Chương 7
Đại chưởng hướng nàng vươn tay. "Lại đây.""Làm chi?"
"Người đã bắt được rồi, nên ta đòi thù lao."
Tim nàng đập liên hồi, biết chính mình phải thực hiện, nhưng nghĩ đến hắn thừa cơ ăn bớt, lại cảm thấy không cam lòng.
Hắn hiện tại muốn làm sao? Nàng liền KHÔNG hiện tại cấp. (Chys: Tỷ tính chuồn đây mừh =]])
Nàng nân cằm. "Ta hiện tại không rảnh."
Nàng không sợ hắn, dù sao hiện tại là ban ngày ban mặt, nàng cố ý đứng chổ ánh sáng mặt trời chói mắt nhất, hắn cũng không có cách với nàng.
Hắn lắc đầu. "Ngươi không thể không tuân thủ."
"Ta chỉ nói ta không rãnh, lại chưa nói là ta không cho, hơn nữa lúc trước cũng chưa nói là khi nào cấp, cho nên không tính không tuân thủ." Ý tứ chính là, hắn muốn thân nàng, vậy thì chờ đến thời điểm đại tiểu thư nàng đây cao hứng, hơn nữa nàng cón cố ý cởϊ áσ khoác, bên trong mặc áo đen dáng người hảo đáng yêu, muốn chọc hắn có dám tới không.
Tìm Jayson đến đương nhiên là đúng.
Không đến một tuần, cái tên kia tự cho là thần không biết quỷ không hay, vụиɠ ŧяộʍ đem vật đe dọa đến, bị Jayson dễ dàng thôi miên.
Nghe nói, người này thừa dịp Jayson đang ngủ, vụиɠ ŧяộʍ đi vào, ý đồ để lại vật đe dọa, hoàn toàn không nghĩ tới trong phòng có ma cà rồng đang nhìn.
Nguyên bản La Cầm ra ngoài chạy tin tức, sau khi thu được tin tức, lập tức trở về.
Nàng về đến nhà, nhìn thấy một người té trên mặt đất, nam nhân kia đầu không cao, hơn nữa nhìn biểu tình của hắn mà phán đoán, khẳng định trước khi bị thôi miên đã rất kinh hách, nhưng La Cầm vừa nhìn thấy nam nhân này, thập phần kinh ngạc.
"Ngươi biết người này?" Tiếng nói từ tính của Jayson truyền đến, La Cầm sửng sốt, quay đầu nhìn lại, Jayson ngồi ở một góc âm u trên sô pha, chổ vừa lúc là góc chết bên trong ánh sáng, một tay chống đỡ má, tuấn dung đang nhìn nàng.
"Nam nhân này là hàng xóm của ta." Nàng ngoài ý muốn phát hiện trên cánh tay người này có dấu cắn, nếu không nhìn kỹ, thực dễ dàng xem nhẹ. "Ngươi hút máu hắn?"
Jayson nhún nhún vai, thầm oán một câu. "Rất khó uống."
"Ta còn nghĩ đến ngươi chỉ thích uống huyết của mỹ nữ."
Jayson không phản bác, nàng cũng không để ý đến, chỉ biết hắn đại khái là đói bụng lâm thời.
Nàng đánh giá tên tặc này, trong lòng tỉnh ngộ. "Hừ, đã muốn nữa ngày, nguyên lai là hàng xóm cách vách, nhìn hắn có cái gì nói!" La Cầm rốt cuộc hiểu được, vì sao lực lượng giám thị tiểu khu không chụp được hình hắn, nguyên lai là nội tặc.
"Ngươi muốn xử trí hắn như thế nào?"
Nàng nhìn phái hắn. "Ngươi có đề nghị gì?"
"Ta có thể làm cho hắn chính mình đi đến cảnh cục tự thú."
Vừa nghe đến cảnh cục, nàng lập tức la lên: "Khó mà làm được, ta không nghĩ muốn là lớn sự tình này."
