Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Chương 26

Quyển 2 - Chương 7
Editor: Nguyệt

Ngô Manh vừa thay quần áo vừa nghe các đồng nghiệp líu ríu bàn luận mấy chuyện vụn vặt.

“Ngô Manh, cậu tan ca về có ai đón không?” Một cô bé mặt tròn hỏi.

“Không, đâu cần phải vậy. Bây giờ tôi đi đường khác rồi, đông người hơn nhiều.”

“Ngẫm lại cũng thấy sợ thật. Mới một ngày trước Lý Linh còn nói với tôi rằng không thể chịu nổi bệnh nhân ở cái phòng kia nữa, còn rủa người ta chết ấy. Nào ngờ hôm sau mình lại chết trước …” Một nữ hộ sĩ lớn tuổi than thở.

“Được rồi, đừng nói nữa. Tôi nghĩ mà rợn hết cả người.”

Thoáng chốc, trong phòng trực ban chỉ còn lại hai người.

Ngô Manh hỏi Lôi Tĩnh đang thay quần áo: “Sao trông cậu bực bội thế?”

“Đừng nói nữa, còn không phải vì bà ta sao. Đến thời kỳ mãn kinh, rõ ràng là mình béo quá nên mạch máu khó tìm, còn đổ tại tôi trình độ kém. Tôi tranh luận với bà ta mấy câu, kết quả bị y tá trưởng mắng cho một trận.” Lôi Tĩnh tức điên lên.

“Thôi mà, ai có bệnh tâm trạng chẳng không tốt, chịu được thì nhịn đi.” Ngô Manh khuyên cô.

“Cậu ấy, bằng cấp tốt, cứ nghe theo sự sắp xếp của viện, ra nước ngoài học tập rồi sớm chuyển sang nghiên cứu đi, đỡ phải chịu khổ.”

“Thật ra tôi vẫn thích ở khoa cấp cứu, rất có cảm giác thành tựu.”

“Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng. Được rồi, tôi về trước đây.” Lôi Tĩnh thu dọn xong liền đi ra ngoài.

Ngô Manh chỉnh lý lại quần áo, cầm túi xách chuẩn bị đi thì phát hiện có một chùm chìa khóa để trên bàn. Cô biết cái này, là của Lôi Tĩnh. Ngô Manh cầm chùm chìa khóa đuổi theo.

Ra khỏi cửa, Ngô Manh chạy nhanh vài bước, nhưng không thấy bóng Lôi Tĩnh đâu. Đúng rồi, hình như cô ấy phải qua đường Thanh Tùng để bắt xe bus. Ngô Manh nhanh chóng quay lại, chạy đến đường Thanh Tùng.

Thỉnh thoảng có chiếc xe phóng vọt qua, nhưng đường đi bộ lại chẳng có ai. Ngô Manh thở dài, ngốc thật, gọi điện thoại có phải xong không. Cô rút di động ra bắt đầu bấm số, mới vừa nhấn nút gọi thì nghe tiếng nhạc chuông “Nobody” của Lôi Tĩnh phá vỡ sự yên tĩnh nơi ngã tư đường.

Ngô Manh chậm rãi nghiêng đầu, tiếng nhạc truyền từ vườn cây xanh cách đó không xa.

“Lôi Tĩnh … Lôi … Lôi Tĩnh? Là cậu à?” Ngô Manh thấy giọng mình cũng run run, nhưng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, cô chậm rãi lại gần nơi âm thanh phát ra, bước lên thảm cỏ.

Đột nhiên, một bóng đen phóng vọt qua, giữa những cây ngọc lan có tiếng lạo xạo.

“Ai?!” Ngô Manh sợ tới mức không dám động đậy.

Lúc này, di động tự ngắt, tiếng nhạc dừng lại. Ngô Manh nương theo ánh đèn đường mờ nhạt phát hiện có một người đang nằm trên mặt đất. Cô hít sâu một hơi, mở di động lên, chiếu về phía đó. Nằm trên mặt đất chính là Lôi Tĩnh vừa nói chuyện với cô lúc nãy. Hai mắt cô ấy nhắm chặt, trên cổ còn quấn cái gì đó.

Không biết qua bao lâu, Ngô Manh mới nghe được tiếng thét sắc nhọn của mình phát ra.



“Quan Cẩm nhanh lên.” Trịnh Phi ngồi trong xe thúc giục. Quan Cẩm bóp bóp cánh tay không hiểu sao lại đau nhức, xoa đôi mắt nhập nhèm. Mắt díp vì buồn ngủ, bước lên xe. Nửa đêm còn phải đi làm, thật không có thiên lý!

Xe phóng thẳng đến đường Thanh Tùng. Con đường nhỏ vốn yên tĩnh nay nhốn nháo người qua kẻ lại.

