Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lạc Thụy híp mắt nhìn anh ta: “Đó là tổng giám đốc phu nhân là của chúng tôi! Thé nào? Có vấn đề gì à?”
“Cô ấy vừa tới, hỏi tôi một chuyện.”
Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo, rồi nhìn anh ta hỏi: “Tổng giám đốc phu nhân của chúng tôi hỏi cậu cái gì? Cậu nói chi tiết, mới có lợi cho cậu.”
Lưu Bưu bây giờ đã thu hết lại vẻ hung hãn ngày hôm qua, nói chi tiết: “Chuyện cô ấy hỏi đều liên quan đến người tên Sophie.”
Lạc Thụy nhướng mày: “Chuyện mà tổng giám đốc chúng tôi muốn hỏi cũng liên quan đến người tên Sophie đó...”
Nói đến đây, Lạc Thụy thu lại nụ cười trên môi, sắc mặt lạnh xuống: “Sophie đó nói xấu tổng giám đốc phu nhân của chúng tôi, cậu nghĩ chúng tôi có nên bỏ qua cho cô ta không?”
Lưu Bưu nhìn Lạc Thụy đang lạnh mặt, lắc lắc đầu: “Không nên.”
Lạc Thụy cười: “Vậy cậu có cách nào khiến cô ta thân bại danh liệt không?”
“Tôi?” Lưu Bưu kinh ngạc: “Tôi... Tôi không có.”
“ Tổng giám đốc của chúng tôi nói cậu có, vậy thì cậu nhất định sẽ có.”
Lưu Bưu nhìn về phía Long Tư Hạo, đúng lúc gặp phải ánh mắt lạnh thấu xương của anh, anh ta sợ run, lập tức nghĩ gì nói đó: “Có, tôi có cách.”
Lạc Thụy nhíu mày: “Thật sao?”
Lưu Bưu thề: “Có, chắc chắn có, tôi có lợi gì?”
...
Hai ngày sau, một tin tức nổi lên trang đầu của các tạp chí lớn ở thành phố K.
Là tin Sophie bị cưỡng bức, không chỉ như vậy, mấy tên côn đồ cưỡng bức cô ta xong còn chụp lại ảnh giường chiếu.
Lúc này ở bệnh viện, Sophie cũng đọc được tin về mình trên báo, mà tờ báo đó là một y ta đưa cho cô ta.
Y tá đưa báo cho cô ta xong liền rời khỏi phòng bệnh.
Sophie ngồi trên giường bệnh, sau khi nhìn thấy tờ báo thì vô cùng kinh hoảng, sắc mặt tái mét, hai mắt nhìn chằm chằm vào những bức ảnh lõα ɭồ của cô ta trên báo.
Những bộ phận nhạy cảm đều đã được làm mờ, nhưng khuôn mặt kia của cô ta, thì lại cực kì rõ ràng.
Ngoài những thứ này trên báo, trên mạng cũng có ảnh giường chiếu của cô ta, đủ mọi góc độ.
Hơn nữa, trên báo còn viết rõ chân tướng về chuyện cô ta bị cưỡng bức, dưới ảnh chụp giải thích là cô ta vốn định hãm hại người khác, không ngờ cuối cùng lại bị 12 tên thay nhau...
Ngay cả lời khai của Lưu Bưu cũng xuất hiện trên mặt báo, cho nên những người đọc báo giấy đều có thể hiểu chuyện này, kể cả chuyện sau khi xong việc cô ta sẽ trả cho những tên đó 20 vạn.
Mà trên báo còn công khai chuyện trước khi bị hơn mười tên đó cưỡиɠ ɧϊếp, cô ta vẫn còn là xử nữ.
Trên báo ngoài tên của Sophie là thật thì tên những người khác đều được thay thế, mà ba chữ kia Lê Hiểu Mạn thì lại càng không có cơ hội xuất hiện.
“ Không... Không... Không...”
Sophie hoảng sợ trừng lớn hai mắt, hét lên: “Không...”
Cô ta không thể chấp nhận được chuyện ảnh nude của cô ta bị lộ ra ngoài, không thể chấp nhận chuyện chân tướng đã bị vạch trần, càng không thể chấp nhận rằng trò cười của cô ta bị cả thiên hạ nhìn vào.
Ba Nox của cô ta nhất định sẽ đọc báo, nhất định sẽ xấu hổ vì cô ta, anh Tư Hạo cũng càng không thể yêu cô ta, ở bên cô ta nữa.
Mới hai ngày, cô ta mất đi quá nhiều thứ.
Không, cô ta không chấp nhận được, không chấp nhận được.
Mấy bức ảnh này là ai công khai, là ai?
Đột nhiên, cô ta nhảy xuống giường bệnh, như phát điên chạy ra ngoài phòng bệnh.