Nếu không nàng nàng gọi hắn đến làm chi? Nếu đem người đưa vào cảnh cục, nàng liền chặt đứt tuyến này, bởi vì nàng muốn lợi dụng tuyến này âm thầm điều tra nghe ngóng.
"Ngươi có thể đem, hắn thôi miên, làm cho hắn tự động nói thật sao?"
"Còn tùy vào tình huống."
"Cái gì tình huống?"
Hắn cười bướng bỉnh. "Này muốn xem, ta muốn ăn cái gì ngon ngọt?"
H8a1n vừa nói, nàng lập tức hiểu được, chỉ vào hắn mắng: "Ngươi thực sự thật nha."
Hắn nhún nhún vai. "Ta có một nguyên tắc, nếu không phải là nữ nhân của ta, ta cũng không cần, nếu là nữ nhân của ta, muốn ta làm chuyện gì cũng không có vấn đề gì?"
Thối ma cà rồng này, căn bản là thừa cơ áp chế thôi! Nàng biết rõ là hắn cố ý, nhưng là không thể phủ nhận, nàng bị bề ngoài tuấn dật nhã nhặn của hắn hấp dẫn thật sâu sắc.
Đại chưởng hướng nàng vươn tay. "Lại đây."
"Làm chi?"
"Người đã bắt được rồi, nên ta đòi thù lao."
Tim nàng đập liên hồi, biết chính mình phải thực hiện, nhưng nghĩ đến hắn thừa cơ ăn bớt, lại cảm thấy không cam lòng.
Hắn hiện tại muốn làm sao? Nàng liền KHÔNG hiện tại cấp. (Chys: Tỷ tính chuồn đây mừh =]])
Nàng nân cằm. "Ta hiện tại không rảnh."
Nàng không sợ hắn, dù sao hiện tại là ban ngày ban mặt, nàng cố ý đứng chổ ánh sáng mặt trời chói mắt nhất, hắn cũng không có cách với nàng.
Hắn lắc đầu. "Ngươi không thể không tuân thủ."
"Ta chỉ nói ta không rãnh, lại chưa nói là ta không cho, hơn nữa lúc trước cũng chưa nói là khi nào cấp, cho nên không tính không tuân thủ." Ý tứ chính là, hắn muốn thân nàng, vậy thì chờ đến thời điểm đại tiểu thư nàng đây cao hứng, hơn nữa nàng cón cố ý cởϊ áσ khoác, bên trong mặc áo đen dáng người hảo đáng yêu, muốn chọc hắn có dám tới không.
Trong mốt góa âm u, tuấn dung nguyên bản, một đôi lam mâu dấy lên dục hỏa, hiện lên ánh sáng ngọc mân quang.
Jayson đương nhiên biết được là nàng cố ý, nhưng hắn tuyệt không tức giận, ngược lại nổi lêm dục hỏa chinh phục, tiểu nữ nhân quật cường hăng hái này, hắn sẽ làm cho nàng biết, trăm ngàn lần đừng kí©ɧ ŧìиɧ ma cà rồng nha, cho dù không phải đêm khuya, cũng đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của ma cà rồng.
Hắn đứng lên, ngoài dự kiến của nàng, thế nhưng hướng nàng đi tới, mắt thấy sẽ bước vào phạm vi có ánh sáng mặt trời chiếu vào.
La Cầm kinh ngạc nhìn động tác của hắn, nghĩ rằng là hắn cố ý dọa nàng, làm bộ phải đi đến ban công, kỳ thực rất nhiều chiêu, nàng mới không mắc mưu đâu.
Mà jayson thực sự đi ra ban công, làm cho chính mình phơi nắng dưới mặt trời giữa trưa, nàng khϊếp sợ giương miệng, trong khoảng thời gian ngắn như là câm điếc, không có thanh âm, thẳng đến Jayson đột nhiêu quỳ trên mặt đất, giống như sẽ biến mất, nội tâm nàng rốt cuộc hóa thành sợ hãi hét lên một tiếng chói tai.