Quan Cẩm vào khu vực phong tỏa, phát hiện Lục Vân Dương đã đứng ở đó. Một nhân viên ngoài biên chế nhưng rất tích cực.

Ngô Manh tinh mắt nhìn thấy Quan Cẩm đã đến, tiến lên hỏi: “Anh cảnh sát, anh có mang kẹo que không?”

“…” Có ai nửa đêm ra ngoài mà mang theo cái thứ đó!

“Ai, tôi rất cần được trấn an.” Ngô Manh tội nghiệp ngồi xuống lề đường.

“Cô tên là Ngô Manh đúng không? Có thể kể lại tỉ mỉ kỹ càng tình huống đêm nay cho chúng tôi được chứ?” Ôn Tĩnh Hàn cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Ngô Manh nhìn chằm chằm Ôn Tĩnh Hàn một lát mới đáp: “Được.”

Cô bắt đầu nói từ cái chìa khóa, cho đến khi phát hiện Lôi Tĩnh nằm trên mặt đất.

“Tôi sợ quá chỉ biết hét lên, may mà có một nhóm thanh niên đi tụ tập đang trên đường về nhà ngang qua đó, nghe tiếng hét của tôi liền chạy tới. Nếu không, tôi không biết mình sẽ phải làm gì nữa.”

“Tôi nghe nói cô làm cấp cứu cho Lôi Tĩnh?”

“Đúng vậy, thấy có người đến đầu óc tôi mới tỉnh táo lại để suy nghĩ, nhanh chóng đi lên xem tình trạng của Lôi Tĩnh thế nào, phát hiện mạch cô ấy vẫn còn đập nên vội vàng cấp cứu tại hiện trường. Nói thật, tôi ở khoa cấp cứu đã gặp nhiều sự cố rồi, nhưng lúc đấy có hung thủ gϊếŧ người ở đó nên tôi bị dọa đến choáng váng. Thật vô dụng!” Ngô Manh tự trách.

“Em gái, em như thế là giỏi lắm rồi. Nhưng em nên biết rằng hành vi của mình thật ra rất nguy hiểm. Lỡ như hung thủ là một kẻ cực kỳ tàn ác, muốn gϊếŧ em để diệt khẩu thì sao?” Lục Vân Dương nhướn mày, “Nếu em gặp chuyện gì không may, vậy anh em chắc chắn sẽ cầm dao giải phẫu xông thẳng vào cục cảnh sát.”

Ngô Manh lè lưỡi: “Em không nghĩ nhiều được như vậy.”

“Nếu không có cô, hôm nay Lôi Tĩnh chắc chắn sẽ chết. Cô không những dùng y thuật mà còn dùng cả lòng can đảm để cứu vớt người khác.” Ôn Tĩnh Hàn khen ngợi, “Cô có nhìn ra điểm đặc thù gì của hung thủ không?”

Ngô Manh nhăn mặt: “Không có, trời tối như mực, tôi chỉ nhìn được bóng dáng thôi, hình như hơi … gầy.”

“Không sao, nếu cô nhớ được gì thì hãy liên lạc với chúng tôi. Tôi sẽ bảo Đinh Đinh đưa cô về nhà, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Trần Kiều Vũ đi tới: “Tổ trưởng, bệnh viện gọi điện đến, nói là Lôi Tĩnh đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, nhưng khi nào mới tỉnh được thì rất khó nói.”

“Cô đến bệnh viện giám sát, chú ý sự an toàn của nạn nhân. Chờ cô ấy tỉnh lại có thể nói chuyện được thì lập tức làm biên bản ghi chép.”

Ngô Manh thở phào nhẹ nhõm, theo Đinh Đinh rời đi.

“Đây là chiếc di động của Lôi Tĩnh tại hiện trường.” Có một viên cảnh sát cầm chiếc di động màu hồng đưa đến. Ôn Tĩnh Hàn bấm phím mở khóa, phát hiện hình nền là ảnh một cô gái tự chụp. Quan Cẩm híp mắt nhìn: “Là hộ sĩ đó.” Lục Vân Dương cũng nhòm vào: “Đúng vậy.”

“Hai người làm ơn nói ngôn ngữ gì mà mọi người đều hiểu đi.” Trịnh Phi sốt sắng.

“Nữ hộ sĩ này chính là người chúng tôi nhìn thấy tại phòng bệnh của viện 3 hôm nay, à không, là buổi sáng hôm qua. Lúc ấy cô ta đang làm việc với bác sĩ Vương, người trong bức ảnh kia.” Lục Vân Dương giải thích.

“Xem ra phải mời anh bác sĩ Vương đó đến tâm sự.”

Quan Cẩm đang nghe bọn họ nói chuyện, bỗng cảm thấy váng vất, cả người cũng mềm đi. Đột nhiên, một bàn tay to ấm áp dán lên trán hắn. Quan Cẩm lập tức cứng người.

