Cảnh Trong Mơ (Mộng Cảnh)

Chương 10

Chương 10
Sau khi Hắc Vũ Sâm trở lại thể xác mới phát hiện vết thương trong mộng tất cả đều là thật, vai trái ông mặc dù không có vết thương, nhưng trong cơ thể đang chảy máu, cả người bầm tím đau đớn, nhớ lại khủng bố trải qua trong mộng, anh liền đối Huyễn Dạ Thần Hành người này nhân cảm thấy kinh sợ trước nay từng chưa có.

Mình tuyệt không thể để hắn ra khỏi cảnh mơ, trước khi ý thức của hắn trở lại mình phải thu thập hắn mới được!

Cơ thể Huyễn Dạ Thần Hành vẫn còn trong phòng nghiên cứu, ông thở hổn hển chuyển anh lên giường, đội mũ sắt có liên kết với máy tính, sau đó bắt đầu gõ nhập trình tự, ý đồ đưa ý thức anh vào máy tính.

Nhưng mà, ngay lúc máy tính đang chuẩn bị chấp hành, Huyễn Dạ Thần Hành đã tỉnh lại, anh mở to mắt, nhìn Hắc Vũ Sâm liều mình gõ bàn phím, khóe miệng mím thành một đường lãnh khốc.

Lão khốn kiếp này sau khi làm Thư Tĩnh bị thương còn muốn tác quái?

Anh chậm rãi ngồi dậy, tháo nón sắt xuống, lén lút đến gần ông ta, thình lình đem mũ sắt đội lên đầu ông ta.

“A! Ngươi……” Hắc Vũ Sâm kinh hãi quay đầu, vội vàng muốn lấy mũ sắt xuống, thật không may máy tính đã tiến hành chương trình cài đặt, ông chỉ cảm thấy một sức mạnh hút mình ra khỏi đỉnh đầu, đau đến cả người ông chấn động, không ngừng run rẩy, cuối cùng ý thức của chính ông đã bị hút ra, đưa vào trong máy tính, thân thể xụi lơ thành một đám.

Đây là chuyện gì? Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài! Hắc Vũ Sâm trong máy tính giãy dụa la to, nhưng không ai nghe thấy.

Từ nay về sau, ông chỉ có thể vĩnh viễn ở cùng cái máy tính mà mình yêu thích.

“Hừ! Tự làm tự chịu!” Huyễn Dạ Thần Hành hừ lạnh một tiếng, lập tức ra khỏi phòng nghiên cứu.

Trước khi Thư Tĩnh tắt thở trong mộng anh phải tìm được cơ thể cô, Thư Nhàn không biết đã đi vào trong mơ từ nơi nào, cô đem thân thể của cô ấy để ở đâu?

Nếu Thư Tĩnh cứ như vậy mà chết đi trong mộng của anh, anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho bản thân!

Chạy khắp nơi hồi lâu, cuối cùng anh cũng tìm thấy cô ở sao song tử.

Sắc mặt cô trắng bệch gục dưới bức “Mộng kính” cô tự tay vẽ, anh ôm lấy cô, đem cô đặt lên sô pha, dùng linh lực từ cảnh mơ của anh kéo cô về cơ thể, nhưng qua một lúc lâu, cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, ngược lại toàn thân càng thêm lạnh như băng.

“Tĩnh! Xin em tỉnh lại! Xin em!” Anh liều mình hôn môi cùng mắt lạnh như băng của cô, chỉ mong cô cố chịu đựng.

Lại qua mười phút, Huyễn Dạ Thần Hành rốt cuộc chờ không được nữa, anh ôm lấy thân thể cô, chạy về câu lạc bộ linh lực.

Mọi người ở câu lạc bộ linh lực bị bộ dạng thất hồn lạc phách của Huyễn Dạ Thần Hành làm hoảng sợ, ngay cả quản lý cũng kinh ngạc phát hiện anh trở nên không giống trước.

“Cô ấy sắp chết, có cách nào cứu cô ấy không?” Anh thẳng tắp ôm thân thể cô đi vào cửa lớn, tóc tai hỗn độn, sắc mặt ủ dột, quần áo không chỉnh, trong hơi thở cuồng dã có sự suy sụp và thống khổ làm người ta tan nát cõi lòng.

“Cô ấy là Thư Tĩnh?” Tước Lợi Nhi khϊếp sợ nhìn cô gái tuyệt mỹ cơ hồ đã chết trên tay anh.

“Cứu cô ấy! Quản lý, cho dù muốn tôi lại một lần nữa nhân cách phân liệt tôi cũng cam nguyện!” Anh lẳng lặng nói, trên mặt thể hiện rõ là một người đàn ông vì cứu người mình yêu mà có thể từ bỏ tất cả.

“Huyễn Dạ!” Lôi Xiết đối mặt người đồng bọn vừa quen thuộc lại xa lạ này bỗng nhiên không biết nên an ủi anh như thế nào.

