Nhạc Thính Phong trói hay tay, giơ lên nói: “Nhìn cho rõ… Hai chúng tôi cùng tới, phân lượng con tin trong tay các anh chẳng phải sẽ nặng hơn sao?”
Stuart nhìn chằm chằm vào Hạ An Lan, ông ấy đúng là đang rất lo lắng cho Yến Thanh Ti.
Anh ta cảm thấy người này tới đây có lẽ tốt hơn: “Hai người đi lại đây…”
Anh ta liếc mắt một cái nhìn Nhạc phu nhân đã muốn ngất đi vì trán chảy máu. “Không ngờ bà có một thằng con trai và một cô con dâu tốt…”
Nhạc phu nhân sốt ruột đến sắp điên rồi, bà kêu lên: “Thằng ngốc kia, mau đưa vợ con về, xe sắp nổ rồi, đừng có tới đây.”
Bà cố sức gào lên nhưng càng gào to thì càng choáng váng, phải dùng sức cấu mình mấy cái mới thanh tỉnh được một chút.
Yến Thanh Ti kéo tay Nhạc Thính Phong đi tới: “Mẹ, nếu bỏ lại mẹ ở đây, mẹ bảo sau này chúng con phải sống thế nào?”
“Mẹ không cần hai đứa cứu, hai đứa nếu còn nghe lời mẹ thì mau chạy đi…”
Hai người đã đi tới trước xe: “Mẹ, lần này con sợ là không nghe lời mẹ được.”
Stuart dùng súng chĩa vào Yến Thanh Ti, nói với Arthur: “Đưa bà lão này xuống, mở cửa xe cho hai người đó lên.”
Arthur làm theo, cởi dây trói chân tay Nhạc phu nhân ra rồi mở cửa xe đẩy bà xuống.
Nhạc phu nhân bị đẩy ra ngoài đường, trên đường ẩm ướt, quần áo trên người bà lập tức bẩn bê bết, bà nói: “Tôi không đi, tôi không xuống xe, cho tôi lên đi.”
Stuart chỉ vào Yến Thanh Ti, nói: “Mau lên đây, nếu không tôi nổ súng đấy.”
Yến Thanh Ti nói: “Mẹ, bọn con không sao, mẹ mau đi đi…”
Nhạc phu nhân hốc mắt đỏ lên, nước mắt chảy ra: “Hai đứa cứng đầu các con, cứ chờ đấy, về nhà rồi mẹ sẽ cho các con một trận.”
“Tốt… Bọn con sẽ chờ…”
Hai người ngồi trên xe, thời gian bom hẹn giờ nổ càng lúc càng rút ngắn, giờ chỉ còn một nửa.
Hai người nhìn Nhạc phu nhân đứng lên, tập tễnh đi về phía trước, Hạ An Lan sai cảnh vệ nhanh chóng tiến tới đưa bà quay về.
Hạ An Lan rất muốn xông lên đầu tiên, nhưng ông không thể biểu lộ rõ ràng được. Chờ bà được đỡ quay về, ông mới thấp giọng lo lắng, gọi: “Mi Mi…”
Trước mắt Nhạc phu nhân biến thành màu đen, máu trên trán đã ngừng chảy: “Hạ An Lan, chỉ cần hai đứa nó không xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không so đo với anh chuyện ban nãy. Nhưng nếu bọn nó… xảy ra chuyện… tôi… với anh…”
Hạ An Lan biết bà muốn nói gì, vội vàng ngắt lời: “Yên tâm.”
Nhạc phu nhân đau đầu muốn nứt ra, hít sâu hai ngụm, trong lòng bà tin tưởng Hạ An Lan, tin tưởng ánh mắt của mình, tin tưởng người đàn ông này sẽ không vô dụng như thế.
Stuart hô: “Hạ An Lan, cháu ngoại của ông và con của cô ta đều ở đây, xe này chỉ còn 7 phút nữa sẽ nổ, ông xác định muốn nhìn bọn họ một nhà bà người bị nổ tung đúng không?”
Hạ An Lan: “Tôi không nói điều kiện với cậu, càng không nhận uy hϊếp của cậu.”
“Muốn bọn họ bình an thì mang mạng của ông tới đổi, đây là điều kiện duy nhất, còn thừa 7 phút cuối cùng, thực ra là 6 phút rưỡi…”
Trước mắt Nhạc phu nhân đã mơ hồ, bà nắm chặt tay Hạ An Lan.
Hạ An Lan không thay đổi sắc mặt, lạnh lùng đứng yên bất động.
Vài phút qua rất nhanh, Stuart không ngờ Hạ An Lan vẫn không chịu uy hϊếp. Chỉ còn lại vài giây cuối cùng, đầu anh ta đã đầy mồ hôi: “Tốt, ông đã tuyệt tình như vậy thì tôi liền mang cả nhà cháu gái ông xuống địa ngục cùng. Hy vọng sau này ông đừng hối hận.”
Anh ta vừa dứt lời, đồng hồ đếm ngược cũng về 0, mọi người chỉ nghe thấy từ trên xe truyền ra một tiếng “phịch”…