Chương 2
Câu lạc bộ linh lực từ sau khi “Ngân Tuyết” Lãnh Quan lập gia đình rời đi, liền lâm vào một cơn sóng nhỏ kỳ dị, mà người khởi xướng cơn sóng nhỏ này không phải ai khác, chính là “Thần Toán” Tước Lợi Nhi, từ trên người cô phát ra tử khí nặng nề là nguyên nhân chính dọa khách chạy hết.“Em còn tiếp tục đưa ra khuôn mặt thối đó, câu lạc bộ linh lực sẽ phải đóng cửa! Tước Lợi Nhi.” Huyễn Dạ Thần Hành không thể chịu đựng nghe tiếng thở dài của cô thêm một lần nữa, cuối cùng cũng mở miệng kháng nghị.
“Không có khách tới cửa liên quan gì đến em?” Tước Lợi Nhi bĩu môi, nhàm chán nghịch nghịch đuôi tóc.
So với vóc người phương Tây mà nói, cô xem như nhỏ nhắn; Thân cao 1m58 cùng tóc cột hai bên dáng vẻ ngây thơ, thoạt nhìn còn nhỏ hơn tuổi mười tám. Nhưng khi cô nghiêm túc, khuôn mặt tuyệt lệ dung hòa giữa nét đẹp phương Đông và phương Tây của cô liền thể hiện cơ trí cùng sự trưởng thành sớm, đôi mắt trong veo tinh nghịch ánh lên tia nhìn thấu hiểu thế sự, cộng thêm cái mũi xinh xắn, cánh môi phấn hồng xinh đẹp, nhìn kỹ cô, sẽ kinh ngạc phát hiện ra anh khí bất phàm trên người cô. Dưới dung nhan ngây thơ như Venus, cô trên thực tế là một thiên tài có trí tuệ vượt trội về các môn tự nhiên, điểm này, Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết đều hiểu rõ.
Có điều, khi không làm chính sự hoặc ở trước mặt bọn họ, cô đều thả lỏng bản thân, phù hợp với vẻ đáng yêu của cô bé mười tám tuổi.
“Em biết rõ sĩ khí của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến ý nguyện tới cửa của khách. Nhìn xem, liên tục ba ngày nay ngay cả cái bóng không có, tình hình này từ trước tới giờ anh chưa từng thấy qua.” Huyễn Dạ Thần Hành vào câu lạc bộ linh lực nhiều năm như vậy, cũng không biết ngay cả “bán hy vọng” cũng có mùa ế hàng.
“Đó là do người hiện đại đã từ bỏ hy vọng, thật đáng buồn.” Tước Lợi Nhi một tay chống cằm, khuôn mặt tươi cười bình thường hoạt bát linh động giờ phút này ngay cả mày cũng lười nhăn. Thiếu người bạn Lãnh Quan kỳ thật cũng không phải chuyện quá mức khổ sở, chỉ là cô không thể nào tin được Lãnh Quan lại chọn tình yêu, không cần tình bạn! Ô…… Tình bạn giữa con gái không chịu nổi khảo nghiệm như vậy sao?
“Chúng ta đây không phải sắp thất nghiệp? Em làm ơn đi, Lãnh Quan tìm được hạnh phúc của mình, em nên vui mừng thay cô ấy mới đúng, sao dáng vẻ lại giống như lo tang ma cho người thân vậy?” Lôi Xiết vẫn ngồi một mình bên cạnh cũng nhìn không quen vẻ uể oải của Tước Lợi Nhi.
“Các anh làm sao có thể hiểu tâm tình của em chứ? Em cùng Lãnh Quan giao tình cũng không phải ba ngày hai đêm lập lên, hiện tại thoáng cái không thấy cô ấy, em liền cảm thấy cuộc đời không có chút thú vị……” Tước Lợi Nhi lại buồn bã thở dài.
“Đi chơi bài của em đi! Anh thấy em chỉ là rất nhàm chán.” Lôi Xiết liếc cô một cái, đề nghị cô tìm chuyện khác để phân tâm.
“Chơi bài không vui.” Tước Lợi Nhi không nhúc nhích. Từ sau khi bói bài không ra chuyện Lãnh Quan sẽ rời đi, cô liền vứt nó qua một bên.
“Vậy em đi đọc lý luận toán học của em cũng được mà.” Huyễn Dạ Thần Hành đi đến bên cạnh cô, thuận tay sờ sờ đầu cô.
“Không có tâm tình.” Tước Lợi Nhi trừng mắt nhìn anh. Huyễn Dạ Thần Hành luôn ỷ tuổi lớn hơn một chút, liền coi cô là tiểu quỷ.
