"Sau đó thì sao?" Lâm Cảnh Nhàn tiếp tục hỏi.
Thải Liên liền nói:" Dù sao, em vẫn cảm thấy, dường như nhị tiểu thư đã biết người không có ở trong phủ, cô ta vẫn một mực la hét đòi muốn gặp người, nô tỳ ngăn cản không được, sau đó phu nhân liền đi ra can ngăn."
"Nhưng mà, phu nhân vừa mới ra tới, Trần di nương cũng đã đi đến, cứ như thể bà ấy chỉ đợi ở đó vậy." Thải Liên lại tiếp tục nói.
Bây giờ, Lâm Cảnh Nhàn có thể xem như đã hiểu rõ tường tận, hóa ra, Trần di nương đã sớm biết chuyện nàng không có ở trong phủ rồi.
Nhưng làm sao mà Trần di nương biết được?
Lâm Cảnh Nhàn lại nhìn Thải Liên, thấy dáng vẻ của Thải Liên luôn một lòng thấp thỏm lo âu, trong lòng nàng thở dài một tiếng, chuyện này khẳng định không phải là Thải Liên làm rồi.
Vì thế, Lâm Cảnh Nhàn liền nói:"Thải Liên, em đứng lên đi, em giúp ta suy nghĩ kĩ lại, còn có những ai biết được chuyện ta xuất phủ không."
Thải Liên suy nghĩ một chút, liền nói:"Tịnh An, nô tỳ bên cạnh phu nhân cũng biết."
Lâm Cảnh Nhàn gật đầu, nàng không nghi ngờ Tịnh An lắm, bởi vì, Tịnh An mới vừa vào phủ, còn chưa đến mức phải thông đồng với Trần di nương.
"Còn có, Ngọc Oanh…Hôm nay Ngọc Oanh có đến hỏi em, vì sao không đưa đồ ăn sáng cho người, em chỉ nói là, tiểu thư đang ngủ…Hay là cô ấy đã đoán ra được."Thải Liên tiếp tục nói.
Lâm Cảnh Nhàn cau mày, rồi tự lẩm bẩm một mình, Ngọc Oanh sao?
Nhưng lần đầu nàng xuất phủ, Ngọc Oanh cũng không có mật báo cho bà ta.
Tuy rằng nàng vẫn luôn đề phòng Ngọc Oanh, nhưng trong lòng nàng, thực sự không thể tin rằng Ngọc Oanh sẽ làm ra những chuyện như vậy.
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, Tịnh An đã vội vã chạy xông vào:"Tiểu thư, không ổn rồi, Ngọc Oanh treo cổ tự tử!"
Lâm Cảnh Nhàn lập tức đứng dậy, lúc này nàng không quan tâm gì khác nữa, liền chạy thẳng đến phòng của Ngọc Oanh, hiện giờ, Ngọc Oanh đã được cứu, Vương thị đang ở bên cạnh nhìn Ngọc Oanh.
Trên cổ Ngọc Oanh có một vết đỏ, hai mắt đẫm lệ nhìn Lâm Cảnh Nhàn, Ngọc Oanh không nói lời nào chỉ biết im lặng mà khóc.
Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng có chút hờn giận, nhưng giọng nói lại vô cùng nhẹ nhàng:"Ngọc Oanh, em làm sao vậy? Ta cứu em đưa trở về đây, đâu phải để em tìm chết!"
Lúc này, Ngọc Oanh đã loạng choạng ngồi dậy, quỳ xuống đất, lau nước mắt nói:"Tiểu thư, cô để em chết đi, em biết em đã có lỗi với cô, nhưng em thực sự không còn cách nào khác…"
Nói xong, đôi mắt Ngọc Oanh lại ngấn lệ nhìn Lâm Cảnh Nhàn.
Lâm Cảnh Nhàn nhìn Ngọc Oanh, thấp giọng nói:"Cho dù em muốn chết, cũng phải nói rõ ràng, là vì sao? Em cứ chết không rõ ràng như thế, thì mọi chuyện đều được giải quyết xong sao?"