“Theo tôi lên lầu.” Quản lý nói xong đi lên lầu hai.

Anh ôm Thư Tĩnh đi theo phía sau ông, không hề chú ý tới ánh mắt của những người khác.

“Đó…… đó là Huyễn Dạ sao?” Tước Lợi Nhi thì thào hỏi. Lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ anh biểu lộ chân tình.

“Đúng vậy, đó mới là anh ta thật sự.” Lôi Xiết thở nhẹ một hơi, rất muốn biết anh làm như thế nào để sửa được vết nứt trong lòng mình.

“Ừm, Huyễn Dạ này thoạt nhìn thuận mắt hơn.” Cừu Liệt nhướng mày, anh đối với Huyễn Dạ Thần Hành luôn che dấu mình trước kia rất không có hảo cảm.

“Xem ra anh ấy vô cùng lo lắng cho Thư Tĩnh……” Tước Lợi Nhi xoa xoa tay.

“Nếu Thư Tĩnh không sống được, anh ta có thể biến dạng hay không?” Cừu Liệt lo lắng hỏi.

“Không biết, có điều, tôi có thể khẳng định nếu Thư Tĩnh chết, mọi người chúng ta tuyệt đối sẽ không dễ chịu.” Lôi Xiết có thể đoán được Huyễn Dạ Thần Hành hiện tại nổi bão mạnh đến thế nào.

“Đi lên xem đi!” Tước Lợi Nhi dùng niệm động lực lên lầu hai.

Trong phòng bệnh, quản lý nhìn Thư Tĩnh trên người không có vết thương nào, trầm giọng nói: “Độc cô ấy trúng không khó giải, nhưng cô ấy ở trong mộng bị thương, phải vào cảnh mơ mới có thể cứu cô ấy, đưa tôi vào trong mộng cô ấy.”

Huyễn Dạ Thần Hành khẽ gật đầu, nhắm mắt.

Đường vào cảnh mơ mở ra, bọn họ vào cảnh mơ của Thư Tĩnh, trong mộng cô đang ngã vào vũng máu, chỉ còn một hơi cuối cùng.

“Tĩnh!” Huyễn Dạ Thần Hành bị vũng máu lớn kia làm sợ tới mức thở dốc vì kinh ngạc.

“Vận dụng sức mạnh của cậu, tôi cần một căn phòng bệnh.” Quản lý thấp giọng nói.

“Được.” Huyễn Dạ Thần Hành ngưng thần tụ khí, dưới ý niệm của anh, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một căn phòng bệnh, các loại dụng cụ y dược đều đầy đủ.

Thư Tĩnh cũng đã được chuyển qua giường bệnh sạch sẽ.

Quản lý kiểm tra đầu cô, thấp giọng nói: “Đầu cô ấy đã bị va chạm nghiêm trọng, trong l*иg ngực phổi bị tổn thương nặng, tất cả đều xuất huyết, muốn cứu sống quá khó khăn.”

“Đều tại tôi! Nếu không phải tôi khăng khăng đánh nhau với bản thân, không nghe cô ấy khuyên, cũng sẽ không lỡ tay làm cô ấy bị thương!” Anh đau đớn bóp trán.

“Cậu phải chuẩn bị tâm lý, Huyễn Dạ, trong linh hồn của cô ấy có hai cô gái, người tỉnh lại không nhất định sẽ là Thư Tĩnh của cậu.” Quản lý nhìn anh, cảnh báo trước.

“Cái gì?” Anh ngẩn ngơ.

“Trong hồn phách của cô ấy tồn tại Thư Tĩnh và một cô gái khác, cuối cùng là người nào sống sót tôi không thể đoán trước.” Quản lý đẩy đẩy gọng kính tròn, nghiêm túc nói.

“Ý ông là, người tỉnh lại có thể là Thư Nhàn?” Anh mở to mắt, căn bản đã quên Hắc Vũ Sâm dung hợp ý thức hai người bọn họ lại với nhau.

“Đúng vậy.”

Ông trời! Đây là sao chứ? Đánh cược à?

Vạn nhất tỉnh lại là Thư Nhàn, vậy không phải có nghĩa là Thư Tĩnh đã chết?

Huyễn Dạ Thần Hành bỗng cảm thấy như mình đang đứng trên vực sâu, không biết sau khi nhảy xuống là nước lạnh như băng, hay nóng như lửa!

“Như vậy, cậu vẫn muốn cứu cô ấy chứ?” Quản lý hỏi.

“Đúng vậy……” Vì hai phần có một phần hy vọng, dù sao anh cũng phải thử thời vận.

“Vậy cậu ra ngoài chờ.”

Vì thế quản lý ra tay trị liệu cho Thư Tĩnh, Huyễn Dạ Thần Hành ở ngoài phòng bệnh không ngừng kêu gọi ý thức của Thư Tĩnh, chờ đợi làm cho thời gian trở nên dài lâu, anh cơ hồ đã nghĩ đến giải phẫu vĩnh viễn cũng không chấm dứt.