“Như vậy……345 x 68 + 10350: 225 – 2 – 148: 5 – 2660 cuối cùng trừ đi 3, còn lại bao nhiêu?” Huyễn Dạ Thần Hành lấy ra kho đề trắc nghiệm IQ chuyên vì đối phó cô mà chuẩn bị, bắt đầu đề tính nhẩm đầu tiên.
“Một.” Cô vừa nghe xong đề mục, liền đưa ra đáp án.
“Lợi hại!” Lôi Xiết không thể không bội phục, anh ngay cả đề mục Huyễn Dạ Thần Hành đưa ra còn không nhớ được.
“Có một cái ao mỗi phút chảy vào 8 lít, chảy ra 6 lít, chín mươi phút sau, cái ao có 200 lít, xin hỏi cái ao vốn có bao nhiêu nước?” Huyễn Dạ Thần Hành lại hỏi.
“20 lít.” Tước Lợi Nhi đáp không cần tốn nhiều sức.
“Anh thật hoài nghi đầu của em làm bằng gì.” Lôi Xiết thán phục.
“Có mười cây nến, bị gió thổi tắt hai cây, sau lại thổi tắt một cây, vì thế đóng cửa sổ lại, phòng ngừa lại bị thổi tắt, như vậy đến cuối cùng còn lại mấy cây?” Huyễn Dạ Thần Hành lại cười hỏi.
“Ba cây a!” Cô trừng mắt, tựa hồ trách sao đề này quá đơn giản.
“Vì sao là ba cây?” Lôi Xiết tò mò hỏi.
“Bởi vì bảy cây nến khác không bị thổi tắt cũng bị đốt sạch rồi!” Tước Lợi Nhi tức giận nói.
Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết bốn mắt nhìn nhau, nhịn không được nở nụ cười. Tước Lợi Nhi ở câu lạc bộ linh lực nổi tiếng với “đầu óc vàng”, cấu tạo của đầu cô quả nhiên không giống người thường.
“Em a, chỉ là quá rảnh rỗi mới ỉu xìu như thế; Cái đầu siêu cấp của em nếu không luyện tập mỗi ngày, em sẽ không có sức lực.” Huyễn Dạ Thần Hành ném kho chủ đề qua một bên, đem một ly rượu cocktail đặt trước mặt cô, ít nhiều cũng nhìn ra sự tịch mịch của cô.
Hội viên câu lạc bộ linh lực bởi vì năng lực cùng tính cách đặc biệt không giống người thường, hơn phân nửa có đặc tính độc lai độc vãng. Bọn họ khó kết bạn, cho dù khi làm nhiệm vụ từng tiếp xúc cùng nhiều người khác nhau, nhưng rất ít người có thể đi vào thế giới của bọn họ, trừ phi gặp gỡ thường xuyên hoặc là người có duyên, mới có thể khiến bọn họ phá lệ.
Đây cũng là nguyên nhân tình cảm giữa các hội viên đặc biệt sâu nặng. Bọn họ có điểm chung là có được linh lực, lấy câu lạc bộ linh lực làm cơ sở, chuyên thay mọi người hoàn thành “hy vọng”. Bọn họ không có bí mật, ở trong này, mỗi người đều đối xử bình đẳng, đối đãi thẳng thắn thành thật với nhau, tuy rằng tránh không được đấu võ mồm, nhưng giao tình không phải là ít.
Tước Lợi Nhi mới mười tám tuổi, cô gái bình thường vào tuổi này sẽ có những ngày tháng rực rỡ muôn hình muôn vẻ, nhưng cô vì năng lực đặc biệt mà trưởng thành sớm, từ nhỏ đã không giao tiếp với nhiều người.
Cũng khó trách cô lại nhớ Lãnh Quan như vậy, lại nói tiếp, Lãnh Quan còn là người bạn đầu tiên của cô nữa!
“Đúng vậy! Tốt nhất bây giờ có nhiệm vụ nào đó giao cho em, em mà còn tiếp tục sa sút tinh thần thế này, dung nhan xinh đẹp khó tránh khỏi sớm héo tàn.” Cô nặng nề thở ra một hơi.
“Em căn bản vẫn là một đóa hoa chưa nở, ở đâu ra xinh đẹp cùng héo tàn?” Huyễn Dạ Thần Hành an ủi cô.
“Vậy chẳng phải càng đáng buồn sao? Còn chưa kịp nở hoa liền héo rũ. Ô ô…… Thảm a!” Tước Lợi Nhi giả bộ khóc nức nở, hai đuôi tóc khe khẽ đung đưa.
“Tước Lợi Nhi lại đang rầu rĩ cái gì?” Quản lý câu lạc bộ linh lực đi vào tổng bộ, cắt ngang màn biểu diễn của cô.
