp ứng, trên mặt Long Tư Hạo không có chút kinh ngạc, anh câu môi cười: “Tôi chờ tin tốt của anh.”
Dứt lời, Long Tư Hạo liền tỏ ý anh ngồi xuống uống rượu.
Tô Dịch gật đầu, ngồi xuống chỗ vừa rồi.
Sau khi anh ngồi xuống, Long Tư Hạo đích thân rót cho anh một ly rượu, đưa cho anh, ánh mắt u trầm nhìn anh: “Hy vọng anh có thể sớm tra ra người thần bí là ai.”
Tô Dịch gật đầu, mím môi không nói gì.
Lạc Thụy thấy Long Tư Hạo uống cùng Tô Dịch, anh nhìn Lăng Hàn Dạ, thấy anh ta trái ôm một cô, phải ôm một cô, còn hai cô gái kia đặc biệt rót rượu cho anh ta, anh nhìn Lăng Hàn Dạ, lắc đầu, thở dài một hơi.
“Haiz! Lăng thiếu, bây giờ anh thật giống như đi dạo kỹ viện.”
“Haiz! Hỏi thế gian tình là gì, mà làm người ta sống chết với nhau.”
…
Lạc Thụy lại bắt đầu xúc động phát biểu, Lăng Hàn Dạ co rút khóe môi: “Lạc Thụy, có phải anh ngồi một mình quá cô đơn không?”
Dứt lời, anh ta nhìn bốn cô gái trẻ tuổi bên cạnh, lấy ví tiền ra, rút ra toàn bộ tiền mặt và thẻ vàng, ném lên bàn uống trà xa hoa.
“Bây giờ bổn thiếu gia có nhiệm vụ cho các cô đi làm, nếu ai có thể làm cho vị trợ lý Lạc kia nhiệt tình hôn các cô năm phút, số tiền và thẻ vàng này thuộc về người đó.”
Lăng Hàn Dạ nói lời này, đưa tay chỉ Lạc Thụy.
Lạc Thụy nghe vậy, híp mắt nhìn Lăng Hàn Dạ: “Lăng thiếu, không phải chứ, không chơi theo anh, anh lại chơi tôi? Nói cho anh, tôi không tùy tiện hôn những người phụ nữ khác.”