Không biết qua bao lâu, quản lý đi ra, nói với anh: “Hiện tại chỉ có chờ đợi.”

Chấm dứt công việc trị liệu trong mộng, Huyễn Dạ Thần Hành mang theo quản lý trở lại thế giới thật, Sắc mặt Thư Tĩnh vẫn tái nhợt đến đáng sợ.

“Thế nào?” Tước Lợi Nhi giữ chặt tay anh hỏi.

“Không biết, phải xem ý chí của cô ấy.” Anh u ám nói.

Nếu ông trời có mắt, hãy cho Thư Tĩnh thiện lương tỉnh lại đi! Anh cầu nguyện trong lòng.

Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày Huyễn Dạ Thần Hành đều chờ đợi ở lầu hai câu lạc bộ linh lực, anh cũng giống như lúc trước hút thuốc, uống rượu, duy nhất không giống là vẻ mặt cùng thần thái của anh.

Anh không còn dáng vẻ thản nhiên nữa, trong ánh mắt thâm trầm đầy chờ mong và thống khổ, khóe miệng không còn luôn nở nụ cười nhạt dối trá, tình cảm khắc cốt ghi tâm khiến anh thay da đổi thịt, thành một người đàn ông sâu sắc.

Cừu Liệt là người cao hứng nhất trước sự thay đổi của Huyễn Dạ, anh từ trước đến nay luôn thẳng tính, đối với hành vi quanh co lòng vòng trước kia của Huyễn Dạ Thần Hành thật sự rất khinh thường, bởi vậy thấy anh ấy không còn tự phong bế tâm trí anh là người vui nhất.

“Hắc, thì ra anh chân chính so với trước kia có cá tính hơn.” Anh đi đến bên cạnh Huyễn Dạ Thần Hành ba ngày nay tay không rời điếu thuốc.

“Phải không?” Anh lạnh lùng liếc cậu ta một cái.

“Đúng vậy! Trước kia cho dù anh tâm tình không tốt cũng cố ý giả vờ cười meo meo, nhìn thật làm cho người ta tức giận.” Nói ngắn lại, Huyễn Dạ Thần Hành trước kia giỏi nhất là làm bộ làm tịch.

“Thì ra cậu chú ý tới tôi như vậy.” Anh lại uống thêm một ly rượu.

“Ai chú ý anh?” Cừu Liệt kêu to.

“Bằng không, chuyển biến của tôi sao cậu lại thấy rõ như thế?” Anh cười lạnh xoay người hướng anh.

“Đó là bởi vì tôi cảm thấy anh sớm nên tháo gỡ rào chắn trong lòng xuống, như vậy mọi người mới tính là bạn bè.”

“Tôi chưa từng nói cậu là bạn tôi!”

“Cái gì?” Lời này có chút quá đáng nha!

“Còn tôi, hiện tại nhìn cậu vẫn không quá thuận mắt, cậu có thể nghĩ ra cách nào làm cho bản thân thay đổi hay không, đỡ khiến tôi ngứa tay nhịn không được……” Anh vuốt ve nắm tay, khóe miệng cong lên.

“Nhịn không được thì sao?” Cừu Liệt trừng mắt đến gần.

“Nhịn không được đấm vào khuôn mặt tuấn mỹ của cậu một cái!” Anh nói xong đột nhiên nhéo nhéo hai má Cừu Liệt, bắt nạt mười phần.

“Mẹ nó! Anh……” Cừu Liệt sao có thể chịu được loại trêu chọc này, tức giận đến muốn tiến lên cùng anh ta làm một trận, Tước Lợi Nhi nhanh tay lẹ mắt kéo anh lại.

“Đừng xúc động, Cừu Liệt, hiện tại anh ấy tâm tình không tốt, anh đừng chọc anh ấy.” Cô nhắc nhở anh.

“Anh chọc anh ta?” Lông mày Cừu Liệt sắp cháy tới nơi.

“Anh ấy không phải là Huyễn Dạ lúc trước, hiện tại anh ấy nghĩ gì làm đó, không kiêng dè điều gì.” Tước Lợi Nhi thật không hiểu nên cao hứng hay là bi ai, cá tính Huyễn Dạ hiện tại càng dễ cùng Cừu Liệt xung đột.

“Nhóc con, cậu cho là bây giờ cậu còn đánh thắng tôi sao?” Huyễn Dạ Thần Hành ngạo nghễ quét qua cậu ta, mang theo nụ cười nhạt kiêu căng ra khỏi tổng bộ.

“Này này, tôi thu hồi lời đã nói, hiện tại tôi cũng nhìn anh không vừa mắt.” Cừu Liệt bực mình tuyên bố.

Tước Lợi Nhi cùng Lôi Xiết nhìn nhau, không nói gì lắc đầu.

Huyễn Dạ Thần Hành tới đến phòng bệnh, ngồi xuống bên giường Thư Tĩnh, nhìn thân thể cô vẫn như cũ không chút khởi sắc, tâm lại rơi xuống càng sâu.

