So với Mộ Dung Thúy Đình khóc lóc om sòm, chửi rủa bậy bạ, không hề có chút hình tượng phu nhân nào thì Mộ Dung Miên lại rất giống một thiếu gia nhà giàu ôn hòa, nho nhã, dù miệng anh nói ra những lời bất kính nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác cực kỳ tao nhã.
Mộ Dung phu nhân đứng sau lưng Mộ Dung Miên, trong lòng có một cảm giác phức tạp không nói nên lời.
Nhưng bà ta lại cảm thấy, có lẽ… người này có thể thật sự giúp mình giải quyết hết đám quỷ hút máu này.
Mộ Dung Thúy Đình quả thực không thể tin tưởng được đứa cháu trước kia luôn một mực lễ phép với mình lại thay đổi thành bộ dáng này. Bà ta nhìn Quý Miên Miên đi tới trước mặt mình thì sợ tới mức liên tục lùi lại phía sau.
Quý Miên Miên nở nụ cười cực kỳ chân thành, đơn thuần, bẻ bẻ ngón tay, khớp xương vang lên âm thanh răng rắc làm cho Mộ Dung Thúy Đình không khỏi tê dại da đầu. Bà ta nhớ tới lời con trai mình, người bẻ gãy hai tay của nó chính là nhân tình của Mộ Dung Miên, nói vậy có lẽ chính là người trước mắt này.
Mộ Dung Thúy Đình kỳ thực chỉ là một người miệng cọp gan thỏ, bà ta cố tỏ ra bình thản, kêu lên: “Mày… mày… Tao là bác của mày, tao là bề trên của mày, Mộ Dung Miên, hôm nay nếu mày dám đυ.ng vào tao dù chỉ một ngón tay…”
“Chát…” Một âm thanh thanh thúy vang lên cắt ngang lời uy hϊếp của bà ta.
Một cái tát kia của Quý Miên Miên dùng tám phần khí lực, dù chưa dùng hết sức nhưng cũng đủ làm cho Mộ Dung Thúy Đình lảo đảo không đứng vững.
Cô mỉm cười: “Đánh bà thì sao?”
“Mày, con khốn…”
Vừa mắng xong lại ăn tiếp hai cái tát nữa.
Quý Miên Miên tát xong hai cái này thì khóe miệng của Mộ Dung Thúy Đình cũng vỡ toác ra, hai má sưng vù.
Cô cười to: “Bà nói đi, đánh bà thì sao, nói đi kìa? Chúng tôi đang chờ nghe đấy?”
“Tao sẽ nói cho anh trai tao nghe chuyện chúng mày làm hôm nay, tao…”
“Chát” “chát” “chát” “chát”, Quý Miên Miên đánh cực kỳ có nhịp điệu, một hai ba bốn, lần nào cũng không cho Mộ Dung Thúy Đình có cơ hội mở miệng nói xong.
Quý Miên Miên xoa xoa tay, sau đó quay đầu nhìn Mộ Dung Thúy Đình, cười nghịch ngợm: “Tôi biết, trả gấp vạn lần đúng không? Cho nên tôi cho bà gấp bội luôn… Tiếp tục nói đi, tôi chuẩn bị xong rồi.”
“…” Mộ Dung Thúy Đình cảm giác trong miệng toàn máu là máu, trên mặt đau rát như bôi ớt. Bà ta phát hiện ra mỗi lần bà ta định mở miệng thì Quý Miên Miên sẽ lại vung tay lên một lần, tốc độ nhanh tới mức bà ta không có cơ hội phản đòn.
Bà ta không biết răng mình có bị đánh đến lung lay hay không mà chỉ cắn răng một cái thì đã thấy đau tới thấu tim.
Hai mắt Mộ Dung Thúy Đình như có lửa, trong ánh mắt toàn là oán độc khi nhìn Quý Miên Miên.
Đối với loại đàn bà chỉ có cấp bậc sức chiến đấu này, Quý Miên Miên cảm thấy chẳng hề có chút áp lực nào, cô hỏi: “Bà không nói à?”
Mộ Dung Thúy Đình không dám nói, bà ta sợ chỉ cần mở miệng thì Quý Miên Miên sẽ lại đánh tiếp.
Quý Miên Miên nhún nhún vai: “Không nói thì tôi đánh tiếp.”
Mộ Dung Thúy Đình vừa nghe thấy thế thì ác tâm nổi lên, bà ta vươn tay về phía Quý Miên Miên. Ngày thường, bà ta cực kỳ yêu quý, dùng vô số tiền để bảo dưỡng mộ bộ móng tay dài, giờ những ngón tay đó đang hướng về phía mặt Quý Miên Miên, không đúng… mục tiêu của bà ta ác độc hơn, chính là mắt của Quý Miên Miên, bà ta muốn chọc mù mắt của cô.
Mọi người thấy một màn này thì cực kỳ căng thẳng, một mảnh kinh hồ, Mộ Dung phu nhân cũng kêu lên: “A, cẩn thận đấy…”
Mộ Dung Miên cũng nhấc chân định chạy về phía Quý Miên Miên, nhưng Quý Miên Miên từ nhỏ đã luyện võ, phản ứng còn nhanh hơn anh nhiều.