Chính Là Cậu

Chương 7

Chương 7
Bởi vì chỉ là tiệc đính hôn, nên tuy có nhiều người đến dự, nhưng nghi thức lại rất đơn giản, sau khi cha Phương lên đài phát biểu vài câu, thì dòng họ nội ngoại hai bên cũng cảm thán thêm vài câu, cuối cùng lại khiến cho thời gian không đủ, MC không thể không đoạt lấy micro, thay họ hàng hai bên phát biểu cảm thán.

Không có gì để bàn cải - đây chính là một đôi vợ chồng hạnh phúc.

Trong tiếng chúc mừng của mọi người lễ đính hôn đã đi đến giai đoạn - dùng tiệc.

Làm anh trai của cô dâu lại còn là người thừa kế công ty lớn, Phương Thành Thu không thể tránh khỏi chuyện bị người quen hoặc không quen mời rượu, trước kia tửu lượng của cậu cũng tàm tạm, nhưng từ khi Lục Ngũ quản lý chế độ ăn uống của cậu, liền cấm tiệt cậu uống rượu, nếu có xã giao thì chỉ được nhấp môi hai ba hớp nhỏ, còn lại đều được Lục Ngũ uống thay cậu, làm hại tửu lượng của cậu càng ngày càng kém. Lần này cũng vậy, Phương Thành Thu chỉ mới uống có vài ly với người lớn trong nhà liền cảm thấy có chút say, cho nên việc mời rượu sau đó không thể không để cho Lục Ngũ uống thay.

Lúc này, Lục Ngũ đang cùng cậu cò kè mặc cả, yêu cầu - uống thay một ly, sờ mông một lần.

“... Phát điên gì vậy, đang ban ngày mà anh cũng dám?”

“Thiếu gia thân mến, trời đã tối.”

“Nhưng đèn rất sáng.”

“Có thể cho nợ, đến chỗ tối trả lại cho tôi.”

“...”

“Cha mẹ em đang mang một đám người đi về phía em kìa.”

“...”

“... Được rồi”, so với đau đầu vì bị say rượu, Phương Thành Thu quyết định hi sinh mông.

Sự thật chứng minh cậu đã xem nhẹ Lục Ngũ, người này nào có quản mình có phải đang ở chỗ tối hay không, cơ hồ mỗi lần uống thay một ly xong, liền tìm cơ hội sờ mông cậu một cái hoặc ngắt một cái.

Mỗi lần cậu kháng nghị đều bị hành động của hắn chứng minh kháng nghị thất bại, bởi vì hắn luôn tìm ra góc chết, tránh thoát ánh mắt của mọi người để vươn ra bàn tay sói.

Nhìn khách mời uống đến vô cùng vui vẻ trong đại sảnh, Phương Thành Thu nhíu nhẹ lông mày, hiện tại cả người cậu rất khó chịu, đặc biệt là thân dưới, vì lúc nãy không có thời gian tẩy rửa, nên trong qυầи ɭóŧ ẩm ướt dính dính, thời điểm cậu đạt tới cao trào, bàn tay của Lục Ngũ không ngăn được hết dâʍ ɖị©ɧ chảy ra, nên có một phần chảy dọc xuống bắp đùi, hiện tại cảm giác rõ ràng những nơi dâʍ ɖị©ɧ đã chảy qua, ngoài ra nãy giờ còn bị Lục Ngũ bóp trộm mông, hắn được một tấc lại muốn tiến một thước - cố ý đυ.ng đến huyệt nhỏ của cậu, ở những góc chết không người thấy, dùng lực xoa nắn mấy cái, thêm vào đó cậu cũng có uống vài ly, nên giờ đây một cỗ lửa dục đang hừng hực bốc cháy trong cơ thể cậu, khiến cậu vô cùng khó chịu.