Ba ngày, nhịp tim cùng huyết áp của cô đều bình thường, nhưng vẫn bất tỉnh, trong mộng cô cũng lâm vào hôn mê, anh vào đó kêu rất nhiều lần cô cũng không phản ứng.

“Em muốn ngủ tới khi nào mới chịu tỉnh lại? Tĩnh, muốn anh chờ đến bạc đầu sao? Trăm ngàn lần đừng bại bởi Thư Nhàn! Anh chờ nói cho em biết anh yêu em……” Nắm tay cô khẽ hôn, lòng anh đau đớn.

Là cô lấp đầy khe hở trong tâm linh anh, cô làm cho nhân cách phân liệt hơn mười năm của anh lại một lần nữa trở thành đầy đủ, nhưng anh đã báo đáp cô như thế nào?

Ngoại trừ tổn thương lòng cô, đả thương người cô, anh không cho cô được thứ gì cả!

Nếu lúc trước anh dám mở miệng nói yêu cô thì tốt rồi, ít nhất cô sẽ biết lòng anh, nhưng hiện tại…… hiện tại có phải hay không đã quá muộn?

Nhắm mắt lại, anh nắm chặt tay cô, đắm chìm trong bi ai nồng đậm.

Bỗng dưng, tay cô khẽ co, anh mở mắt, ngơ ngác nhìn mi mắt cô hơi động đậy, nhìn kỳ tích xảy ra trước mặt anh……

Cô tỉnh!

Ước chừng có vài phút anh nói không nên lời, tim đập quá mức kịch liệt, thế cho nên l*иg ngực không có bao nhiêu khe hở cho anh thở.

Quá độ hưng phấn làm anh đã quên nghĩ lại cô đến tột cùng là Thư Nhàn hay là Thư Tĩnh.

“Huyễn Dạ……” Cô mới muốn mở miệng, đã bị đau đớn ở gáy cùng ngực truyền đến làm cho im miệng.

“Đừng nhúc nhích! Đừng nói gì hết, tỉnh lại là tốt rồi! Chỉ cần em còn sống là tốt rồi……” Huyễn Dạ Thần Hành kích động đem mặt vùi vào lòng bàn tay mềm mại của cô, cao hứng nói không nên lời.

“Anh…… làm sao vậy?” Cô nghi hoặc nhìn anh.

“Anh chỉ là rất vui sướиɠ, cô tỉnh, em không có việc gì…… em……” Anh ngước mặt lên, thâm tình nhìn cô, nhưng lại ngoài ý muốn thấy vẻ thờ ơ trên mặt cô.

“Không nghĩ tới khi nhìn thấy tôi anh lại vui sướиɠ như vậy, Huyễn Dạ!” Cô nở nụ cười, lấy nụ cười chiêu bài đặc hữu của Thư Nhàn hưởng ứng sự kinh ngạc của anh.

Huyễn Dạ Thần Hành cảm thấy máu vừa mới sôi trào trong nháy mắt đã phục hồi, hơn nữa còn đóng băng.

Thư Nhàn! Cô là Thư Nhàn! Không phải Thư Tĩnh của anh!

Một chút hoang mang chiếm lấy đầu anh, anh khϊếp sợ đứng lên, đồng thời tỉ mỉ quan sát cô.

“Rất thất vọng à? Một kích linh lực của anh Thư Tĩnh đã chịu hết 80%, nó không còn khí lực sống lại gặp anh đâu, đành phải để tôi thay thế.” Thư Nhàn lẳng lặng nằm, nhưng lời nói ra lại như dao sắc đâm vào người.

“Vì sao người sống là cô? Vì sao tỉnh lại không phải Thư Tĩnh? Vì sao?” Huyễn Dạ Thần Hành khó có thể chấp nhận kết quả như vậy, hai tay anh nắm tóc, lui về sau tựa vào tường.

Quản lý cùng mọi người đều nghe tiếng mà đến, thấy cô tỉnh lại, Tước Lợi Nhi là người đầu tiên hoan hô.

“Thư Tĩnh, cô tỉnh rồi? Thật tốt quá, Huyễn Dạ đã canh giữ bên người cô ba ngày ba đêm đó!”

“Tôi là Thư Nhàn, không phải Thư Tĩnh, các người là ai?” Thư Nhàn híp mắt, vẻ mặt địch ý.

“Thư Nhàn?…… Cô không phải Thư Tĩnh?” Tước Lợi Nhi kinh hãi nhìn Huyễn Dạ Thần Hành tuyệt vọng. Đã xảy ra chuyện gì?

“Thư Tĩnh vĩnh viễn không ra được, tôi chỉ cố mà sống sót thôi.” Thư Nhàn giảo hoạt cười cười.

“Thì ra người chị thắng.” Quản lý có chút đăm chiêu nhìn cô một cái.