"Jayson!"
Nàng rất ít thét chói tai, cả đời này, số lần nàng thét chói tay đều có thể đếm được, nhưng khi nhìn thấy hắn muốn biến mất, nàng không tự chủ được kêu to lên, chỉnh trái tim thành một đoàn.
Không nghĩ ngợi vội vàng tiến lên, dùng thân hình chính mình bảo vệ hắn, chỉ sợ hắn thật sự biến mất ở dưới thái dương.
Nàng cũng không muốn hắn biến mất nha, nghĩ đến hắn sẽ biến mất, liền không khỏi hoàng sợ, ngày thường bình tỉnh hoàn toàn rối loạn.
Nàng không biết phải làm như thế nào. Một đôi tay đột nhiên giữ chặc chiếc eo nhỏ của nàng, cả người lâm vào bên trong khủy tay, nằm ở trong lòng hắn.
"Đã bắt được ngươi." Hắn ôm lấy nàng cưởi, dung nhan cười đến bình tĩnh, khó thấy xuất hiện bối rối cùng giật mình.
La Cầm ngây người, một đôi mắt thẳng tắp theo dõi hắn.
"Ngươi không có việc gì?"
"Đúng."
Dường như không tin tưởng, để xác định, đôi tay nàng còn sờ trên mặt hắn, hắn cũng sờ mặt nàng, đôi tay có độ ấm mềm mại, di chuyển dần theo hình dáng ngũ quan lập thể của hắn, mãi cho đến khi đυ.ng phải bộ ngực rắn chắc.
"Làm sao có thế? Ngươi rõ ràng phơi nắng ngoài thái dương, làm sao có thể không có gì?" Hắn không có hóa thành tro tàn, hon nữa lông tóc không có việc gì, quả thực là rất khó tin!
"Rất thần kỳ......" Nàng bởi vì kinh ngạc, cho nên không phát hiện hai tay chính mình không kiên nể gì vuốt trên ngực hắn, đối với Jayson mà nói đây là kɧıêυ ҡɧí©ɧ cùng hưởng thụ rất lớn, lam mâu nóng đến độ muốn tan cháy.
Nàng giương mắt, cùng lam mâu của hắn chống lại, nàng mới ngốc ngác nhìn, nhìn thấy dục hỏa trong đáy mắt hắn, nàng mới ý thức được chính mình đang đối với hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Ai nha, nguy rồi!
Nàng vì hành vi mất mặc của chính mình àm hô nhỏ một tiếng, mởi miệng ra, hơn nữa vừa vặn làm cho bạc môi có cơ hội trở về chổ cũ ngọt ngào của nàng.
Chung quy, hắn vẫn là đến để lấy thù lao của hắn, hơn nữa nhìn bộ dáng rối rối cùng khẩn trương của nàng như vậy, không cẩn thận toát ra quan tâm cùng khẩn trương đối với hắn, thật sự rất đáng yêu.
Nàng như con thỏ nhỏ rơi vào cạm bẫy, bị nhốt trong ngực hắn, cánh môi hắn lạnh như băng, vẫn như cũ làm nàng hỏa nhiệt.
Nàng muốn kháng nghị, nhưng giống như hai thái cực bình thường, vừa hôn liền không thể tự kiềm chế.
Hơn nữa, không cẩn thận bị hắn đãi, tiết lộ nàng thích hắn, nam nhân này khí phách bắt lấy điều đó, liền muốn hôn nàng.
Nguyên bản bàn tay nhỏ bé giảy dụa, cuối cùng chung quy đều không được, thỏa hiệp cho hắn ma mặt dày, hắn khí phách ôn nhu dây dưa trầm luân.
Sau một trận hôn nóng bỏng, khi môi hai người rời nhau, môi nàng bị hôn đến sưng mộng, thở hồng hộc, tim nàng đập thật nhanh, huyết mạch sôi sục, gương mặt đỏ bừng, tất cả đều không qua được mắt hắn.