“Rất nhàm chán! Quản lý, hội viên thứ tư rốt cuộc khi nào thì đến hả?” Tước Lợi Nhi ngẩng đầu, đã sớm không kiên nhẫn.
“Không biết, muốn tới thì tới.” Quản lý đeo kính gọng tròn, tóc trắng chỉnh tề ép sát vào gáy, vẫn là bộ dạng phảng phất như trời sập cũng không liên quan đến ông, vừa đi đến sô pha ngồi xuống vừa nói.
Tối nay vẫn đang không có khách tới cửa, ông dứt khoát lên lầu cùng các hội viên nói chuyện phiếm.
“Ngay cả ông cũng không biết người đó khi nào đến sao?” Tước Lợi Nhi cảm thấy kỳ quái.
“Đúng vậy! Mỗi người đều tự mình muốn đến sẽ đến, không phải tôi có thể quyết định.” Quản lý khoanh hai tay, tỏ vẻ bất lực.
Tước Lợi Nhi nghĩ lại cũng đúng, cô là ở đêm sinh nhật mười tuổi tự nhiên đi vào câu lạc bộ linh lực.
Tên đầy đủ của cô là Tước Lợi Nhi Ngải Lãng, con gái một của người phụ trách tập đoàn tài chính Folsom Ngải thị Ngải Lãng, cũng là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn tài chính Ngải thị. Mà cha cô cùng giới chính trị quan hệ vô cùng tốt, thậm chí có người còn cho rằng ông là người đứng sau chính đàn, là người vô cùng có sức ảnh hưởng. Cô sinh ra tại gia đình như thế, được người người ca ngợi rất nhiều, kỳ thật có nỗi khổ người ngoài không thể hiểu.
Ngày sinh nhật mười tuổi của cô, người cha giàu có quyền thế đã thay cô làm một buổi tiệc sinh nhật riêng, người tham gia ngoại trừ cha mẹ cùng gia sư của cô, không có đứa trẻ cùng tuổi nào. Cô trong cơn tức giận chạy ra khỏi biệt thự phòng vệ sâm nghiêm, mặc kệ một nhà lớn nhỏ.
Cô chịu đủ rồi!
Từ nhỏ đã thông minh, chỉ số IQ cao cùng niệm động lực không thể tùy ý lộ ra chẳng những không thể mở rộng cuộc sống của cô, ngược lại còn trở thành gông xiềng của cô. Cha mẹ sợ cô bị thương, bị bắt cóc, dùng sự bảo vệ cao độ để nuôi nấng cô, giáo dục cô, nhưng cuộc sống này dần dần làm cho cô cảm thấy hít thở không thông, giống như bị nhốt trong một cái l*иg giam, không có tự do.
Cô còn nhớ rõ bình thường trước mặt cha mẹ cô luôn ngụy trang vô cùng nhu thuận, khi cô đối mặt với bánh sinh nhật cùng quà tặng, lần đầu tiên bùng phát. Cô giận mình vì sao phải lén lút mà sống, giận mình vì sao sinh trưởng ở hào môn, càng giận sức mạnh không biết tên bị mọi người coi là khác người trong cơ thể mình……
Đêm đó cô thương tâm đi lang thang bên ngoài rất lâu, trong lúc hối hận tình cờ đi vào câu lạc bộ linh lực, gặp Huyễn Dạ Thần Hành, Lôi Xiết cùng Lãnh Quan.
Đó nhất định là cơ duyên từ sâu bên trong! Cuộc gặp gỡ đêm hôm đó đã thay đổi vận mệnh sau này của cô, cũng làm cho cô nhận rõ giá trị của mình.
Hai năm sau, cô gạt cha mẹ, chính thức trở thành hội viên câu lạc bộ linh lực, sau đó ở câu lạc bộ học rất nhiều năng lực phòng thân cùng tự vệ. Dưới sự dạy dỗ của quản lý, niệm động lực của cô càng mạnh, khi gặp phải nguy hiểm đều có thể giải quyết dễ dàng, dư sức tự bảo vệ mình, cứu người.
Đến nay, cô đã ở câu lạc bộ được sáu năm. Sáu năm, cơ hồ mỗi đêm cô đều vượt qua ở câu lạc bộ. Ba năm trước cô lấy lí do nghiên cứu khoa học cùng thí nghiệm, chuyển ra một căn biệt thự có hệ thống bảo an ở ngoại thành, bởi vậy cha mẹ cũng không biết hành động về đêm của cô. Như vậy cũng tốt, sẽ không gặp phải sóng to gió lớn, cũng có thể huấn luyện tính độc lập.