“Người mạnh sống, kẻ yếu chết, đây là đạo lý tự nhiên của trời đất.” Thư Nhàn nhướng mi.

“Cô trộm thân thể Thư Tĩnh, còn muốn sống sót?” Huyễn Dạ Thần Hành lạnh lẽo nói.

“Hừ? Ai bảo Thư Tĩnh quá yếu? Cũng không biết là người nào nhân cách phân liệt làm nó bị thương.” Thư Nhàn phản kích.

“Cô……” Huyễn Dạ Thần Hành thiếu chút nữa khống chế không được muốn bóp chết cô.

“Các người rất ầm ỹ, ra ngoài hết đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô hạ lệnh trục khách, mặt quay vào tường.

Huyễn Dạ Thần Hành tâm tình tồi tệ cơ hồ muốn gϊếŧ người, anh phẫn nộ xoay người ra khỏi phòng bệnh, lao ra ngoài câu lạc bộ linh lực, thống khổ ngã ngồi ở cửa hiên trước cầu thang.

Vì sao là Thư Nhàn?

Ông trời! Vì sao người sống không phải Thư Tĩnh của anh?

Anh chôn mặt vào trong lòng bàn tay, nhìn bóng tối nuốt chửng anh……

Lệ từ khóe mắt Thư Tĩnh chảy xuống, mọi người đều đi rồi, cô đã sớm im lặng rơi lệ đầy mặt, nhưng chuyện này liên quan đến an nguy của tất cả mọi người trong cảnh mơ, cũng là ván cược cuối cùng giữa chị em các cô, bất luận như thế nào cô cũng phải thắng, nếu không Thư Nhàn sẽ phá hư cửa nối liền giữa mộng cùng thế giới thật, làm cho hai thế giới lẫn lộn vặn vẹo.

Trước khi chưa tỉnh lại, hồn phách của cô đều ở cùng Thư Nhàn, các cô bị đánh đều vô cùng suy yếu, linh lực lúc Huyễn Dạ Thần Hành cùng một anh khác đánh nhau đã khiến Thư Nhàn bị thương còn nặng hơn cô, ý thức của cô ấy cơ hồ tan thành bụi, dưới công kích mạnh mẽ kia hóa thành hư ảo.

“Nhàn!” Cho dù cô đối với Thư Nhàn vô cùng bất mãn, nhưng cô ấy dù sao cũng là chị cô, hai người sống cùng một thể xác chín năm, thấy cô ấy bị thương nặng như vậy cô cũng không vui vẻ gì.

“Tĩnh, tao thấy lúc này tao xong đời rồi.” Thư Nhàn vô lực cười cười.

“Chị đừng nói gì, giữ lại chút sức……” Cô khổ sở nói.

“Giữ lại khí lực làm gì? Lại cùng mày tranh sao?” Cô hừ lạnh một tiếng.

“Em cũng không thích chúng ta đánh nhau, Nhàn, đó là việc không có ý nghĩa……” Cô lắc đầu.

“Phải, mày tốt bụng, mày chính trực, còn tao không biết tốt xấu, chiếm tiện nghi còn khoe mã…… tao liên tiếp muốn dồn mày vào chỗ chết để thay thế mày, nhưng mày vẫn như cũ không coi ý xấu của tao vào mắt…… mày a, thật sự là đồ ngốc từ đầu đến cuối!”

“Em vẫn hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa bình……” Đây là ước nguyện ban đầu của Thư Tĩnh.

“Một thân thể, hai linh hồn, như vậy còn có thể chung sống hòa bình? Mày quá ngây thơ rồi, tao là người có ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ, tao không có lòng dạ rộng rãi như mày……”

“Nhàn……”

“Nhưng xem tao tranh kết quả đã được gì nào?” Thư Nhàn tự giễu nở nụ cười. “Tao nghĩ mình đã đủ mạnh, tưởng rằng đối phó loại người yếu đuối như mày tuyệt không thất bại, ai biết cuối cùng ngay cả một người đàn ông cũng tranh không lại mày!”

“Em không có đoạt người đàn ông của chị! Em……” Cô vội vàng biện giải.

“Tao biết, mày yêu Huyễn Dạ Thần Hành là tại tao, là tao đưa anh ấy đến trước mặt mày, không phải sao?” Nhưng cô hoàn toàn không đoán được anh sẽ lựa chọn Tĩnh!

“Chị…… cũng yêu Huyễn Dạ?” Thư Tĩnh giật mình, cô nghĩ Thư Nhàn chỉ là chơi đùa……

“Anh ấy hấp dẫn như vậy, tao thấy không có người phụ nữ nào không thương anh ta, nhưng mà, muốn khiến anh ấy động tâm thật không dễ dàng…… Mà mày lại làm cho anh bày tỏ chân tình…… mày thật lợi hại, Tĩnh, tao vẫn xem nhẹ mày.”