Thẩm Thi Vi mang canh đến cho cô ta, thấy cô ta đột nhiên chạy ra khỏi phòng bệnh thì lo lắng gọi: “Sophie, con sao vậy? Con đi đâu? Sophie...”
Cô ta khóc lóc chạy đi, đúng lúc đυ.ng phải một đám lớn phóng viên.
Nhìn thấy phóng viên, cô ta cúi xuống, giật mình ngay tại chỗ.
“Là cô ta... Là cô ta...”
Phóng viên nhìn thấy cô thì lập tức chỉ vào, sau đó nhào đến như ong vỡ tổ.
Sophie thấy thế, lòng hoảng hốt, xoay người định chạy thì bị đám phóng viên đó vây quanh.
Một đống cameras, camera, microphone đều chĩa về phía cô ta.
“ Sophie tiểu thư, không nên có tâm hại người, không thể không có tâm phòng bị người, muốn hại người khác cuối cùng lại ác giả ác báo, xin hỏi bây giờ cô có cảm nhận gì?”
“Xin hỏi cô có hối hận không?”
“Cô có biết mình sai không?”
“Cô có muốn xin lỗi người suýt chút nữa bị cô hại không? Cô đã sám hối chưa?”
“ Vị tiểu thư kia có thù hận gì với cô, mà cô lại muốn hại người ta như thế?”
“Cô để mười mấy người đi hại đời người khác, cuối cùng chính mình lại bị chiếm đoạt, cái này gọi là ác giả ác báo.”
...
Hết lời này đến lời khác của phóng viên truyền vào tai, khiến Sophie đã hoảng loạn càng muốn phát điên.
“A...”
Cô ta che hai tai, hét lên.
Phóng viên thấy thế, cuối cùng cũng yên lặng, chụp ảnh điên cuồng.
Thẩm Thi Vi vọt vào vòng vây, lo lắng nhìn Sophie: “Sophie, xảy ra chuyện gì vậy?”
“A...”
Sophie chỉ che hai tai rồi hét lên, cũng không trả lời Thẩm Thi Vi mà đẩy mạnh bà ra, chạy đi.
“ Sophie... Sophie...”
Thẩm Thi Vi bị Sophie đẩy ngã, thấy cô ta chạy, bà liền đứng lên đuổi theo.
Mà những phóng viên này cũng đuổi theo.
Sophie chạy như điên ra khỏi bệnh viện, sau đó ngồi vào một chiếc taxi.
Vừa vào, cô ta đã ghìm chặt cổ tài xế, độc ác nói: “Đưa di động cho tôi, nhanh lên. đưa di động cho tôi.”
Lái xe bị cô ghìm cổ thấy ánh mắt cô ta như muốn gϊếŧ người thì liên tục nói: “Được, được, tôi cho cô, tôi lập tức đưa cho cô, tiểu... Tiểu thư, cô... Cô đừng làm bậy... Tôi lập tức đưa cho cô.”
Lái xe lập tức đưa điện thoại cho cô ta.
Sophie giành lấy điện thoại, sau đó quát: “Lái xe, nhanh lên, nếu không, tôi gϊếŧ ông.”
Sophie nhìn ra đằng sau, vội vàng gọi cho người thần bí, điện thoại vừa thông liền cuống quít nói: “Mau đưa Allen đi, mau đến biệt thự Nguyệt Hồ đưa nó đi...”
...
Cúp điện thoại với người thần bí, Sophie lại duỗi tay ghìm chặt cổ lái xe từ sau lưng, lệnh cho ông lái xe nhanh hơn.
Lái xe kia là một người thành thật, tuy là đàn ông nhưng lại nhát gan, nhìn thấy Sophie vừa rồi như phát điên thì không dám phản kháng, lập tức tăng tốc độ xe.
Ngoài bệnh viện, lúc Thẩm Thi Vi đuổi tới thì Sophie đã sớm ngồi vào taxi rời khỏi rồi.
Dưới tình thế cấp bách, bà gọi điện thoại cho Long Tư Hạo.
Lúc này Long Tư Hạo đang ở trong văn phòng của anh, đọc tờ báo Lạc Thụy đưa cho.
Lạc Thụy đang đứng trước bàn làm việc của anh bình luận.
“ Tổng giám đốc, anh đừng xem, dáng người Sophie Phỉ tiểu thư này cũng không tệ, làn da vừa trắng vừa mềm, nhìn như đậu hũ thế này chẳng trách mấy tên du côn kia nổi máu dê, tổng giám đốc, tôi có chuyện vẫn chưa rõ, sao anh biết trong tay mấy tên đó có ảnh giường chiếu của cô ta?” Chiêu ăn miếng trả miếng này của anh quá tuyệt vời.”
Anh ta vừa ngừng, chuông điện thoại của Long Tư Hạo liền vang lên.
Lúc này ánh mắt Long Tư Hạo đang rơi trên mấy chữ, trước khi bị chiếm đoạt, Sophie vẫn còn là xử nữ.