Sau khi bác sĩ rời đi, Mộ Dung Miên đi đến bên người Quý Miên Miên, ngồi xuống và ôm lấy vai cô.
Hai người đều không nói gì, trời bên ngoài đã sáng rõ, thần vũ mỏng manh vẫn chưa tán đi hết.
Quý Miên Miên dựa đầu vào bả vai Mộ Dung Miên, Mộ Dung phu nhân nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, nước da trắng nhợt, mày chau lại, cho dù đang lâm vào hôn mê nhưng nét thống khổ trên mặt cũng không tán đi.
Quý Miên Miên cảm khái: “Mộ Dung phu nhân thực sự là rất yêu thương Mộ Dung tiên sinh, nếu có thể cởi bỏ hiểu lầm sớm một chút thì tốt rồi.”
Nếu hiểu lầm có thể được cởi bỏ sớm thì sẽ tránh được nhiều ngày giày vò nhau như thế.
Vợ chồng sợ nhất không phải là cãi nhau, mà là ngay cả cãi nhau cũng không có, chỉ có tự lạnh lùng, tự phong bế bản thân với đối phương.
Rõ ràng hai người rất yêu nhau nhưng lại tra tấn nhau, làm cho mối quan hệ càng ngày càng bất hòa, may mắn thì chờ khi hiểu lầm tan đi, một lần nữa lại hòa hảo với nhau. Nhưng nếu bất hạnh thì tình cảm dù có đi tới tận cùng cũng sẽ kiên quyết không quay đầu.
Hai vợ chồng Mộ Dung phu nhân chính là như thế, cũng không biết có thể coi là may mắn hay bất hạnh nữa, hiểu lầm đã được giải nhưng lại vĩnh viễn cách xa, không thể nào gặp lại nhau lần nữa.
Ngón tay Mộ Dung Miên nhẹ nhàng xoa xoa bả vai cô, anh nói: “Cho nên, đây chính là tấm gương cho chúng ta.”
Quý Miên Miên lập tức quay đầu nhìn anh: “Em vĩnh viễn sẽ không lừa gạt anh, chỉ có anh…”
Mộ Dung Miên cúi đầu để trán mình chạm vào trán cô: “Anh cũng sẽ không.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Quý Miên Miên cười ngọt ngào với anh: “Nếu anh dám giấu giếm em, em sẽ không tha cho anh.”
Mộ Dung Miên ôm lấy eo cô: “Anh thề, tuyệt đối sẽ không, chuyện cũng xong rồi, chờ bà ấy khỏe lại, chính thức tiếp quản nhà Mộ Dung, chúng ta sẽ về nước.”
Quý Miên Miên cũng rất muốn trở về, nhưng lòng cô lại đang phát sầu vì một chuyện khác: “Nhưng chúng ta lấy cớ gì để đi chứ?”
Mộ Dung Chí Hoành vừa mới chết, Mộ Dung phu nhân chịu đả kích lớn, thế nào nhà Mộ Dung cũng sẽ loạn lên một thời gian.
Nếu bây giờ bọn họ rời đi thì rất không tốt.
“Nhiều lý do mà, có anh ở đây, chuyện này không thành vấn đề.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Cứ chờ Mộ Dung phu nhân hoàn toàn nắm giữ được nhà Mộ Dung đã rồi chúng ta hãy đi, bằng không đám thân thích của nhà này sẽ lại vồ tới, bà ấy sẽ không chống đỡ nổi đâu.”
“Được, tối hôm qua em cũng chưa được nghỉ ngơi rồi, mệt lắm đúng không, em tới giường ở phòng bên cạnh ngủ một giấc đi, anh ở đây trông.”
“Không cần, em không sao, mắt anh đỏ như thế, anh mới cần phải nghỉ ngơi.”
“Cũng không được, sao anh có thể đi ngủ mà bỏ lại vợ anh được, em không đi thì anh cũng không đi.”
Hai người nói chuyện, thời gian chậm rãi trôi đi, mặt trời ló dạng, sương mù tan nhanh, trời hôm nay có lẽ rất sáng sủa, trong lành.
Mộ Dung phu nhân hôn mê tới tận 5 giờ sau mới tỉnh.
Lúc bà mở mắt ra, nhìn trần nhà màu tuyết trắng thì sửng sốt một hồi, nâng tay lên nhìn kim tiêm trên mu bàn tay, lại nhìn thấy Quý Miên Miên đang trông mình ở bên cạnh.
Cô chống tay lên giường, đang gật gà gật gù.
Quý Miên Miên đang buồn ngủ ở một bên, nghe thấy có tiếng động liền tỉnh lại, Mộ Dung phu nhân đã ngồi đậy cô vội vàng đỡ lấy bà: “Mẹ tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Con đi rót cho mẹ chén nước nhé?”
Mộ Dung phu nhân giữ tay cô kéo lại: “Mẹ không sao. Randy đâu?”
Quý Miên Miên liếʍ liếʍ khóe miệng, nói: “Hậu sự của tiên sinh cần an bài, anh ấy đi… giải quyết rồi.”