“Em không dùng thủ đoạn gì cả, em chỉ là……”

“Đừng giải thích, tình cảnh của mày cùng anh ấy trùng hợp tương tự, hai người hấp dẫn nhau là tự nhiên thôi, nhưng mày đừng nghĩ tình cảm của đàn ông sẽ vì thế mà trung thành, tình yêu đối với bọn họ mà nói tựa như ba bữa cơm, không ăn sẽ đói, hơn nữa thức ăn phải luôn thay đổi, trong khoảng thời gian này anh ấy có thể thích bít tết, sau đó không lâu lại mê món Pháp, đừng bao giờ tin tưởng bọn họ vĩnh viễn chỉ ăn một món……”

“Chị muốn nói gì? Nhàn.” Cô nghe rất mơ hồ.

“Tao muốn nói, tao không tin Huyễn Dạ Thần Hành sẽ vĩnh viễn yêu mày, trừ phi mày có thể chứng minh.”

“Chứng minh?”

“Chứng minh trong lòng anh ta thật sự chỉ có mày.”

“Chị muốn em chứng minh như thế nào?”

“Có dám cá cược với tao không?” Cô ta suy nghĩ sâu xa hỏi.

“Cá cược?” Thư Tĩnh mở to mắt, không biết cô ấy muốn làm gì.

“Tao từng giả trang mày, lúc mới bắt đầu anh ấy không nhận ra, là tao không cẩn thận lộ ra dấu vết, nói sai, mới khiến anh ấy phát hiện tao không phải mày; Bây giờ, mày có dũng khí giả dạng tao đi khiêu chiến tình cảm của anh ấy không?”

“Cái gì?”

“Mày dám cá với tao một lần, cho dù mày xuất hiện với dáng vẻ của Thư Nhàn, anh ấy cũng nhận ra được mày không?”

“Chị muốn em đi thử anh ấy?” Cô thất thần.

“Đúng vậy!” Cô không phải người dễ dàng nhận thua, cô không tin sức mạnh tình yêu của Huyễn Dạ Thần Hành đối với Thư Tĩnh năng lượng tình yêu lại có thể nhận ra sự khác nhau của linh hồn trong cùng một cơ thể!

“Vì sao em phải cá cược việc nhàm chán này với chị?” Thư Tĩnh giận dữ nói.

“Còn nhớ tao từng nói mày là mộng môi không?” Thư Nhàn bỗng nhiên chuyển đề tài.

“Đương nhiên.”

“Mày là tín đạo giữa mộng cùng thế giới thật, ngăn cách tiềm thức và ý thức của con người, một khi mày suy sụp, tín đạo kia sẽ mở rộng ra, đến lúc đó những người trong mộng đều đến được thế giới thật, nghĩ xem, đó sẽ tạo thành cảnh tượng hỗn loạn và rắc rối thế nào a?” Thư Nhàn cười lạnh.

“Em không vĩ đại như vậy…… đừng dọa em……” Thư Tĩnh kinh ngạc nói.

“Mày nghĩ rằng tao và mày vì sao có thể từ cảnh mơ của mày đi ra? Vì sao Hắc Vũ Sâm muốn sức mạnh của mày? Đó là bởi vì mày là mấu chốt! Nhưng hiện tại tao và mày đã thành một thể, tao cũng có thể vận dụng sức mạnh của mày……”

“Việc này có liên quan gì đến việc chị muốn em đi thử Huyễn Dạ?” Cô nhẹ kêu.

“Nếu trong bảy mươi hai giờ anh ta có thể nhận ra mày, tao liền thay mày vĩnh viễn đóng lại tín đạo kia, nếu không tao khiến cho phá nó lớn hơn nữa, làm cho mỗi người đều rơi vào cảnh mơ của chính bọn họ.” Thư Nhàn uy hϊếp.

“Em cũng có thể đóng nó lại.” Cô ai oán nói.

“Muốn đóng nó lại phải hy sinh linh hồn của mày, như vậy mày sẽ không thể gặp lại Huyễn Dạ, mày bỏ được sao? Dù sao tao cũng sắp chết, nếu mày thắng, tao liền thay mày đóng nó lại. Như thế nào?” Thư Nhàn kɧıêυ ҡɧí©ɧ thêm một câu, “Hay là căn bản mày không tin tưởng Huyễn Dạ Thần Hành?”

Thư Tĩnh không nghĩ tới trước khi chết Thư Nhàn còn khó đối phó như vậy, cô biết nếu cô không đáp ứng, với cá tính của Thư Nhàn, trước khi cô ấy biến mất nhất định sẽ đại náo một hồi mới cam tâm.

“Được!” Chỉ có con đường này để đi.

“Mày cũng không thể nhường, nếu mày ám chỉ cho Huyễn Dạ, tao sẽ lập tức hủy tín đạo.” Thư Nhàn cảnh cáo.

“Em biết.”

“Tao chỉ có thể chống đỡ bảy mươi hai giờ, xem mày làm thế nào vui vẻ tiễn tao biến mất, Tĩnh yêu quý.” Thư Nhàn nở nụ cười, cô không phải người tốt, cho nên dù cô sắp hồn phi phách tán, cũng sẽ không để người khác yên.

