Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn bình thản nhìn anh: “Hoắc Vân Hy, thân thể này là của anh, anh đừng tùy hứng nữa, anh nên tiếp nhận trị liệu cho tốt, đừng là vì tôi mà để thân thể phải chịu tội. Hôm nay tôi đến, chính là muốn nói rõ ràng với anh, chúng ta không thể nào được đâu.”
Hoắc Vân Hy thất vọng nhìn cô, nước mắt chảy ra, bi thương không dứt: “Mạn Mạn, em thật sự một chút không yêu anh sao? Em đến chỉ vì muốn nói rõ ràng những thứ này với anh ư?”
Lê Hiểu Mạn đang muốn gật đầu, Hoắc Vân Hy thân thể còn chưa bình phục đột nhiên rướn người lên ôm cô, khuôn mặt đẫm nước mắt, bi thống nói: “Mạn Mạn. anh biết mình sai rồi, đừng tàn nhẫn với anh như vậy có được không. Cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh yêu em, anh thật sự yêu em...”
Lê Hiểu Mạn đẩy Hoắc Vân Hy ra, đứng lên, đôi mắt trong suốt thản nhiên nhìn anh: “Hoắc Vân Hy, đây là lần cuối cùng tôi tới thăm anh. Xin lỗi vì tôi không làm được điều mình nói lúc trước, anh có người nhà của mình, họ đều có thể chăm sóc anh, không cần tôi. Tôi cũng vậy, không có nghĩa vụ phải quan tâm chăm sóc anh. Tôi không yêu anh, hay nói cách khác, cho tới bây giờ, tôi chưa từng yêu anh thật lòng. Chỉ là có lẽ tôi từng rất thích anh, cũng đã kỳ vọng rất cao ở anh, cũng hy vọng anh có thể yêu tôi, có thể sống với tôi thật hạnh phúc. Nhưng giờ những thứ đó hết rồi, anh đừng nói tôi cho anh thêm cơ hội nữa, giữa chúng ta đã hoàn toàn kết thúc. Những gì phải nói tôi cũng đã nói rồi, thân thể này là của anh, anh không biết quý trọng, thì cũng chẳng ai có thể quý trọng thay anh đâu. Anh điều trị cho tốt.”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn xoay người đi ra ngoài phòng bệnh.
“Mạn Mạn...” Hoắc Vân Hy thấy vậy gấp gáp muốn đứng lên lại ngã xuống khỏi giường.
Muốn đứng lên khỏi mặt đất, lại vì tay phải và chân trái bị thương quá nặng nên không thể hoạt động được, giờ chẳng khác gì người tàn phế.
Sắc mặt anh tái nhợt, nghĩ muốn nhịn đau bò dậy nhưng thử mấy lần đều vô ích.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy vốn định lại gần đỡ anh, vừa bước lên một bước lại thu chân về. Để Hoắc Vân Hy hết hy vọng với cô thật sự thì cô phải làm cho anh tuyệt vọng hơn nữa.
Cô đứng im tại chỗ, thản nhiên nhìn Hoắc Vân Hy đang cố bò trên mặt đất, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Bảo trọng!”
“Mạn Mạn... Đừng đi...” Thấy cô muốn đi, Hoắc Vân Hy cuống quýt gọi lớn, chịu đựng cổ tay đau đớn kịch liệt bò tới chỗ cô, gương mặt tuấn tú của anh đẫm trong nước mắt.
“Mạn Mạn.. Đừng đi... Đừng đi có được không? Anh chỉ có em... chỉ có em...”
Sau khi tỉnh lại sau tai nạn xe cộ, anh đã nhận thức được rõ ràng, ngoài trừ ông nội, người tốt với anh thật lòng chỉ có cô. Giờ anh giống như người tàn phế, mất di rất nhiều thứ, anh không muốn cũng sẽ mất cô đi như vậy.
Lê Hiểu Mạn siết chặt tay, buộc mình không xoay người nhìn, nhưng hốc mắt cô cũng sớm nóng lên, môi hơi mấp máy, nhưng không nói câu nào.
Lúc cô đến cửa phòng bệnh, Hoắc Vân Hy nhìn cô, bi thương hỏi: “Mạn Mạn, nói cho anh biết, có phải em đã yêu Long Tư Hạo rồi hay không?”
Lê Hiểu Mạn dừng lại, không xoay người nhìn anh, không chút do dự khẳng định: “Đúng vậy!”
Nghe thấy câu trả lời kiên định của cô, Hoắc Vân Hy nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi, vẻ bi thương nồng đậm bao trùm khuôn mặt.
Lê Hiểu Mạn sau đó liền rời khỏi phòng bệnh.
Hoắc Vân Hy gục trên mặt đất, nước mắt như mưa, nức nở gọi: “Mạn Mạn, anh không muốn mất em, anh không muốn ngay cả em cũng mất đi, anh không muốn...”
Em yêu anh, anh làm tổn thương em, đến khi anh yêu em, em lại yêu người khác mất rồi...
Mạn Mạn, anh phải làm sao em mới quay lại? Anh không muốn mất em, anh không muốn...
