Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô dịu dàng nhìn cô ấy cười nói: “Được rồi, nếu cô có thể để cho con gái tôi thích cô còn có thể cướp Tư Hạo khỏi tôi thì tôi tự động rời đi có được không?”
Lăng Dinah thấy cô tràn đầy tự tin, cô ghen tỵ lại cảm thấy khó chịu: “Lê Hiểu Mạn, cô đừng có đắc ý, tôi nhất định có thể cướp anh Tư Hạo, cô chờ đó.”
Lê Hiểu Mạn cau mày cười nhìn cô ấy: “Được, chúng ta cùng phóng ngựa ra đi.”
“Cô… cô cứ thế tin tưởng anh Tư Hạo không bị tôi cướp đi sao?”
Lê Hiểu Mạn nhìn Lăng Dinah cười gật đầu: “Ừ.”
Cô chỉ đơn giản trả lời làm cho Lăng Dinah tức đến dậm chân, trong lòng càng ghen tỵ hơn.
Bởi vì một người đàn bà sẽ không dễ dàng để cho người đàn bà khác tới cướp người đàn ông của mình, trừ khi co ấy biết người đàn ông kia rất yêu cô ấy.
Mà Lê Hiểu Mạn tràn đầy tự tin nói như vậy chứng minh cô ấy rất tin tưởng Long Tư Hạo, biết ai cũng không đoạt nổi anh đi.
Cô tự tin nói như vậy vì Long Tư Hạo cho cô đủ tình yêu, đủ tin tưởng.
Mà Lăng Dinah cô ấy hy vọng một người đàn ông có thể cho cô ấy sự tin tưởng lớn như vậy để cho cô trăm phần trăm tin tưởng, anh sẽ không bị bất cứ người đàn bà nào cướp đi.
Thấy Lăng Dinah hiếm khi cúi đầu không nói, bộ dạng tinh thần chán nản, Lê Hiểu Mạn ôn hòa nói: “Lăng tiểu thư, tôi rất thích cá tính của cô, dám nói dám làm, cực kì ngay thẳng, tôi tin tưởng đến một ngày cô sẽ gặp người thật lòng yêu cô.”
“Cô thích tôi sao?” Lăng Dinah có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm cô: “Tự mình đa tình, tôi lại không thích cô.”
Lê Hiểu Mạn vẫn cười dịu dàng: “Tôi cảm thấy cô sẽ thích tôi.”
Lăng Dinah nhìn cô chu môi không vui lầm bầm: “Tôi không rõ vì sao anh Tư Hạo lại thích cô như thế, cô không phải chỉ dịu dàng hơn tôi một chút, lương thiện một chút, có chút tài hòa, có chút hàm súc, có chút khí chất…”
Nghe Lăng Dinah quở trách lại như đang khen, Lê Hiểu Mạn cười nhìn cô ấy: “Cô đang khen tôi sao?”
Có lời nói của cô, lúc này Lăng Dinah mới chú ý lời vừa rồi thật đúng là đang khen cô.
Lăng Dinah nhìn cô cong môi lên: “Ai khen cô hả? Lê Hiểu Mạn không nghĩ tới da mặt cô lại dày như thế.”
Lê Hiểu Mạn cũng cười nhìn cô ấy: “Tôi cũng không nghĩ ấn tượng của cô về tôi lại tốt như vậy, tôi cảm thấy cô rất thích tôi.”
“Cô…”
Lăng Dinah bị cô chọc tức á khẩu, chà chà chân, cô mới phát hiện Lê Hiểu Mạn lúc này nói chuyện có gì đó rất giống anh Tư Hạo của cô ấy.
Chẳng lẽ ứng với câu nói kia, hai người ở chung lâu ngày càng lúc càng giống đối phương sao?
Cô không thèm để ý Lê Hiểu Mạn nữa mà Lê Hiểu Mạn cũng không để ý đến cô nữa, hai người cùng đón tiểu Nghiên nghiên tan học.
Cho nên lúc tiểu Nghiên nghiên được các bạn hộ tống ra khỏi phòng học thì thấy được mẹ của bé.
Có mấy ngày rồi không gặp mẹ, bé rất nhớ mẹ.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” bé tiến lên đứng trước mặt cô, chớp mắt hỏi.
Khuôn mặt của bé nở nụ cười ngọt ngào.
Lê Hiểu Mạn cười nhìn cô bé, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Mẹ đến nhìn con, có nhớ mẹ hay không?”
Tiểu Nghiên nghiên nhìn Lê Hiểu Mạn cười ngọt ngào: “Rất nhớ.”
Bạn học ở bên cạnh bé nhìn bé lại nhìn Lê Hiểu Mạn, âm thanh non nớt vang lên: “Oà, Nghiên nghiên, cậu rất giống mẹ, mẹ cậu thật xinh đẹp.”
Tiểu Nghiên nghiên nhướn mày: “Đương nhiên mẹ mình xinh đẹp rồi.”
Bé cười nói với bạn xong liền nhìn mẹ mình: “Mẹ, bọn họ đều là bạn học của con, đáng yêu đúng không ạ?”
Lê Hiểu Mạn dịu dàng nhìn các bạn học vây quanh tiểu Nghiên nghiên chào hỏi: “Các bạn nhỏ, chào các cháu.”
“Chào dì xinh đẹp ạ.”
Nghe thấy âm thanh trẻ con kia, Lê Hiểu Mạn nở nụ cười.
Cô cúi đầu nhìn tiểu Nghiên nghiên: “Nghiên nghiên, bạn học của cô đúng là rất đáng yêu.”
Lăng Dinah ở bên cạnh bị xem nhẹ nhăn mày: “em gái nhỏ, em có mẹ quên chị tiểu Na có phải hay không?”
Nghe tiếng, tiểu Nghiên nghiên ngẩng đầu nhìn Lăng Dinah, lập tức tay trái nắm tay mẹ, chân nhỏ tiến lên đứng trước người Lăng Dinah, ngẩng đầu cười ngọt ngào: “Làm sao em có thể quên chị tiểu Na chứ, chị tiểu Na ở trong lòng em quan trọng như mẹ vậy…”
“Thật sao?” Lăng Dinah cúi đầu nhìn tiểu Nghiên nghiên, khóe mắt đầy ý cười.
Tiểu Nghiên nghiên nhướn mày: “Đương nhiên, so với trân châu còn thật hơn.”
“Em gái nhỏ, xem ra là chị không uổng công thương em rồi.” Lăng Dinah cười nhìn tiểu Nghiên Nghiên nói xong lại nhìn Lê Hiểu Mạn, đắc ý nhếch môi: “Lê Hiểu Mạn, có nghe thấy không, con gái cô rất thích tôi đấy.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Lăng Dinah nở nụ cười, không nói gì mà cúi đầu nhìn tiểu Nghiên Nghiên dịu dàng hỏi: “Nghiên Nghiên, hôm nay có muốn về với mẹ không?”
Tiểu Nghiên Nghiên còn chưa trả lời thì Lăng Dinah đã tiến lên bế tiểu Nghiên Nghiên lên, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Lê Hiểu Mạn hất cằm: “Tạm thời em gái nhỏ không về, con bé muốn tạo tình cảm với tôi.”
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn Lăng Dinah lại nhìn mẹ mình cong mắt cười: “Mẹ, hôm nay con về nhà chị tiểu Na.”