“Hy vọng chị giữ lời.” Thư Tĩnh thở dài nói.

“Tao sẽ, bởi vì đây là lần cuối cùng hai người chúng ta tranh đua.”

Do đó, Thư Tĩnh lấy thân phận Thư Nhàn tỉnh lại, cô biết rõ Huyễn Dạ Thần Hành sẽ khϊếp sợ rất nhiều, nhưng cô có miệng khó nói nên lời, nhất cử nhất động của cô đều bị Thư Nhàn theo dõi, cô chỉ có kiên trì diễn xong.

Đến tối, Huyễn Dạ Thần Hành vẫn không xuất hiện, Thư Tĩnh biết nếu còn tiếp tục như vậy, cô chỉ lãng phí thời gian vô ích, vì thế cố gắng khởi động thân thể, ra khỏi phòng bệnh, muốn cùng Huyễn Dạ Thần Hành nói chuyện.

Ở cuối hành lang lầu hai có một cánh cửa, cửa hé mở lộ ra ánh sáng nhạt, cô nhịn đau trong cơ thể, vịn tường từng bước một đi qua.

Mới đến cửa, cửa bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông tuấn mỹ y phục đen đi ra, thấy cô liền khẽ giật mình, mới nói: “Cô muốn tìm Huyễn Dạ?”

Cô gật gật đầu.

“Vào đi thôi! Anh ấy ở bên trong, song tôi nghĩ anh ấy sẽ không vui khi thấy cô đâu.” Lôi Xiết thản nhiên nói.

“Tôi biết, nhưng tôi muốn gặp anh ấy.” Cô cố ý ngả ngớn ngẩng đầu.

Lôi Xiết thay cô mở cửa, không nói gì.

Cô chậm rãi đi vào, bên trong ngoại trừ Huyễn Dạ Thần Hành, còn có Tước Lợi Nhi cùng Cừu Liệt.

“Oh? Cô có thể xuống giường?” Tước Lợi Nhi ngoài ý muốn nói, bị thương nặng như vậy còn có thể đi lại, cô gái này thật đúng là mạnh.

“Không đi lại một chút, tôi sẽ buồn chết.” Ở cùng Thư Nhàn chín năm, cô đã sớm quen thuộc giọng điệu và thần thái của cô ấy.

Huyễn Dạ Thần Hành ngồi trước quầy bar, thấy cô tiến vào, ánh mắt ngay cả nâng cũng không nâng một chút.

Tước Lợi Nhi cùng Cừu Liệt nhìn nhau, đều tự động lui ra ngoài, cô gái này rất rõ ràng là tới tìm Huyễn Dạ, bọn họ tốt nhất nên tránh một chút.

Thấy mọi người đều đi rồi, Thư Tĩnh chậm rãi đi đến bên người Huyễn Dạ Thần Hành, nhịn xuống kích động muốn vuốt ve mái tóc anh, đưa ra khuôn mặt tươi cười nói: “Sao vậy, cả buổi chiều cũng không đến thăm em một chút, tốt xấu gì em cũng là bệnh nhân nha!”

Huyễn Dạ Thần Hành một tay chống cằm, một tay cầm ly rượu, không để ý tới cô.

“Này, anh đây là thái độ gì……” Cô vươn tay giật nhẹ anh.

Anh phút mở miệng, âm trầm trừng cô, “Cút!”

Một chữ, giống như kim châm thẳng vào tim cô rỉ máu. Huyễn Dạ, anh nhìn em đi, là em! Em là Thư Tĩnh a! Cô trong lòng reo hò.

“Dữ như vậy làm gì? Đơn giản là người trong cơ thể này không phải cô gái anh muốn liền giận thành như vậy? Đừng quên, khuôn mặt này là của Thư Tĩnh nha!” Cô diễn thật vất vả, hy vọng chấm dứt sớm chút.

“Chính bởi vì như thế tôi mới cảm thấy ghê tởm!” Anh nghiêng đầu, chán ghét thấy Thư Nhàn lợi dụng thân thể Thư Tĩnh huênh hoang.

“Thân thể này từng cùng anh lên giường, bị anh ôm qua, hôn qua, sờ qua, có cái gì đáng ghét?” Cô cố gắng nuốt ủy khuất vào bụng, cô nên cao hứng, Huyễn Dạ Thần Hành thật sự thích cô mới có phản ứng này.

“Tôi hôn là Thư Tĩnh, không có liên quan gì đến cô!” Anh lành lạnh nói. Trước kia anh tuyệt sẽ không đối xử với con gái không khách khí như vậy, nhưng sau khi nhân cách hợp một, mặt lạnh nhạt tất cả đều bày ra hết.

“Anh ghét em như vậy sao? Lúc vừa mới quen, anh cũng cùng em chơi đùa rất vui vẻ……” Cô không tự giác dùng giọng điệu ưu thương nói.