"Thật cao hứng, ngươi lại quan tâm ta như vậy."
Nàng đỏ mặt, ngay cả chính nàng cũng không nghĩ đến nàng lại kinh hoảng như vậy, vì hắn, mà hết lên thất thanh chói tai, mất đi bình tĩnh cùng lý trí.
Nàng muốn làm cho rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
"Vì sao ngươi bị thái dương chiếu tới lại không có việc gì?"
"Bởi vì ta mặc áo choàng này."
"Áo choàng?"
"Cái áo choàng này là do nhóm khoa học mũi nhọn chế thành, có thế giúp gia tộc hút máu tránh khỏi bị ánh mặt trời sát thương."
Nàng như bừng tỉnh, đúng rồi, vừa rồi tuy rằng Jayson đi ra ngoài mặt trời, nhưng trên người hắn có áo choàng, trên đầu cũng đeo áo choàng đầu.
Nàng tò mò vuốt áo choàng của hắn, mà hắn hiện tại đưa lưng về phía ban công, ánh mặt trời chiếu ở lưng hắn, nhưng không có chuyện gì, làm nàng thêm tò mò.
"Mặc áo choàng này, ngươi có thể đi đương dưới ánh mặt trời?"
"Đúng vậy, gia tộc hút máu sớm đã gia nhập vào nghiên cứu khoa học kỹ thuật, tìm ra phương pháp có thể các trở chiếu xạ của thái dương, trừ bỏ báo choàng, còn có các loại quần áo cùng mũ, cùng với kính râm, tất cả đều có thể cách trở phản xạ của thái dương."
Thì ra là thế, nàng bừng tỉnh ngộ gật đầu.
Sau đó, nàng không nể mặt trừng mắt nhìn hắn, tay cầm quyền đánh hắn. "Ngươi rất xấu nha, căn bản là muốn làm cho ta sợ thôi!"
"Đem ngươi dọa một phen, thực đáng giá." Hắn một chút áy náy củng không có, còn rất đắc ý.
Nàng không còn cách nhìn nam nhân mặt dày này, thật không hổ là cao thủ tình trường sống hơn ba trăm năm.
"Phiền toái, buông ra, ta còn có chính sự cần làm."
"Hiện tại khó có được không khí tốt như vậy, ta luyến tiếc." Hắn ý còn muốn chưa chấm dứt, thân thể mềm mại, xúc cảm thật tốt, nói xong miệng còn muốn khởi hành đến trộm một chút hương vị, nhưng còn chưa đến thân nàng, lại bị nàng cắn một cái.
"Nha ngô!" Hắn đau đến buông nàng ra, hơn nữa ôm lấy miệng mình, chỉ vào nàng. "Ngươi lại cắn ta." Nữ nhân này lại cắn bờ môi hắn.
La Cầm thong thả rời khỏi hắn, hừ một tiếng. "Đã sớm nói ngươi buông ra, ai kêu ngươi không nghe." Nàng chỉ vào cái kia té trên mặt đất, sau đó còn vẫy tay gọi Jayson đang ôm miệng kêu đau. "Lại đây một chút."
"Làm chi?" Hắn bộ dạnh cảnh giới sợ cọp mẹ cắn người.
"Gọi ngươi lại đây thì lại đây."
Ai, hắn là ma cà rồng sống hơn ba trăm năm, cơ nhiên lại sợ một tiểu nữ nhân?! Hắn có loại cảm giác bị ăn, tâm không cam lòng không muốn đi qua, đôi môi bị cắn hỏi: "Chuyện gì?"
"Ngươi mau thôi miên hắn, hỏi hắn xem ai phái hắn đến?"
"Không cần, hắn chính là lấy tiền làm việc, căn bản không biết được người đứng phía sau là ai."
Nàng tò mò quay đầu lại. "Ngươi làm sao mà biết."
