Chương 3: Vô Ưu quốc
Soái ca nằm ở trên giường cũng vận y phục cổ trang.Còn có, vừa rồi soái ca tự xưng “Trẫm”, mà những người này lại luôn mồm gọi hắn là hoàng thượng, chẳng lẽ là nàng bị dòng nước xoáy đưa đến hoàng cung thời cổ đại nha?
Nếu là sự thật, vậy thì đây là cái triều đại gì? Nhìn trang phục thì nàng không thể đoán được.
Trường bào với tay áo dài, tóc dài đã búi lên, chính xác là trang phục của cổ nhân. Nhưng cụ thể, cùng với triều đại nào thì hoàn toàn là một sự khác biệt.
Nàng rất thích lịch sử, đã từng có một lần, đối với trang phục của các triều đại sinh ra hứng thú say mê, quả thực nghiên cứu một phen.
Nhưng mà, trang phục những người trước mắt thì nàng chưa bao giờ gặp qua, giống như đem kiểu quần áo triều Hán kết hợp lại với triều Đường vậy.
Soái ca là hoàng đế, vậy những kẻ xung quanh đây chính là thái giám ư?
Thật lạ lùng.
Cổ Lạc Nhi không tin được mà nhéo mình một cái, thật đau a.
Lúc này nàng mới thật sự nhéo trên người mình, hơn nữa, nàng thật sự không phải đang nằm mơ.
Một thái giám bộ dáng đầu lĩnh tiến đến trước giường ngủ, cúi người xuống, cung kính hỏi: “Hoàng Thượng, người xem nên xử lí như thế nào?”
Soái ca ngay cả mí mắt cũng lười động, miễn cưỡng mà thuận miệng gạt ra hai chữ.
“Tiên phi.”
Dường như lúc nói ra hai chữ này khiến hắn mất rất nhiều khí lực.
Cổ Lạc Nhi không hiểu ý tứ của hắn, hắn nói là sẽ cho một Tiên phi gì đó đến xử lý nàng sao?
Những tên thái giám có trong phạm vi đó mặt đều biến sắc, đồng loạt rào rào hướng Cổ Lạc Nhi quỳ xuống.
Trong miệng cao giọng xướng lên: “Chúc mừng nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Cổ Lạc Nhi lại càng hoảng sợ, vội nhảy lên trên giường của soái ca rồi chui ra đằng sau, tránh những người này.
Nàng không quen khi người khác hướng nàng quỳ xuống.
Hai tay loạn xạ quơ quơ, trong miệng kêu lên: “Này, các người đừng quỳ a, đứng lên đi. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Cục diện thật sự là rất rối loạn, hôm nay nàng gặp được quá nhiều chuyện lộn xộn rồi, ngàn vạn lần đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng nữa.
Đám thái giám nghe lời của nàng, đồng thanh mà nói: “Đa tạ nương nương.”
Lúc này mới đứng lên.
Cổ Lạc Nhi liếc một cái về phía trước người soái ca, thấy hắn vẫn nhắm hai mắt như cũ, an tĩnh trên giường, bộ dạng dường như đang ngủ.
Không khỏi kinh ngạc, người này, thật đúng là đủ trấn định a.
Rốt cuộc là hoàng đế, đúng là không giống người thường.
Một cái thân thể sống của nàng từ trên trời rơi xuống, ngã lên người hắn, hắn lại thờ ơ, còn còn có thể an tâm ngủ ngon.
Trong nội tâm không khỏi lại có chút khó chịu.
Nàng là một đại mỹ nữ ngã lên người hắn, thế nhưng ngay cả một chút biểu hiện kinh hãi hắn cũng không có.
Nàng không dám nói chính mình khuynh quốc khuynh thành, nhưng soái ca theo đuổi nàng cũng không phải là ít nha.
Hẳn là, hậu cung nhiều mỹ nữ quá, thẩm mỹ của soái ca mệt rồi?
Thái giám đầu lĩnh tiến đến trước mặt soái ca, hướng hắn xin chỉ thị.
“Hoàng thượng, Tiên phi nương nương an cư nơi nào?”
Soái ca không lên tiếng.
Thái giám đầu lĩnh hỏi liền hai lần, soái ca thủy chung một chữ không nói.
Thái giám đầu lĩnh đành phải đứng lên, thở dài, kêu người khác đem đến một cái ghế, đặt trước mặt Cổ Lạc Nhi.
Nói: “Nương nương, mời người ngồi xuống. Đợi hoàng thượng tỉnh lại sẽ an bài chỗ ở của người.”
Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên hỏi: “Các người tại sao lại kêu ta là nương nương?”
Thái giám đầu lĩnh cung kính đáp: “Hồi nương nương, vừa rồi hoàng thượng sắc phong nương nương thành tiên phi, nương nương người cũng đã nghe thấy mà.”
Cổ Lạc Nhi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra hai chữ “Tiên phi” của hắn có ý nghĩa này.
Lời nói này đã đủ đơn giản rồi, thật là thiệt thòi khi những tên thái giám này có thể hiểu được lời của hắn.
Nhưng nhưng, nàng cũng không muốn làm Tiên phi gí đó đâu.
Cổ Lạc Nhi nhảy đến trước giường của soái ca, kêu lên: “Hoàng thượng, người tỉnh lại, ta có lời muốn nói với người.”
Đến địa bàn của người ta, nàng phải tôn trọng người ta, lên tiếng kêu hoàng thượng cũng là thích hợp rồi.
Bọn thái giám đều bị thái độ tùy tùy tiện tiện của nàng làm cho kinh ngạc, ai dám trước mặt hoàng thượng mà vô lễ như vậy a.
Nhưng lại khϊếp sợ lai lịch kỳ lạ cùng với thân phận của nàng, nên không dám khuyên bảo gì cả.
Soái ca thong thả cảm giác trong giấc ngủ của mình, không thèm để ý đến tiếng kêu gào của Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi không vui, hắn khiến nàng đảm nhiệm chức phi tử của hắn thật sao? Lại còn không cho nàng một chức quan để kiếm chút tiền hoa hồng.
Phi tử là lão bà của hắn nha, lại còn là tiểu lão bà nữa chứ, nàng cũng mặc kệ.
Cúi người xuống, kề bên lỗ tai của soái ca mà kêu to: “Hoàng thượng.”
soái ca rốt cục nhíu nhíu mày, nói một chữ.
“Ồn.”
Cổ Lạc Nhi thiếu chút nữa té xỉu.
Gặp qua ngưởi lười, nhưng chưa thấy qua kẻ nào lười đến vậy, ngay cả lời cũng không nỡ nhiều lời một cái.