“Cậu bị sốt.” Lục Vân Dương nói rất chắc chắn.

Sốt? Quan Cẩm sống ba mươi năm trời, cho tới giờ chưa từng dính dáng gì đến cái từ này. Thì ra đây gọi là sốt, nhưng rõ ràng hắn chỉ thấy lạnh thôi mà.

Ôn Tĩnh Hàn nói: “Vân Dương, anh đưa cậu ấy về đi. Bên này có chúng tôi là đủ rồi.”

Quan Cẩm kiên quyết không thừa nhận mình ốm yếu vô lực cuối cùng vẫn bị đưa lên xe, rời khỏi hiện trường.

Đi được nửa đường, Lục Vân Dương đột nhiên dừng xe: “Chờ một lát, tôi đi mua vài thứ.” Nói xong anh xuống xe, chạy vào một cửa hàng tiện lợi 24h.

Quan Cẩm bị vô tình bỏ lại ngồi trên ghế, lặng lẽ ai thán cho thân thể cường kiện bách độc bất xâm của mình đã một đi không trở lại.

Rất nhanh, Lục Vân Dương chạy về, trên tay cầm thêm một cái hộp. Anh không nói gì, khởi động xe chạy thẳng đến dưới lầu nhà Quan Cẩm.

“Tôi đưa cậu lên.”

“Tôi bị sốt, không phải lên cơn, không cần anh chăm sóc.” Quan Cẩm mở cửa xe.

Lục Vân Dương giữ chặt tay hắn, giơ cái hộp kia lên trước mặt hắn: “Biết ngay là cậu không chịu uống thuốc mà. Đây là gừng đường, cậu về đun nước sôi pha một cốc, uống xong rồi đắp kín chăn ngủ một giấc, để cơ thể toát mồ hôi, ngày mai chắc sẽ tốt hơn.”

Quan Cẩm giương mắt nhìn anh, rất muốn nói không cần. Lục Vân Dương nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt rõ ràng mang theo ý không cho từ chối.

Quan Cẩm thật sự không còn hơi sức đâu để tranh luận với anh chỉ vì một cái hộp, cầm lấy nó rồi nhẹ nhàng xuống xe.

Về đến nhà, Quan Cẩm bỏ cái hộp lên bàn, đi rửa mặt, lúc ra thì nhìn lướt qua nó. Cuối cùng, hắn vẫn đun nước sôi pha một cốc, bịt mũi lại uống liền một hơi.

Phì phì phì, cái thứ quỷ quái gì thế này, khó uống muốn chết. Quan Cẩm oán giận, cuộn chăn lại như cái kén sâu, đi ngủ.

Sáng hôm sau, Quan Cẩm bị nóng đến tỉnh. Tối qua quả thật ra rất nhiều mồ hôi, cả chăn cũng hơi ẩm. Quan Cẩm nhanh chóng đi tắm, bọc áo ngủ bước ra ngoài mới cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều. Xem ra “phương thuốc giang hồ” kia cũng có chút tác dụng.

Lúc này, bất ngờ có tiếng gõ cửa. Quan Cẩm thầm thấy kỳ lạ, cái giờ này ngoại trừ tên Lâm Bạch đến ăn ké thì trước nay không còn ai khác.

Trên thực tế, không phải đến ăn ké, mà là đến đưa thức ăn. Lục Vân Dương chẳng hề khách khí đẩy cửa bước vào: “Cậu tỉnh rồi, xem ra là đã hạ sốt?”

“Anh đến làm gì?”

“Thiên Hạc nghe nói cậu bị sốt, sáng nay dậy sớm nấu cháo, bảo tôi mang đến cho cậu. Cậu xem, vẫn còn nóng này.” Lục Vân Dương giơ cái hộp giữ nhiệt trong tay lên. [Thiên Hạc bò lên giường ngủ bù: Sáng sớm ngày ra đã dựng người ta dậy để nấu cháo, thật không có thiên lý!]

“Cảm ơn cô ấy giúp tôi.” Quan Cẩm tuyệt đối không thừa nhận là có ý đồ với Thiên Hạc nấu cháo cho mình.

Quan Cẩm cúi đầu ăn cháo, Lục Vân Dương chống cằm lẳng lặng nhìn. Áo ngủ màu trắng cài không kín lắm, cổ áo hơi trễ để lộ một mảng da lớn trắng nõn, còn có thứ ấy như ẩn như hiện … Khụ khụ, Lục Vân Dương nhìn sang chỗ khác. Mình đúng là đã không tu thân dưỡng tính lâu lắm rồi, sáng sớm lại cảm thấy hình ảnh này có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cứ thế, Quan Cẩm trong khi quá tập trung ăn cháo đã bị người nào đó mình ghét nhất vô tình YY một chút …