Lê Hiểu Mạn đi ra ngoài phòng bệnh của Hoắc Vân Hy, Hoắc Nghiệp Hoành quay lại, mà Lý Tuyết Hà không biết đã đi đâu, sau khi nói với chị Lâm mấy câu cô liền đi tới khoa sản.
Cô đã chậm kinh một thời gian, hơn nữa khẩu vị không tốt, dù chưa chắc chắn mình mang thai, nhưng cô có dự cảm này.
Cô đồng ý tới bệnh viện mục đích chính cũng là chuyện này.
Tránh để phát sinh chuyện lần trước, cô nói rõ với bác sỹ mình lần trước dương tính lại không mang thai.
Bác sỹ sau khi biết được tình huống của cô, bảo cô đi xét nghiệm nướ© ŧıểυ và máu, rồi đến kiểm tra lại.
Xét nghiệm nướ© ŧıểυ không mất nhiều thời gian, khi thấy kết quả dương tính, cô không kinh ngạc quá nhiều, trong lòng cũng bình thản, không đến mức quá kinh ngạc.
Lần trước cũng là dương tính, kết quả lại không mang thai.
Đợi kết quả xét nghiệm máu chừng hai giờ đồng hồ, cô ngồi nghỉ ngơi trên ghế mà trong lòng nhảy loạn.
Nói không khẩn trương, là nói dối.
Cô tin phụ nữ dù là đợi tin có thai hay không có thai, tâm tình cũng đều vô cùng khẩn trương.
Cô thấp thỏm chờ y tá gọi mình, đột nhiên điện thoại lại đổ chuông làm cô giật mình.
Lấy điện thoại di động ra, chữ trên màn hình là chồng tương lai, cô sợ run lên, mới mở ra nghe.
Chưa đợi cô lên tiếng, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói trầm thấp quen thuộc của anh.
“Hiểu Hiểu, em đang ở đâu?”
Là Long Tư Hạo gọi tới, cô vốn muốn nói đang ở bệnh viện, nghĩ nghĩ rồi nói: “Đang đi dạo phố.”
“Dạo ở đâu? Anh đi đón em, một mình em đi anh không yên tâm.” Giọng Long Tư Hạo không che được sự lo lắng.
“Không cần đâu, em đi dạo một lúc là về được rồi, công ty anh nhiều việc, em không quầy rầy anh nữa, em cúp máy đây.”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn liền cúp điện thoại. Tuy Sophie nói với cô những lời đó, biểu hiện của cô rất bình tĩnh, như thế mình không hề để tâm chút nào.
Nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, mình thật sự để ý chuyện mình có phải là thế thân trong lòng Long Tư Hạo hay không.
Dù cô không tin Long Tư Hạo phản bội mình, nhưng cô không sao phản đối được chuyện anh giấu mình chuyện Sophie đã tới.
Sophie làm sao vào được? Thật sự là Long Tư Hạo mở cửa cho cô ta vào sao?
Mà lại đúng lúc Long Tư Hạo không để ý liền giấu quần áo được dưới tủ quần áo?
Dựa theo tính cách của Long Tư Hạo, anh không thể nào cho phép Sophie vào phòng ngủ của bọn họ được.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Những chuyện này cô muốn chốc nữa về sẽ hỏi anh, cô hy vọng anh có thể nói thật.
Cô ngồi bên ngoài đợi, tâm tư ngày càng phức tạp. Lời Sophie nói cứ lượn lờ trong đầu cô, làm tâm tình cô ngày càng phiền muộn, đến nỗi y tá gọi tên của cô, cô còn không nghe thấy.
Mãi đến khi bị gọi lần thứu ba, cô mới phản ứng, sau đó đứng dậy đi tới chỗ phòng xét nghiệm.
Thấy chi tiết bản xét nghiệm, cả người cô rơi vào trạng thái ngây ngốc.
Cô thật sự mang thai?
Nhìn kết quả xét nghiệm, cô vẫn có chút không thể tin được.
Run rẩy nhìn giấy hồi lâu cô mới đi tìm bác sỹ xác nhận, kết quả quả thực là cô đã mang thai.
Bác sỹ đã căn dặn cô phải chú ý rất nhiều, cũng bảo cô uống vitamin B11.
Ba tháng đầu uống B11 để phòng ngừa thai thi dị dạng.
Cầm thuốc xong cô để kết quả và thuốc và trong túi, đi ra bên ngoài bệnh viện.
Vì đang suy nghĩ nên lúc đi cô luôn cúi đầu, đang chờ xe, đột nhiên một thân ảnh cao lớn đứng trước mắt cô.
Cô sợ hãi ngẩng đầu lên, lại thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Long Tư Hạo. Đôi mắt hẹp dài của anh đang nhìn cô, sắc mặt thâm thúy làm cô không biết anh đang nghĩ gì.
Cô mở lớn mắt, sau đó lắp bắp hỏi: “Anh.... Sao anh lại ở đây?”
Long Tư Hạo sao lại tìm được cô? Sao anh biết cô tới bệnh viện?