Lục Ngũ xem ở trong mắt, liền nói với mọi người xung quanh - thiếu gia hơi mệt, hắn phải dẫn cậu đi dạo xung quanh để giảm say một chút. Vì thế hai người thong dong đi ra khỏi đám người, đi đến một góc không ai chú ý, Lục Ngũ lập tức kéo Phương Thành Thu đi về phía cây to mà vừa nãy bọn họ đã làm chuyện xấu ở trong đó.Cho rằng nơi này không có người, thế nhưng hai người vừa đến bên góc cây, đã nghe ở đó truyền ra một trận rêи ɾỉ cùng với tiếng 'ba ba' của thịt va vào thịt và tiếng nước 'nhóp nhép', tại nơi góc khuất vắng vẻ nghe vào tai lại càng thêm đặc biệt da^ʍ mĩ, và cũng khiến người ta tưởng tượng nhiều hơn.

Phương Thành Thu còn chưa kịp đỏ mặt, liền nghe thấy một tiếng hét chói tai cao vυ't cùng một tiếng gầm trầm thấp, trong thanh âm bao hàm vui thích cùng thỏa mãn, tiếp theo liền có tiếng hai người đàn ông trò chuyện, nhưng còn chưa nói được hai câu, lại truyền ra tiếng nút lưỡi hôn môi.

Lục Ngũ không có hứng thú nghe người khác làʍ t̠ìиɦ, hắn ôm lấy Phương Thành Thu, ghé vào bên tai cậu hà hơi thì thầm: “Phòng em ở đâu?”

Thân dưới mẫn cảm của Phương Thành Thu run lên, đến giờ phút này cậu mới nhớ tới - đây là nhà của cậu, cậu có phòng ngủ nhỏ cho đến phòng ngủ lớn, vì cái gì phải tranh một khối đất trống với người khác?

Sau khi hai người rời đi, hai người núp sau cây to kia lại bắt đầu một đợt làʍ t̠ìиɦ mới, hoàn toàn không phát giác đã từng có người đi qua đây.

Vừa vào phòng, còn chưa kịp bật đèn, hai người đã vội vàng xé rách quần áo của đối phương, Lục Ngũ kéo qυầи ɭóŧ của Phương Thành Thu xuống, vươn tay lần mò, miệng liền mắng: “Dâʍ đãиɠ, qυầи ɭóŧ ướt đến nỗi đã có thể vắt ra nước.”

Mặt Phương Thành Thu đỏ lên, sẳng giọng: “Còn không phải đều do anh.”

Dọc theo đường đi từ vườn hoa đến phòng ngủ, Lục Ngũ không ngừng động tay động chân, một hồi thì xoa nắn mông cậu, một hồi thì thò tay vào quần áo sờ eo cậu, thậm chí còn áp Phương Thành Thu lên trên tường mà hôn sâu, đùi cắm vào giữa hai chân cậu, chà sát kɧıêυ ҡɧí©ɧ hoa huy*t ướt sũng, chọc cho d*m thủy của Phương Thành Thu không ngừng chảy ra, không chỉ qυầи ɭóŧ, mà ngay cả quần dài cũng đều bị ướt một mảnh lớn.

Cũng may cả nhà đều đã đến đại sảnh dự tiệc, nên trong nhà không có người, chứ để cho người khác bắt gặp cảnh cậu bị ướt quần, thì cậu có mà mất hết mặt mũi. Nghĩ đến đây, Phương Thành Thu đầy tiết hận cắn lên trên vai Lục Ngũ một cái, cắn phải cơ thịt căng cứng, người ta không đau mà chính cậu ê hết cả hàm, cậu không phục nên tiếp tục cắn cắn, cắn từ trên xuống dưới, khiến cho toàn bả vai người ta dính đầy nước miếng của cậu.

Vốn hai người đã cực kỳ động tình, Lục Ngũ bị đau đớn nhỏ bé trên vai truyền đến càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, hắn “Tê” một tiếng, liền cởi hẳn qυầи ɭóŧ của Phương Thành Thu ra, nâng một chân cậu lên, rút côn th*t cương đã cương cứng ra, nhắm ngay hoa huy*t ướt sũng nước, 'phốc' một tiếng đâm thật sâu vào.

Phương Thành Thu thích đến nổi thở ra một hơi mãn nguyện, huyệt nhỏ hư không cả một đêm rốt cuộc đã ăn được thịt, cậu thoải mái đến độ tự chủ động co thắt hoa huy*t, vươn tay ôm lấy cổ Lục Ngũ, để thân thể càng thêm kề sát vào đối phương.

