Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hình ảnh xuất hiện trên màn hình lớn lại là Hoắc Vân Hy và chính cô.
Có thể thấy rõ mặt mũi của Hoắc Vân Hy, mà mặt của cô thì cố ý bị chỉnh sửa, ngay cả sợi dây chuyền mặt nhẫn kim cương hồng 12 ca ra nổi bật kia cũng đều bị cố ý xử lý, người làm chuyện này như đang cố ý bảo vệ cô, không để cho cô bị người khác nhận ra, nhưng người khác không nhận ra, chẳng lẽ cô lại không nhận ra chính mình.
Cô nhìn chằm chằm vào đoạn video đang được phát trên màn hình kia, cảnh tượng trong video rất quen thuộc.
Chính là cảnh tượng trước khi hôn lễ bắt đầu, Hoắc Vân Hy kéo cô nói một đống lời tràng giang đại hải.
Cô không ngờ rằng lại có người quay lén, nói rõ hơn là trong căn phòng mà Hoắc Vân Hy kéo cô vào có máy thu hình.
Người làm chuyện này chọn những cảnh quay mà Hoắc Vân Hy cách cô rất gần, hình ảnh đã bị xử lý qua, chọn và chỉnh sửa các góc độ nhìn như cô và Hoắc Vân Hy rất thân mật.
Người làm chuyện này là ai? Rốt cuộc là có mục đích gì?
Cô chợt rùng mình, ánh mắt lạnh lẽo, chẳng lẽ là Hoắc Vân Hy? Đây đều là anh ta bày kế?
Ánh mắt của cô dần lạnh thấu xương, cô siết chặt hai tay lại, thu hồi tầm mắt từ trên màn hình lớn, rồi quay sang nhìn về phía Long Tư Hạo bên cạnh.
Thấy trên khuôn mặt đẹp trai của anh đang bị che lấp bởi một tầng sương băng, biểu tình càng ngày càng lạnh lùng, cô nhíu chặt mày lại, cô có thể nhận ra chính mình, thì chắc Long Tư Hạo cũng có thể nhận ra cô!
Nếu không, sao anh có thể có biểu tình này.
Hơn nữa, mặc dù trên màn hình, mặt cô và chiếc nhẫn kim cương hồng 12 cara đều đã qua chỉnh sửa, thế nhưng bộ lễ phục cô mặc trên người không trải qua bất kỳ chỉnh sửa nào.
Bộ lễ phục này là do tự tay Long Tư Hạo chọn cho cô, bây giờ còn mặc ở trên người cô, anh không thể nào không nhận ra.
“Tư Hạo...” Cô cau mày liếc nhìn anh, thấp giọng gọi tên anh.
Nghe thấy tiếng, Long Tư Hạo thu hồi ánh mắt càng ngày càng ác liệt đang nhìn chằm chằm vào màn hình lớn về, anh ngưng mắt nhìn Lê Hiểu Mạn nhưng không nói câu gì.
Lê Hiểu Mạn bị anh nhìn như vậy mà trái tim khẽ run rẩy, cô đang muốn giải thích, anh đã đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô rồi bước nhanh như bay rời khỏi hội trường hôn lễ.
“Tư Hạo...” Bởi vì anh bước hơi nhanh, nên Lê Hiểu Mạn hơi không theo kịp, cô gần như là bị anh lôi chạy.
Nhưng sau khi đi được mấy bước, Long Tư Hạo lại dừng lại, anh khom người ôm ngang cô lên, rồi rảo bước rời đi.
Thấy video trên màn hình lớn, Hoắc Vân Hy cũng sửng sốt một lúc lâu, dĩ nhiên là anh ta biết cảnh trong video, nhưng đây là người nào giở trò quỷ?
Anh ta nhíu chặt mày lại, đột nhiên ánh mắt chợt lóe, anh ta nghĩ tới Long Quân Triệt, chẳng lẽ đây là tác phẩm của Long Quân Triệt?
Vậy đoạn video vừa rồi của Hạ Lâm và Lôi Dương đó cũng là do ông ta giở trò quỷ?
Anh ta thu hồi lòng nghi ngờ lại, chuyển mắt nhìn xung quanh một vòng, lại không phát hiện ra bóng dáng của Lê Hiểu Mạn.