"Hấp huyết hắn, chỉ để hắn biết, chậc, thật khó uống, người này vẫn là bị ngiện a."
"Nếu khó uống, ngươi còn hấp huyết hắn làm chi?"
"Không hấp huyết hắn, như thế nào tra ra động cơ của hắn?"
La Cầm như bừng tỉnh, nguyên lai, Jayson luôn thích hấp huyết mỹ nữ, lần này hấp huyết nam nhân xấu lại không sạch sẽ, tất cả là vì nàng.
Trong lòng nàng thoáng chốc cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Nguyên lai hắn quan tâm an nguy nàng như vậy nha, cũng không dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nữ nhân vui vẻ, một lòng vì nàng, nghĩ rằng chính mình có phải hay không đối với hắn không tốt? Vừa rồi lại dùng sức cắn hắn.
"Rất đau sao?"
"Ngươi nói xem." Hắn tức giận nói, lấy tay xoa
Lần trước đã bị cắn. lần này lại bí cắn, nữ nhân này cắn ở những chổ không đòi mạng, lại làm đau chết người.
"Ta xem xem." Vươn tay cầm mặt hắn, muốn quan tâm một chút.
Nàng ngoài ý muốn chủ động quan tâm, làm Jayson thụ sủng nhược kinh, bởi vì nàng luôn cố ý lãnh đạm, không cho hắn xem vẻ mặt hòa nhã, hoặc là bị động, không dễ dàng đem cảm tình chính mình biểu hiện cho hắn xem, trong lúc hai người bọn họ ở chung, nàng luôn luôn là người bị động.
Tuy rằng hắn thích vẻ mặt này của nàng, nhưng là làm cho nàng chủ động quan tâm, làm cho người ta có cảm giác kinh diễm.
Khó được nàng quan tâm, làm cho hắn giật mình, không có cự tuyệt, tùy ý cho cánh tay nàng nhẹ nhàng khẽ vuốt cánh môi hắn, hắn ngược lại không dám lỗ mãng, bởi vì sợ lại dọa nàng chạy, chỉ dùng một dôi mắt gắt gao nhìn nhu tình mật ý của nàng.
Nàng vì hắn nhẹ nhàng ôn nhu, dung nhan băng sơn mỹ nhân, cũng mềm hóa không ít.
Hai người trong lúc đó im lặng trao đổi ánh mắt, ánh mắt lộ vẻ ôn nhu cùng tình ý.
"Còn đau không?"
"Ân."
"Còn giận sao?"
Hắn nhìn nàng, lam mâu thâm tình giống như hải. "Sẽ không."
Lúc này làm cho nàng nở nụ cười, bởi vì nàng biết, hắn vừa rồi có chút buốn bực, sẽ không có thể thừa cơ hướng nàng oán giận. Kỳ thật nam nhân này thật thân sĩ, theo từ Paris chạy đến, ban ngày ban mặc còn giúp nàng giữ nhà, ma cà rồng ôn như như vậy, thật là hiếm thấy.
"Cám ơn người." Nàng nói
Jayson dương mi, lại lộ ra bướng bỉnh tươi cười. "Muốn cảm tạ ta, cơ hội rất nhiều."
Nàng lấy tay chỉ vào ngực hắn. "Làm trò, đừng có được tiện nghi còn khoe mã."
Bất quá nói thật, sau khi Jayson bắt đượ tên biếи ŧɦái, nàng cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu dùng ma cà rồng tốt như vậy, nàng không dùng nhiều lắm, thất đáng tiếc.
Nàng nhìn nam nhân, còn phiền toái cần giải quyết.
"Ta quyết định, vẫn là làm cho hắn đi tự thú đi, nhưng ta hi vọng có thể dùng lý do khác, có thể chứ?"
Hắn gật đầu. "Đương nhiên có thể." Vì thế hắn đi đến trước mặt nam nhân, La Cầm tò mò nhìn.