Lục Ngũ hiểu ý, bắt lấy xương hông Phương Thành Thu, dùng toàn lực đâm rút thật sâu vào trong cơ thể đối phương.

Một chân Phương Thành Thu đạp lên trên mặt đất, một chân vòng quanh eo Lục Ngũ, khiến cho côn th*t có thể tiến vào hoa huy*t càng sâu, dương v*t cậu bị kẹp chặt ở giữa bụng hai người, theo tiết tấu đưa đẩy mà được ma sát đến càng thêm cương cứng, ngực hai người áp sát vào một chỗ, hai hạt đậu cũng bị ma sát đến dựng thẳng cứng ngắt, dưới chuyển động lên xuống của Lục Ngũ càng thêm tê dại kí©ɧ ŧɧí©ɧ.Đâm rút hơn trăm cái, Lục Ngũ nâng mông Phương Thành Thu lên, rời khỏi cửa phòng, đi về phía giường ngủ rộng lớn.

Trong quá trình đi lại, tứ chi của Phương Thành Thu ôm lấy Lục Ngũ chặt cứng, hoa huy*t cũng cắn chặt lấy côn th*t, luyến tiếc để nó rời ra ngoài.

Hai người bảo trì tư thế kết hợp cùng nhau ngã nằm lên trên giường lớn mềm mại, Lục Ngũ nâng hai đùi Phương Thành Thu lên, toàn lực rút ra cắm vào, côn th*t mở rộng huyệt nhỏ, mạnh mẽ chuyển động ma sát lên trên hoa tâm, khiến cho Phương Thành Thu thích đến cương cứng cả thân mình, há miệng hét to gọi bậy, chủ động nâng phần eo lên, liều mạng dùng hoa huy*t cắn nuốt côn th*t vào trong.

Lục Ngũ vươn tay kéo một cái gối đầu qua, đặt ở dưới vùng eo lưng đang được Phương Thành Thu chủ động nâng cao, côn th*t không ngừng đâm sâu kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt nhỏ, hai tay vuốt ve từ eo Phương Thành Thu lên tới bụng rồi từ bụng xuống eo, cuối cùng vuốt ve lên đến trên ngực, hai ngón tay cái đè chặt lên trên hai viên đậu đỏ, xoa ấn theo chiều vòng tròn, rồi dùng ngón cái và ngón trỏ túm lấy đầu v* kéo lên thả xuống rồi kéo lên thả xuống, chờ đến khi hai viên đậu đỏ hoàn toàn sưng to đứng thẳng như quả nho, thì hắn cúi đầu xuống, dùng miệng cùng lưỡi yêu thương chúng nó.

Hai tay Phương Thành Thu khoát tuỳ ý lên trên hai tay Lục Ngũ, đong đưa theo động tác của Lục Ngũ, đôi chân dài của cậu đặt ở trên vai Lục Ngũ, vòng chéo ra sau cổ Lục Ngũ móc lại với nhau, theo kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng tăng mạnh mà dùng lực kéo Lục Ngũ hướng xuống sát người mình, rốt cuộc dưới một kích đâm vào thật sâu thật mạnh của Lục Ngũ, Phương Thành Thu đạt tới cao trào. Hai bàn chân cậu co rút run run, hoa huy*t co thắt liên tục, rồi phun ra một dòng nước ấm nóng tựa như xối ướt côn th*t đang chôn trong nó, dương v*t trước người cũng phun ra một cỗ dịch trắng nóng bỏng, có một ít phun lên tới trên đầu v*.

côn th*t được hoa huy*t kẹp chặt khiến cho hắn cảm thất thực say mê, Lục Ngũ cũng không nhẫn nại được nữa, sau khi dùng sức đâm thọt hơn mười phút, cuối cùng cũng buông vũ khí, một cỗ dịch nóng bỏng phun thẳng vào trung tâm hoa huy*t, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa huy*t vừa qua cao trào lại một lần nữa co rút co rút trào ra da^ʍ thuỷ, hợp cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lục Ngũ tràn đầy trong dũng đạo, rồi theo khe tiếp giáp giữa côn th*t và miệng huyệt từ từ chảy ra ngoài.

