Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1801: Lợn phải Ꮆiết từng con một

Có một người hắng giọng nói: “Chuyện này… yêu cầu của chúng tôi thật ra rất đơn giản, đó là khối lượng công việc và thu nhập đến nay của chúng tôi không...”

Hắn cảm thấy trông Mộ Dung Miên rất dễ bắt nạt, cho nên muốn xem thử có thể đạt được mục địch thật hay không.

Nhưng khi vừa dứt lời điện thoại lại reo lên.

Hắn chợt rùng mình, không tiếp điện thoại, Mộ Dung Miên nói: “Nên... xưng hô với anh thế nào? Chắc nên gọi là anh họ nhỉ, điện thoại của anh, không bắt máy sao?”

Đối phương lắc tay: “Không, không cần.”

Mộ Dung Miên tiếp lời: “Không chừng có chuyện gì quan trọng đó. Anh họ yên tâm, phía bên tôi thì dễ xử lý, lúc nào cũng đều có thể bàn bạc được”

Đối phương ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Miên, chỉ thấy anh mỉm cười chân thành, cởi mở, không hề chứa sự giả dối.

Nhưng càng như thế, đối phương càng thấy chột dạ.

Điện thoại cứ vang mãi không ngừng, có thể thấy được người gọi đến hẳn đang gấp gáp lắm.

Còn người nghe thấy tiếng chuông cũng trở lên căng thẳng theo một cách kỳ lạ.

Sau một hồi do dự, hắn vẫn quyết định bắt máy: “Alo...”

Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, mặt hắn bỗng dưng biến sắc: “Cái gì? Bị... được được, em đừng gấp, anh sẽ qua đó ngay!”

Người gọi điện thoại cho hắn là tình nhân bên ngoài, đứa con trai của hắn và ả bị vợ chính đánh đến mức nhập viện. Người này là kẻ mê con trai, vợ chỉ của hắn sinh liền 3 đứa con gái, trong lòng hắn sắp chết vì bực, còn đối với đứa con trai của tình nhân này thì lại hết mực cưng chiều.

Hôm nay vừa nghe đến chuyện con trai nhập viện thì còn tâm trí đâu mà để ý tới chuyện khác.

Tắt máy, hắn nói với Mộ Dung Miên: “Xin lỗi, chuyện hôm nay là do tôi suy nghĩ không thấu đáo, emhọ à, chú cũng... đừng trách tôi, tôi đây... cũng bị lừa đấy thôi mà, phải không?”

Hắn vừa mở miệng đã đẩy hết trách nhiệm của mình đi, Mộ Dung Miên thầm khinh bỉ trong lòng, hỏi: “Vậy anh họ muốn thế nào?”

“Thế này đi, người...tôi sẽ kêu người bên tôi rút đi, chuyện này chúng ta cứ giải quyết nội bộ với nhau sẽ tốt hơn phải không nào?”

Ý của hắn là bây giờ kêu người rút đi, nhưng chuyện này vẫn chưa xong, chuyện cần yêu cầu thắng chức tăng lương gì đó vẫn phải yêu cầu.

Mộ Dung Miên mỉm cười, không nói gì, một lúc sau nhẹ nhàng nói: “Xem ta con trai của anh họ quả nhiên rất quan trọng.”

Cậu ta vừa nói xong, sắc mặt của người đó cũng đổi theo: “ Khụ khụ... tôi... tôi...”

“Nhưng đó cũng là chuyện thường tình của con người, chỉ là... thôi đi, hoặc đến bệnh viện rồi anh họ sẽ biết, đi mau đi.”

Người đó sắc mặt trắng bệnh, vội vàng nói: “Em họ, em họ, là do anh sai, anh thật sự quá hồ đồ rồi, quên đi ân tình năm đó của lão tiên sinh, là do anh bị vài lời của người khác kích động, anh sẽ về tự kiểm điểm, đảm bảo sẽ không bao giờ tái phạm.

Mộ Dung Miên cười nói: “Vậy thì em xin cảm ơn anh họ nhé”

“Nào dám, nào dám, là do anh... có lỗi với em”

Nói xong, hắn ta mặc người xung quanh níu kéo, vội vàng rời đi, đồng thời kêu người bên bộ phận của hắn giải tán.

Con người đều thích kết đội với nhau, khi mục tiêu của tất cả mọi người đều như nhau sẽ sinh ra một lực hướng tâm rất lớn, nhưng trong đội ngũ nếu có một người rời đi thì lực hướng tâm của nhóm này sẽ bị đổ vỡ, những người khác cũng sẽ lần lượt ra đi.

Vì thế...

“Tôi... tôi nghĩ trước tính sau, thấy chuyện này đúng là không ổn, phúc lợi cung ty cho chúng tôi thật ra đã rất tốt rồi, làm người phải biết thỏa mãn, không thể tham lam, tôi đi làm việc đây.”

“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy... phu nhân, Randy, hy vọng mọi người có thể bao dung, rộng lượng hơn.”

“Tôi cũng vậy...”