Chỉ thấy Jayson đứng trước mặt nam tử, đối với hắn mệnh lệnh nói: "Đứng lên."
Nói cũng thần kỳ, nguyên bản nam nhân nằm trên mặt đất, phút chốc mở mắt ra, thật ngoan ngoãn đứng dậy.
Nàng ở một bên nhìn Jayson thi triển ma lực, giống như một loại ma tình thần bí, làm nàng nhất thời nhìn đến ngây ngốc, nàng không thể không thừa nhận, về mặt này, hắn có thể làm cho người ta mê muội.
Jayson đối với nam tử mệnh lệnh nói. "Ngươi đi siêu thị giựt tiền, sau đó đứng ở nơi đó chờ cảnh sát đến bắt, liền tỉnh lại."
"Là."
Nam tử đã bị thôi miên, thật ngoan ngoãn xoay người, chính mình đi đến phòng khách, mở cửa, biến mất ngoài cửa.
Hôm đó La Cầm đi chạy tin tức xã hội, thuận đường trực tiếp đến cảnh cục, phỏng vấn sự kiện ở siêu thị Ô Long.
O0O
Vì tin tức độ nhất vô nhị, La Cầm càng có thêm tinh thần.
Đêm nay, nàng quyến rũ động lòng người, mặc quần áo sườn xám, sườn xám đen vừa người công thêm trang sức lung linh làm thân thể nàng càng đẹp.
Nghe nói, nam nhân kia có hứng thú đối với nữ nhân mặc sướn xám, vì thế, nàng còn mặc riêng một bộ sườn xám vừa người, hơn nữa còn đem mái tóc dài nguyên bản bới lên, lộ ra phần gáy cao đẹp.
Từ khi nàng bước vào yến hội, liền cố gắng sưu tầm mục tiêu, không bao lâu sao, từ trong đám người nàng liền tìm được con mồi.
Nàng xuyên qua đám người hướng đến bồi bàn lấy chén rược hồng nhạt, sau đó chậm rãi hướng đến mục tiêu.
"Ai nha." Nàng hô nhỏ một tiếng, làm bộ không cẩn thận va chạm, đem rượu bắn tung tóe lên tây trang của đối phương
Nam nhân kinh ngạc, nhìn thấy tây trang cao quý của chính mình bị vấy bẩn, nguyên bản muốn chửi ầm lên. Nhưng khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy La Cầm, liền ngây cả người.
"Thực xin lỗi, ta thực không cẩn thận." Nàng lộ vẻ mặt áy náy có lỗi, đồng thời lộ ra biểu tình chọc người.
Qủa nhiên, đôi mắt nam nhân thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, La Cầm nhì ra được, từ trong mắt nam nhân này có chút kinh diễm, điều này đối với nàng có lợi.
Nàng lấy ra khăn mặt, một bên lau cùi tây trang cho nam nhân, một bên áy náy nói: "Thỉnh tha thứ cho ta sơ ý, ta nhất định sẽ bồi thường cho tiên sinh."
"Ngươi biết ta?" Nam tử có chút kinh ngạc.
"Tập đoàn Dục thị đại danh lừng lẫy, ai mà chẳng biết?"
Vừa nghe đến bốn chữ đại dnah lừng lẫy, nam tử trên mặt cũng có chút vui vẻ, nhưng vẫn còn có nghi hoặc.
"Ta cũng không biết được, ta lại nổi danh như vậy?"
"Có thể quản lý tập đòan lớn như vậy, là phi thườn không đơn giản, danh tiếng Từ tiên sinh chỉ cần hỏi thăm một chút, không có người nào al2 không biết đại danh của ngài."
Nàng cười xinh đẹp như hoa hồng diễm lệ, cầm khăn vì hắn chà lau vết rượu hoen ố, thân mình cố tình dựa vào thật gần, làm cho thân người chính mình thản nhiên rơi vào tay đối phương, mà vì động tác chà lau của nàng, cũng làm cho nam tử tâm xuân nhộn nhạo, hơn nữa bộ dáng mặc sườn xám của nàng rất gợi cảm, làm cho đối phương nhìn không chuyển mắt.
