Tang lễ hôm nay mặc dù có người quấy rối nhưng cuối cùng cũng không xảy ra chuyện lớn gì.
Mộ Dung Thuý Đình đương nhiên không muốn rời đi nhưng mặt mũi của bà ta thế nào, tất cả mọi người đều biết nên cho dù bà ta muốn gây chuyện đi chăng nữa thì cũng phải có người nguyện ý tin tưởng đã.
Vì thể cả nhà bọn họ chỉ có thể chịu bị đánh một trận rồi rời đi.
Tang lễ cuối cũng cũng đã thuận lợi hoàn thành. Vì vậy, Mộ Dung Miên mới nghĩ tới cần phải xử lý một số chuyện.
Quý Miên Miên sửng sốt: “... Hoạt động gân cốt? Đi đâu vậy? Gân cốt của em không bị làm sao, không cần phải hoạt động đâu?”
Mộ Dung Miên liền dùng sức dẫm nát bông hoa rơi trên nền đất khiến nó chìm sâu vào nền bùn đất ẩm ướt, không còn nhìn thấy màu sắc ban đầu, anh cười lạnh: “Lúc nãy tên đầu heo kia nhìn em, mắt anh vẫn chưa mù đâu.”
Du͙© vọиɠ muốn chiếm giữ của Mộ Dung Miên vẫn chưa hoàn toàn thể hiện ra, anh sợ mình sẽ doạ cô sợ hãi.
Nhưng anh hiểu rất rõ, nếu muốn giữ chặt cô trong tay sẽ càng khiến cô thấy phản cảm, vì không muốn Quý Miên Miên dần dần chán ghét mình nên anh vẫn âm thầm khắc chế bản thân.
Nhưng mà... Anh có thể cho phép Quý Miên Miên thân mật tiếp xúc với Yến Thanh Ti, cam chịu nhìn cô quan tâm chiếu cố Mộ Dung phu nhân, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn một tên đầu heo sinh lòng mơ ước với cô.
Quý Miên Miên rung run: “Anh nói ông già vừa nãy sao? Ánh mặt của ông ta quả thực khiến em chán ghét, nhưng mà... ông ta cũng không làm ra chuyện gì, chúng ta...”
Mộ Dung Miên nhếch môi: “Đằng nào cũng phải thu thập, cứ xử lý trước đi.”
Mặc dù tên đầu heo kia chưa làm được thêm chuyện gì nhưng mà dù chỉ liếc mắt một cái cũng không được.
Miên Miên là ánh mặt trời rực rỡ nhất, mềm mại nhất, ấm áp nhất của anh, làm sao có thể cho phép người khác nhìn trộm.
Đôi môi của anh - mặc dù là đang cười có vẻ rất dịu dàng nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng khiến Quý Miên Miên cảm thấy giờ phút này anh thật sự rất nguy hiểm.
Quý Miên Miên đột nhiên cảm thấy thương hại gia đình Mộ Dung Thuý Đình, đang êm đẹp tự nhiên chui đầu vào chỗ chết làm gì cơ chứ? Bọn họ làm sao có thể là đối thủ của Mộ Dung Miên.
Quý Miên Miên hỏi anh: “Vậy... Anh muốn xử lý chuyện này thế nào?”
“Đương nhiên đã suy nghĩ kỹ càng rồi, đi theo anh làm chuyện xấu, em còn sợ mọi việc không chu toàn sao?”
Quý Miên Miên gật đầu, cười nói: “Cũng phải, đi theo anh, sao em còn phải lo lắng gì chứ!”
Một khi có Mộ Dung Miên ở đây, cần gì cô phải vận dụng đầu óc làm gì.
Mộ Dung Miên nắm tay Quý Miên Miên, rời khỏi nghĩa trang của gia tộc Mộ Dung, không ngờ Mộ Dung phu nhân còn chưa rời khỏi, bà đang ở bãi cỏ phía trước chờ bọn họ, hỏi: “Sao lâu vậy, Randy, các con còn muốn đi đâu à?”
Nụ cười trên mặt Mộ Dung Miên nhạt đi một chút: “Đi làm chút việc, rất nhanh sẽ quay lại.”
“Chuyện gì?”
Mộ Dung Miên: “Chút việc nhỏ thôi.”
Quý Miên Miên thấy Mộ Dung phu nhân muốn nói lại thôi, liền nói: “Phu nhân, người cứ yên tâm về nhà trước, chúng con làm xong việc sẽ trở lại mà.”
“Vậy... Được rồi, ta về trước đây.”
Trong lòng Mộ Dung phu nhân kỳ thật đang sợ hai người bọn họ không từ mà biệt, nói đi là đi luôn.
Nhưng mà nếu Quý Miên Miên đã nói vậy thì chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Thấy Mộ Dung phu nhân rời đi, Mộ Dung Miên mở cửa cho Quý Miên Miên vào. Sau khi lên xe, Quý Miên Miên hỏi Mộ Dung Miên: “Anh biết bọn họ ở đâu sao?”
Mộ Dung Miên lái xe chậm rì rì: “Em nghĩ bọn họ còn có thể đi nơi nào?”
Quý Miên Miên sờ cằm: “Có lẽ sẽ quay về nhà chăng?”
“Thật thông minh!” Mộ Dung Miên xoa xoa đầu cô.
Cả nhà Mộ Dung Thuý Đình giờ là chó mất chủ, cả người không xu dính túi mà lại xa hoa da^ʍ dật, giờ này không còn tiền, không còn nơi nào để đi, vậy chỉ có thể về lại ngôi nhà trước kia.