Sau khi đạt đến cao trào, hai người nằm ở trên giường ôm nhau cảm thụ dư vị sung sướиɠ vừa rồi, thỉnh thoảng trao nhau vài cái hôn môi nồng cháy.

Mười phút sau, thú tính của Lục Ngũ lại trổi dậy, hắn ôm lấy Phương Thành Thu, đặt cậu ngồi mặt đối mặt với hắn, côn th*t chưa rút ra khỏi huyệt nhỏ đang từ từ cứng lên, chôn thật chặt trong miệng huyệt, thịt huyệt áp sát vào côn th*t dẫn tới có thể cảm nhận được rõ ràng từ làn gân xanh trên nó.

Phương Thành Thu tựa đầu vào trên vai Lục Ngũ, thường thường dây dưa môi lưỡi với Lục Ngũ, dưới thân thì cử động có tiết tấu phối hợp với Lục Ngũ.

Vừa thỏa mãn một lần, nên lần này tiết tấu của hai người rất chậm rãi, tính toán chơi đùa từ từ để mình có thể hưởng thụ niềm sung sướиɠ thoải mái của tìиɧ ɖu͙© mang lại.”Thoải mái không?” Lục Ngũ một bên cử động một bên hỏi.

“Ân... Thoải mái...” Trải qua mấy tháng được dạy dỗ, Phương Thành Thu đã có thể thành thật nói ra cảm thụ của mình trong tình ái.

“Có muốn dùng thêm lực để càng thêm thoải mái không?”

“Muốn... muốn càng thêm thoải mái... Lục Ngũ... Dùng lực...”

“Được.” Lục Ngũ nói xong, liền nhắc eo Phương Thành Thu lên, rút côn th*t của mình ra ngoài.

“A... Anh làm gì, không cần rời đi...” Lòng tràn đầy mong chờ cho rằng có thể được côn th*t dùng lực đâm thọt thật mạnh thật sướиɠ, nào ngờ lại bị rút hẳn ra ngoài, huyệt nhỏ liền cảm nhận một trận hư không trống rỗng.

Phương Thành Thu bất mãn vặn vẹo thân thể, nghĩ muốn nuốt lấy côn th*t một lần nữa.

“Đi theo tôi.” Lục Ngũ bắt lấy một bên mông Phương Thành Thu, dùng lực xoa nắn một chút, rồi đứng lên khỏi giường, đưa Phương Thành Thu đến bên ban công.

Tối nay bầu trời đầy sao, trong không khí có gió lớn thổi qua, thổi lên trên người hai người đang đổ đầy mồ hôi khiến cho cả hai đều thoải mái đến thở dài.

Phương Thành Thu bị Lục Ngũ bày ra tư thế - mặt hướng ra ngoài, tay vịnh lên trên lan can, mông hướng về phía sau, nhếch lên cao cao, một bộ dáng thèm khát chờ người hưởng thụ.

Phương Thành Thu bất an kêu một tiếng 'Lục Ngũ', cậu vừa chờ mong bị người áp vừa sợ bị người khác phát hiện, mâu thuẫn khiến cho cậu càng thêm hưng phấn, ngay cả eo đều không nhịn được mà run run.

Lục Ngũ giữ lấy eo của cậu, một cú thúc vào liền đi thẳng đến tận cùng bên trong hoa huy*t, Phương Thành Thu sảng khoái đến hét lên một tiếng vui thích, ra sức kẹp chặt lấy côn th*t.

“Lại hét lớn chút nữa, người bên kia liền có thể biết được chủ nhân của căn phòng này hiện đang bị đàn ông áp.” Lục Ngũ xoa bóp mông Phương Thành Thu, một tay thò đến phía trước, nâng hai viên thịt bị nặng trịch lên, đùa giỡn xoay tròn.

“Ngô... ân...” được Lục Ngũ nhắc nhở, Phương Thành Thu vội vươn một bàn tay lên, che kín miệng mình lại, hoa huy*t bởi vì sợ bị phát hiện mà trở nên khẩn trương không ngừng co thắt chặt lại, lại bị côn th*t ra sức nông rộng ra.

Lục Ngũ chậm rãi đưa đẩy côn th*t ở trong huyệt động, hỏi: “Thế này thoải mái chứ?”

“Ân... Thật thoải mái...”

