"Mẹ, con chỉ nói một câu sự thật thôi, mẹ nhìn mẹ đi, sao lại gấp thế làm gì.”
Thấy hai người bọn họ cãi lộn tới đau đầu, Stuart hét lớn một tiếng: “Câm miệng hết lại… Bảo Hạ An Lan tới đây, nếu không tôi sẽ cho mẹ anh một viên đạn rồi quẳng xác bà ấy xuống.
Nhạc phu nhân cảm khái: “Các anh thật sự không sợ chết à?”
Stuart cười lạnh: “Đã đến đây rồi thì sao còn sợ chết nữa?”
Chuyện này đã không còn như trong kế hoạch của anh ta nữa, khiến cho anh ta có một loại cảm giác cướp chẳng giống cướp mà con tin cũng chẳng giống con tin.
Nhạc phu nhân không hề giống một con tin. Nhạc Thính Phong là đối tượng bị uy hϊếp lại không hề phối hợp chút nào.
Mẹ ruột anh còn trong tay họ, vậy mà anh hoàn toàn không để tâm chút nào.
Nhạc Thính Phong thở dài một tiếng, hơi thở ra biến thành làn sương trắng dày đặc, anh nói: “Aizz… Tôi đã nói rồi, các anh đừng hy vọng nữa. Các anh bắt mẹ tôi thì có lợi ích gì, với nhan sắc này, tuổi tác này rõ ràng không ăn thua, các anh bảo tôi gọi Hạ An Lan tôi cũng không gọi nổi đâu.”
Stuart thấy răng ê ẩm: “Đừng giả ngu nữa, cho anh 15 phút, gọi Hạ An Lan tới đây.”
Nhạc phu nhân ở một bên cũng gật đầu: “Phải, bảo ông ấy tới đây. Bà đây đi theo ông ta không danh không phận, giờ còn bị trói thế này, tất cả đều là vì ông ấy. Mẹ ra lệnh cho con gọi ông ấy tới đây.”
Khóe miệng Stuart giật giật, anh ta thực sự không hiểu Nhạc phu nhân rốt cuộc muốn thế nào đây?
Nhạc Thính Phong nghe thấy vậy thì ho khan hai tiếng, cố gắng đè nén cảm xúc muốn cười.
Vốn anh đang rất khẩn trương, bị mẹ nói thế này lại cảm thấy rất buồn cười.
Từ lúc xuống xe tới giờ, trong lòng Nhạc Thính Phong rất hồi hộp, anh chỉ sợ mẹ có việc gì, nhưng vừa nghe thấy thanh âm mười phần tức giận của bà, anh lại an tâm hẳn.
Nhạc phu nhân cố gắng chọc cười như thế không phải vì bất mãn Hạ An Lan, bà muốn phân tán sự chú ý của bọn Stuart, để bọn họ không thể tập trung suy nghĩ được.
Stuart: “Lập tức gọi Hạ An Lan tới đây…”
Nhạc phu nhân cũng nói theo: “Đúng, lập tức gọi Hạ An Lan tới đây.”
Stuart quay đầu, sắc mặt giận dữ: “Bà câm miệng lại.”
Nhạc phu nhân tủi thân: “Tôi không phải đang giúp cậu à? Sao cậu còn mắng tôi?”
Stuart lấy súng ra, chĩa ra ngoài bắn một nhát, một tiếng nổ xé toang màn đêm.
Nhạc phu nhân liếʍ liếʍ môi: “Được, tôi không nói… không nói nữa.”
Stuart nói với Nhạc Thính Phong: “Súng của tôi đang nhắm vào mẹ anh, nếu không muốn bà ấy chết thì làm theo lời tôi nói.”
“Tốt, tôi sẽ làm, anh cầm súng cho chắc đấy, đừng có bóp cò.”
Một lát sau, không quá lâu, từ đằng trước có một chiếc xe đi tới, xe dừng, người bước xuống đúng là Hạ An Lan.
Stuart thấy ông thì cực kỳ kích động, nhanh như vậy đã gặp được người này rồi. Anh ta nói: “Hạ An Lan, muốn mạng sống của tình nhân của ông thì phải nghe lời tôi, nếu không thì chờ nhặt xác bà ta đi.”
Nhưng anh ta lại không ngờ Hạ An Lan nói rằng: “Tôi nghĩ cậu nói sai rồi. Muốn ra tay thì ra tay nhanh lên, không cần lãng phí thời gian của tôi, mời.”
Stuart sửng sốt một chút: “Ông không để ý tới bà ta, vậy ông tới làm cái gì? Đừng có giả bộ trước mặt tôi.”
Hạ An Lan lạnh nhạt nói: “Tôi đến để xem các cậu chết thế nào thôi. Dù sao, đã lâu lắm rồi không có ai dám uy hϊếp tôi, thật sự là có chút hoài niệm.”