Khuôn mặt kia, đôi mày kia, thân ảnh quen thuộc kia đột nhiên chiếu thẳng vào mắt Yến Thanh Ti như tên bắn.
Một khắc này, đầu óc Yến Thanh Ti trống rỗng, tư duy dừng lại, mọi thanh âm bên tai đều trôi xa, cô có thể cảm giác được nhiệt độ trên cơ thể mình từng chút từng chút một bị rút ra, chân tay lạnh như băng.
Nhạc Thính Phong lập tức phát hiện ra sự bất thường của Yến Thanh Ti, trong mắt cô ngoại trừ vẻ khϊếp sợ còn có sự phức tạp mà anh không lý giải được.
Nhạc Thính Phong bắt lấy tay Yến Thanh Ti, cảm giác cô đang run, và còn… rất lạnh.
Anh nhìn cô không nói, mà Yến Thanh Ti bị anh nắm lấy tay cũng không phản ứng gì, người đàn ông này… rốt cuộc có quan hệ gì với Thanh Ti?
Nhạc Thính Phong nheo mắt lại, phòng bị nhìn chằm chằm vào người vừa bước vào. Cao, gầy, da trắng, tóc màu bạch kim càng làm cho anh ta như tỏa sáng, tóc xoăn, dài, đôi mắt màu lam đặc hữu của người phương tây sâu thẳm như biển xanh.
Đó là một người đàn ông đẹp không chê vào đâu được, dù theo thẩm mỹ phương đông hay phương tây thì anh ta đều ở dạng cực phẩm của cực phẩm.
Gương mặt anh tuấn, thâm thúy, so với người phương tây thông thường thì có chút sắc nét hơn.
Anh ta đi rất nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti.
Đảo mắt một cái, anh đã đi tới trước mặt hai người, dang hai tay ra định ôm lấy Yến Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong đã chuẩn bị từ trước, bước lên chắn trước mặt Yến Thanh Ti.
Sau đó… Khụ…
Yến Thanh Ti không bị ôm mà Nhạc Thính Phong lại bị siết trong một cái ôm rất chặt.
Người này còn chưa nhận ra vấn đề, anh ta cứ ôm lấy Nhạc Thính Phong mà nói trong vui vẻ: “Monica, honey, thấy anh có phải em rất kinh ngạc không?”
Tiếng Trung của anh ta không được lưu loát, nhưng nói từng chữ rất chậm nên nghe rất rõ ràng.
Cái tên Monica, Nhạc Thính Phong từng nghe từ miệng Hạ Lan Phương Niên nói ra.
Anh đẩy người kia ra: “Ngừng, ngừng, anh là ai? Gọi ai thế hả, vừa mới gặp mặt đã đòi ôm lấy người ta, có hiểu quy củ không thế?”
Người ngoại quốc kia bị đẩy ra thì vẻ mặt kinh ngạc: "(⊙o⊙) A… Anh là…”
Nhạc Thính Phong hất cằm: “Anh là ai?”
“Tôi là… bạn của người đẹp đứng sau anh kìa.”
Nhạc Thính Phong cười ha ha: “Còn tôi là chồng của mỹ nữ ấy đấy. Người nước ngoài như anh có biết chồng là gì không? Chồng chính là tưởng phu đó, hiểu không?”
Người kia nghe xong thì mắt sáng rực lên, vui mừng nói: “Thì ra anh chính là chồng của Monica à, xin chào… Tôi là Arthur, là bạn tốt của Monica…”
Trong lòng Nhạc Thính Phong rất nghi hoặc, trước giờ anh chưa từng nghe Yến Thanh Ti nói rằng cô có một người bạn tốt ở nước ngoài.
“Bạn tốt? Sao tôi chưa từng nghe vậy, Thanh Ti, em quen anh ta à?” Nhạc Thính Phong quay đầu nhìn Yến Thanh Ti.
Arthur cũng xoay người, vẫy vẫy tay với Yến Thanh Ti: “Hi, Monica, bảo bối nhỏ, em có vui khi gặp lại anh không vậy?”
Yến Thanh Ti rốt cuộc cũng hoàn hồn, cô nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, hỏi: “Anh… Sao lại tới đây?”
Nghe giọng mình, Yến Thanh Ti vẫn cảm thấy không thật lắm, người mà trong lòng cô luôn muốn lảng tránh giờ lại xuất hiện trước mắt cô.
Arthur muốn ôm Yến Thanh Ti một cái nhưng cứ bị NTT cản lại.
Anh hỏi: “Darling, anh nhớ em, muốn gặp em… Chẳng lẽ em không vui à?”
Yến Thanh Ti khó khăn gật đầu: “Vui chứ… Rất vui…”
Hồi còn ở nước ngoài, anh ta là người bạn duy nhất của cô, khó khăn lắm mới gặp lại, chẳng phải cô nên vui mừng sao?