Khi đôi mắt nam nhân này nhìn nàng chằm chằm, nàng cũng hợp thời lộ ra tươi cười mê người, lưu chuyển sing1 mắt quyến rũ động lòng người.
Nàng đầu tiên là dùng ngôn ngữ ca ngợi thành tựu của nam nhân, vẻ mặt lộ ra ngưỡng mộ cùng khâm phục, vì bộ dáng nam nhân không suất chúng, nên cũng chỉ có thể dựa vào sự ngiệp mà nói, như vậy mới có thể làm cho đối phương tin tưởng nàng thật sự ngưỡng mộ hắn.
Qủa nhiên nam tử nghe xong tâm hoa nộ phóng, thật đúng là nghĩ mình rất có danh tiếng, người đầy thần khí.
"Là nha, làm chủ quản mộ xí nghiệp lớn cũng không đơn giản, mỗi ngày đều phải tham gia hội nghị — "
Nam tử thao thao bất tuyệt kể rõ sự nghiệp to lớn của chính mình, kỳ thật gã chỉ là một quản lý nho nhỏ, nhưng La Cầm nghe được làm bộ nhập thần, thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt khâm phục, bởi vì nàng biết, vị nam nhân họ Từ là cháu của đại lão bản xí nghiệp dục thụy, theo trên người hắn, nói không chừng có thể tiết lộ ra một ít hành động ám muội.
"Ngươi giống như mĩ nhân vậy, như thế nào lại không có bạn nam?"
"Từ tiên sinh nói đùa, mĩ nhân reong yến hội này đẹp hơn so với ta rất nhiều, nhưng thật ra ngài, cũng không có cùng bạn gái đi đến?"
"Ta không có bạn gái."
"A, thật vậy chăng? Làm sao có thể, ngài giống như người đàn ông hoàng kim độc thân vậy, làm sao có thể không có bạn gái? Nha, ta biết rồi, nhất định là ngài kén chọn quá mức."
Nàng cố ý khi nghe nói đến hắn không có bạn gái, lộ ra biểu tình vui sướиɠ, lại nhắc tới hắn ánh mắt cao ngạo, làm ra vẻ ưu sầu bất an, khắp nơi đều lộ ra nàng có ý tứ với hắn.
Mắt thấy món thịt béo đã đến tay, nàng càng thêm cố gắng phóng điện, chính mình lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, hiện tại đúng là cơ hội, nàng mềm giọng nói: "Có thể hay không đem tây trang cởi ra, ta cầm giặt, ta sẽ tự đem đến nhà Từ tiên sinh, được không?"
Mỹ nữ muốn đến nhà hắn, đấy chính là ám chỉ thực rõ ràng, nam tử nghe xong đương nhiên vui vẻ đồng ý.
"Hảo, thật phiền ngươi."
Hai người lại tiếp tục nói chuyện, cuối cùng La Cầm cầm lấy áo khoác tây trang, đồng thời cùng hắn trao đổi danh thϊếp, liền mượn cớ cáo từ.
Tây trang tới tay, thật tốt quá, nàng trong lòng mừng thầm, lúc đi còn ngoài đầu nhìn lại cười, ý đồ mong muốn gặp lại đối phương, sau đó cầm tây trang tao nhã rời đi. Nhập vào trong đám người.
Sau khi xác định đối phương đã rời đi, nàng không khỏi đắc ý, không thể tin được sự tình lại thuận lợi như vậy, tất cả đều đi theo đúng kế hoạch của nàng, việc này không nên chậm trễ, nàng cầm lấy tây trang rời đi.
Nàng còn chưa đi đến cổng lớn, lại đột nhiên bị một đôi cánh tay ôm chặt chiếc eo nhỏ, làm cho nàng ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có..