“Mạn Mạn...” anh ta thấp giọng gọi tên cô, đang muốn đuổi theo, lại bị Lý Tuyết Hà kéo lại.
Lý Tuyết Hà đầy mặt chất vấn nhìn anh ta: “Vân Hy, đã xảy ra chuyện gì vậy? Vậy... người phụ nữ ở trong video đó là ai?”
Bởi vì mặt của Lê Hiểu Mạn đã qua chỉnh sửa, nên Lý Tuyết Hà nhất thời không nhận ra được.
Thật ra thì, hôm nay bà ta chỉ cần cẩn thận chú ý đến Lê Hiểu Mạn, không cần nhìn gương mặt đó, chỉ nhìn thân hình và bộ lễ phục cô mặc trên người, cũng có thể nhận ra.
Không chỉ có một mình bà ta là không nhận ra cô gái trên màn hình lớn kia là Lê Hiểu Mạn, những tân khách khác cũng không nhận ra được.
Nhưng bộ âu phục mà Hoắc Vân Hy mặc trên màn hình lớn kia chính là bộ âu phục mà lúc này anh ta đang mặc trên người, không ít tân khách ở đó đều đã nhìn ra.
Hôm nay là ngày anh ta kết hôn, mà anh ta lại thân mật với người phụ nữ khác như vậy, dĩ nhiên là làm cho những tân khách này lại được dịp nghị luận ầm ĩ.
Thì ra là không chỉ cô dâu phản bội chú rể, mà ngay cả chú rể cũng tư hội với người phụ nữ khác trước lúc cử hành hôn lễ.
Người nhận ra người phụ nữ trên màn hình lớn là Lê Hiểu Mạn còn có Hạ Thanh Vinh vẫn luôn chú ý đến cô và Hoắc Nghiệp Hoành.
Sau khi Hạ Thanh Vinh đầy khϊếp sợ nhìn màn hình, thì sắc mặt của ông ta trở nên cực kỳ ngưng trọng, trong mắt đều là vẻ áy náy.
Mà vẻ mặt của Hoắc Nghiệp Hoành thì tương đối bình tĩnh, ông ta chống quải trượng, được chị Lâm đỡ lấy, ông ta đi tới trước mặt Hoắc Vân Hy lần nữa, nặng nề thở dài, thần sắc uy nghiêm thấp giọng nói: “Cháu tự mình xử lý chuyện ở nơi này cho tốt, ông mệt mỏi rồi, đi về trước.”
Dứt lời, ông ta liền được chị Lâm đỡ rời khỏi hội trường hôn lễ.
Hoắc Nghiệp Hoành rời đi, những tân khách khác cũng rối rít rời đi.
Mà Hạ Lâm đang bị ngất cũng được xe cứu thương đưa vào bệnh viện, Hạ Thanh Vinh và Lưu Như Hoa đều cùng đi trước.
Sau khi tất cả các tân khách lục tục tản đi, hội trường hôn lễ vốn vô cùng náo nhiệt trở nên vắng vẻ.
Hôn lễ này cứ như vậy mà bị hủy bỏ, tất cả tân khách đều ra về trong không vui, mà hôn lễ này đã định trước sẽ trở thành chuyện cười lớn nhất của thành phố K.
Sau khi tân khách lục tục rời đi, Hoắc Vân Hy đứng một mình ở bên trong hội trường hôn lễ, anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, cảm xúc trong mắt tràn đầy phức tạp, những câu nói của Hạ Lâm vẫn còn vang vọng ở bên tai anh ta.
Nghĩ đến chuyện anh ta tin lời Hạ Lâm, xem nhầm cô ta là ân nhân cứu mạng cứu mạng của mình, yêu thương cô ta bảo vệ cô ta, còn vì vì cô ta mà làm tổn thương Lê Hiểu Mạn hết lần này đến lần khác, anh ta lại cực kỳ hối hận, cực kỳ thống hận.
Thì ra anh ta vẫn luôn bảo vệ sai người, tin lầm người, thương sai người, lại còn đi yêu sai người nữa.
Hạ Lâm, con tiện nhân lòng dạ độc ác này, anh ta hận không thể băm vằm cô ta ra thành từng mảnh.
Phụ lòng Lê Hiểu Mạn, làm thương tổn Lê Hiểu Mạn, là lỗi của anh ta, thế nhưng tất cả ngọn nguồn đều là Hạ Lâm đưa tới.