Mộ Dung Thúy Đình ngồi trước mặt bà, cười lạnh: “Văn San đã đến bệnh viện, còn gây lớn chuyện với Mộ Dung Chí Hoành, tiếp theo e là việc giả con gái cô cho Randy càng không có khả năng rồi.”
Jones phu nhân mỉm cười, ưu nhã uống một hớp cà phê: “Không sao, tôi tin Chí Hoành, ông ấy không phải là một người dễ bị khống chế, hơn nữa ông ấy biết rất rõ phải nên làm gì mới tốt cho Randy.”
Khóe môi Mộ Dung Thúy Đình kẽ co giật, bĩu môi mắng thầm trong lòng: Nhìn dáng vẻ lẳиɠ ɭơ kia, một đống tuổi rồi lại còn không chịu yên phận. Tuy ả không thích Mộ Dung phu nhân, nhưng đối mặt với người phụ nữ này ả còn cảm thấy đáng ghét hơn.
Ban đầu Mộ Dung Chí Hoành thích Jones phu nhân, nhưng hai người già trong nhà lại không đồng ý, người Trung Quốc rất xem trọng huyết thống thuần chủng, họ không muốn dòng máu nhà Mộ Dung lại pha tạp với đám người nước ngoài kia. Thế là Jones phu nhân mới quay sang gả cho người chồng bây giờ. Cũng vì thế mà mộ Dung Chí Hoành mới gây gổ vài năm với người nhà rồi mới lấy Mộ Dung phu nhân. Nhưng trong long Mộ Dung Thúy Đình rất rõ, đừng nhìn lúc đầu phu nhân Jones như là người bị ép phải lấy người khác, thật ra chuyện ấy chẳng là gì, vì ban đầu bà ta chẳng hề biết Mộ Dung Chí Hoành có rất nhiều tiền, cứ nghĩ rằng ông ta là một người gốc Hoa bình thường, hạng người vừa không có tiền vừa không có chí khí sẽ chẳng cho bà ta được một cuộc sống vinh hoa phú quý. Bà ta không tiếc mượn tay của hai vị lão nhân nhà Mộ Dung để cắt đứt quan hệ với Mộ Dung Chí Hoành. Nói trắng ra, là một ả đê tiện tham phú phụ bần. Tuy Mộ Dung Thúy Đình rất khinh thường phu nhân Jones, nhưng bây giờ bà ta không còn đường để đi, chỉ đành phải hợp tác với ả ta.
… Sau khi cùng Mộ Dung phu nhân đến bệnh viện một chuyến, Quý Miên Miên phát hiện Mộ Dung phu nhân đã có cái nhìn khác về cô, dường như đã có thể bắt đầu tiếp nhận cô, xem cô như con mà đối đãi. Tuy thái độ của Mộ Dung phu nhân với mọi người rất bình thường, nhưng nét mặt vẫn luôn lạnh lùng, nói năng rất nghiêm khắc. Nhưng cũng đã không còn đi châm chích Quý Miên Miên, hơn nữa bình thường còn hay kêu người tặng một ít trang phục, trang sức, mỹ phẩm cho cô, những món đồ phụ nữ cần dùng đều mua hết cho cô. Điều này khiến cho Quý Miên Miên cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Buổi tối khi đi ngủ, Quý Miên Miên nói: “Có phải Mộ Dung phu nhân gần đây đối xử quá tốt với em không? Em thấy hơi lo lắng.”
Mộ Dung Miên cười nói: “Lo lắng gì chứ, bà ấy cho em em cứ nhận lấy, đó là tiền lương hai chúng ta giúp bà ấy, em đừng quên nếu như chúng ta giúp bà ấy thu tóm nhà Mộ Dung thì thứ bà ấy nhận được sẽ nhiều hơn gấp nghìn lần. “Nói cũng đúng, haizz…”
Cô thở dài một hơi: “Hôm đó đi đến bệnh viện thật sự khiến em sợ chết mất, em thật không ngờ bà ấy lại đáng thương đến thế.” Mộ Dung Miên không nói gì, ánh mắt nhìn lên phía trần nhà. Hai ngày sau, bệnh viện thông báo đến một tin, tình hình của Mộ Dung Chí Hoành chuyển xấu, đã được đưa vào phóng cấp cứu, hơn nữa đã chuẩn bị xong bản thông báo tình hình nguy kịch, yêu cầu người nhà đến bệnh viện ký vào giấy cam kết. Mộ Dung Miên dẫn Mộ Dung phu nhân và Quý Miên Miên đến bệnh viện, nhưng khi đến nới mới phát hiện Mộ Dung Thúy Đình cũng ở đó, không chỉ có bà ta mà cả phu nhân Jones cũng ở đó.
Nhìn thấy khuôn mặt của ả ta, sắc mặt của Mộ Dung phu nhân lúc đó trở nên trắng bệch. “Sao cô lại ở đây?” “Dĩ nhiên là anh tôi kêu chúng tôi đến.” Mộ Dung Thúy Đình bĩu môi nói: “Chậc, thật sự đáng thương, gả cho anh tôi cả đời đến cuối cùng lại biến thành một trò cười.” Quý Miên Miên xắn tay áo lên, hung hăng nói: “Mẹ, có muốn xử họ, mẹ quyết định đi!”