“Nơi nào thoải mái? Là dương v*t phía trước hay là huyệt động dâʍ đãиɠ?”

“Nơi nào... Nơi nào cũng đều thoải mái...” Phía trước bị bàn tay thô sáp yêu thương, huyệt sau bị côn th*t thô to hầu hạ, hai nơi đều thoải mái đến không chịu được.

“Không được, nhất định phải nói bên nào thoải mái hơn, không thì tôi liền ngừng lại.” Lục Ngũ vừa dứt lời, liền thật sự ngừng lại.

“Ngô ngô, đừng ngừng, tôi nói, tôi nói, huyệt động dâʍ đãиɠ càng thêm thoải mái, huyệt động dâʍ đãиɠ muốn côn th*t, muốn côn th*t dùng sức đâm thật mạnh thật sâu... A...”

Lục Ngũ cũng chịu không nổi động tác liều mạng vẹo thắt lưng cầu hoan của Phương Thành Thu câu dẫn, gầm nhẹ một tiếng, dùng lực đưa đẩy càng thêm kịch liệt, thỏa mãn cậu cũng thỏa mãn chính hắn.

“Hét lớn tiếng lên, càng lớn tiếng thì tôi lại càng dùng lực làm em.”

“Ngô ngô, không... sẽ bị phát hiện...”

“Hét lên cho tôi.” Lục Ngũ lấy tay che miệng của Phương Thành Thu ra, ngón tay vói vào trong miệng cậu, kẹp lấy đầu lưỡi chơi đùa.

Phương Thành Thu chảy đầy nước miếng, ra sức lắc đầu, nơi ở của cậu là lầu ba, tuy không bật đèn, cũng rời xa đám người, nhưng vẫn sợ bị người khác phát hiện, thế nhưng va chạm dưới thân lại không ngừng truyền đến từng trận kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, khiến cho cậu muốn hét to lên tiếng, muốn nói ra những lời dâʍ đãиɠ khiến người ta đỏ mặt, càng muốn cho người đàn ông phía sau dùng lực nhiều hơn, ôm chặt lấy cậu, không cần buông cậu ra.

Lục Ngũ nghiêng đầu, vươn đầu lưỡi nóng hổi ra - liếʍ lên cỗ nước miếng Phương Thành Thu chảy ra ngoài, liếʍ đến khóe miệng, thì thay thế động tác của ngón tay, vói vào trong miệng cậu cùng đầu lưỡi của cậu mây mưa múa lượn, còn bàn tay thì trở lại vị trí thân dưới của cậu, bao lấy dương v*t đang ngẩng cao đầu, ngón tay cái đặt ở trên đỉnh đầu nấm, ma sát qua lại, một tay còn lại thì vuốt ve quanh miệng huyệt đang bị côn th*t ra sức đâm sâu, rồi lần tìm đến nụ hoa vì hứng tình mà phồng to lên của cậu, xoa bóp đè ấn đầy kỹ xảo, khiến cho hoa huy*t càng trào ra thêm nhiều dâʍ ɖị©ɧ, ngay khi côn th*t rút ra, hợp với tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ɖị©ɧ lần trước cùng nhau chạy dọc xuống đùi, rồi theo bắt đùi chảy xuống cẳng chân, cuối cùng đọng lại dưới gót chân thành một vũng nước nhỏ.

Thanh âm vui chơi ở nơi xa dần dần trở nên mơ hồ, thay thế vào đó là thanh âm va chạm giữa thịt với thịt càng ngày càng rõ ràng hơn cùng với thanh âm chất lỏng ma sát.

Lúc này đây, đầu óc của Phương Thành Thu chỉ là một đống hồ dán đặc sệt, thân thể không ngừng đong đưa chạy theo kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, những lời nói dâʍ đãиɠ vô ý thức phun ra khỏi miệng, khiến cho người đàn ông phía sau bị câu dẫn hoàn toàn, hận không thể làm chết cậu, khiến cho trong lòng cậu chỉ có thể nghĩ về hắn, trầm luân trong bể tình mà hắn xây lên.

Tiệc đính hôn bên kia còn lâu mới kết thúc, hoan ái bên này cũng chỉ mới bắt đầu bước vào con đường ngọt ngào như mật.