Nghe thấy ngữ điệu này, trong lòng anh vừa động, quay đầu nhìn chằm chằm cô, vừa vặn nhìn thấy nét ưu thương lướt qua trên mặt cô.

Thư Tĩnh? Anh kinh ngạc cơ hồ không cầm nổi ly rượu trong tay.

“Hắc! Rốt cục cũng chịu nhìn em, như thế nào? Em học Thư Tĩnh có giống không?” Cô vội vàng che dấu biểu lộ vô ý của mình.

Biết bị chọc ghẹo, lửa giận của anh càng mạnh, tức giận đến muốn đấm vào mặt cô, nhưng mà, khuôn mặt của cô rõ ràng là Thư Tĩnh a! Bảo anh làm sao xuống tay?

Vươn tay bắt lấy vạt áo cô, anh kéo cô lại, lạnh lùng nói: “Ngày mai tôi sẽ đưa cô rời khỏi nơi này, đời này đừng để tôi thấy cô!”

“Không! Em không đi! Em muốn ở cùng anh!” Cô không thể cứ như vậy bị đuổi về, tuyệt đối không thể.

“Cô……” Anh kéo cô đến gần, đang muốn giận mắng, nhưng nhìn đôi mắt chống dối của cô, nhớ nhung trong lòng đối với Thư Tĩnh không hề báo trước cuồn cuộn ập đến, dìm ngập lý trí anh, vì thế thân thể giống như bị mê hoặc, điên cuồng ôm chặt cô, hung hăng hôn hai cánh môi làm người ta ý loạn tình mê của cô.

Thư Tĩnh! Thư Tĩnh! Anh gọi trong lòng, nhắm mắt dùng miệng nhấm nháp hương thơm của cô, hơi thở này là của cô, bờ môi mềm mại này là của cô, thân thể mềm mại ấm áp là của cô, tất cả tất cả đều là Thư Tĩnh, nhưng, vì sao linh hồn lại là Thư Nhàn?

Huyễn Dạ hôn cô? Anh nhận ra cô sao?

Thư Tĩnh chỉ kinh ngạc vài giây, lập tức hòa tan trong nụ hôn của anh, đây là cách hôn quen thuộc của anh, là nụ hôn đặc biệt của Huyễn Dạ Thần Hành, trong dịu dàng có cuồng dã, trong nồng đậm có thương tiếc, cô sợ hãi hưởng ứng anh, cùng đợi anh lại một lần nữa mê hoặc lòng cô……

Đang hôn nóng bỏng, Huyễn Dạ Thần Hành đột nhiên đẩy cô ra, đôi mắt đen thâm trầm không mang theo tình cảm, chỉ cười lạnh nói: “Không tệ! Ngay cả cách hôn của Thư Tĩnh cũng học được rất giống, cô thật đúng là lợi hại!”

Mặt Thư Tĩnh lập tức trắng xanh, cô liên tục hít sâu mới khiến mình không run rẩy, nở nụ cười gượng gạo.

“Cám ơn sự khích lệ của anh.” Anh không nhận ra! Anh vẫn là không nhận ra! Cô uể oải cơ hồ không còn dũng khí cùng Thư Nhàn cược tiếp.

“Hừ! Cho dù từ đầu đến chân cô cùng Thư Tĩnh giống nhau như đúc, tôi cũng không thể yêu cô, bởi vì cô chỉ là kẻ trộm!” Anh lên án không chút lưu tình.

Tuy rằng không phải đang mắng cô, nhưng Thư Tĩnh vẫn là bị vẻ lạnh lùng trong ánh mắt anh bắn ra làm cho đau lòng.

“Này rất khó nói nha, hiện tại em chính là Thư Tĩnh, em không tin anh sẽ thờ ơ với em……” Cô tiến lên muốn hôn anh, muốn tiến thêm một bước để anh cảm thụ tiếng lòng cô.

Anh giận dữ nhíu chặt mày, hung hăng đẩy cô ra, quát lớn: “Cút! Đừng để tôi nhìn thấy cô!”

Nói xong, anh giống như tránh né ôn dịch lao ra cửa, trong lòng không nhịn được rủa nhỏ.

Làm gì vậy? Cô muốn dùng thân thể Thư Tĩnh đến dụ hoặc anh?

Đáng ghét! Rất đáng ghét! Anh thiếu chút nữa liền khắc chế không được…… thiếu chút nữa coi cô là Thư Tĩnh……

Thư Tĩnh ngã nằm xuống đệm thật sự là một chút phần thắng cũng không có.

Thật muốn đem sự thật nói hết ra, cô không muốn tiếp tục diễn vai nhân vật thống khổ này.

Nhưng mà, nếu thật sự nói ra, loài người sẽ ra sao đây?

Nhàn, chị đã sớm đoán chắc em sẽ thất bại, có phải hay không? Cô nhắm mắt, nước mắt bất lực chảy xuống.