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn đã đoán ra được, chuyện này có lẽ là do Ngọc Oanh làm rồi.
Nhưng vì sao Ngọc Oanh lại đi phản bội nàng?
Lâm Cảnh Nhàn tự hỏi, bản thân nàng đối xử với Ngọc Oanh cũng tốt mà, về tình và lý, Ngọc Oanh không nên phản bội nàng mới đúng.
Ngọc Oanh nghẹn ngào nói:"Từ ngày em quay trở về bên cạnh tiểu thư, Trần di nương đã phái em theo dõi mọi động tĩnh của cô."
Vương thị nghe vậy, sắc mặt run lên, lạnh giọng nói:"Ả dám!"
Lâm Cảnh Nhàn thì không ngạc nhiên lắm, nói vậy cũng hợp lý, Trần di nương làm sao có thể thẳn thắn mà đưa Ngọc Oanh trở về chứ, chẳng qua lúc đó, nàng vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, còn cho rằng, vì chuyện của Lâm Cảnh Nguyệt, Trần di nương vẫn phải cầu cạnh nàng, cho nên mới cúi đầu khuất phục, hóa ra, cái bà ấy muốn, chính là đặt một đứa nha đầu đến bên cạnh mình.
"Khế ước bán thân của em vẫn còn trong tay ta, vì sao Trần di nương lại có thể uy hϊếp được em?" Lâm Cảnh Nhàn liếc nhìn Ngọc Oanh.
Ngọc Oanh mím môi không chịu nói, sau đó lại nói:"Tiểu thư, điều đó không còn quan trọng nữa rồi, cô chỉ cần biết, em đã phụ lòng tin tưởng của tiểu thư đối với em, em thực lòng xin lỗi tiểu thư, cô hãy để em chết đi."
Thải Liên có chút tức giận nhìn Ngọc Oanh:"Ngọc Oanh, nếu cô thực sự đã muốn chết, thì cô tự mình đi chết đi, vì sao lại còn phản bội tiểu thư nữa?"
Trong lòng Thải Liên, việc phản bội là điều hoàn toàn không thể tha thứ được.
Một mặt là đau lòng cho Ngọc Oanh khi làm ra loại chuyện như vậy, mặt khác cũng cảm thấy áy náy, nếu nàng không nhờ tiểu thư cứu Ngọc Oanh từ tay Trần di nương mang về đây, thì đã không có chuyện như ngày hôm nay.
Ngọc Oanh quỳ trên mặt đất khóc lóc, sau đó bắt đầu dập đầu liên tục.
Từng cái dập đầu gõ xuống, không có bao lâu trên mặt đất đã đỏ thắm một mảng.
Lâm Cảnh Nhàn mắt lạnh nhìn Ngọc Oanh dập đầu, một lát sau, nàng mới bảo Thải Liên ngăn Ngọc Oanh lại.
Vì cô ta đã dám phản bội nàng,thì cũng nên chịu trừng phạt, nếu nàng tha thứ cho Ngọc Oanh mà không cần làm gì, thì về sau những người xung quanh nàng, sẽ không còn ai coi lời nói của nàng ra gì nữa.
Mặc dù Lâm Cảnh Nhàn rất tinh tưởng nha đầu Thải Liên này, nhưng trong lòng nàng vẫn hiểu sự khác biệt giữa chủ và tớ, đối xử tốt với họ, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ dung túng một cách mù quáng.
Lúc này, thân mình của Ngọc Oanh đã loạng choạng, cơ thể có chút không ổn định.
Lâm Cảnh Nhàn phân phó Tịnh An:"Tịnh An, phiền cô ở lại trông giữ Ngọc Oanh."
Nói xong, Lâm Cảnh Nhàn liền gọi Thải Liên ra ngoài.
Vẻ mặt Thải Liên áy náy nhìn Lâm Cảnh Nhàn:"Tiểu thư, em…Nếu không phải do em, Ngọc Oanh sẽ không tới hầu hạ người, nếu người muốn quở trách, thì hãy mắng chửi nô tỳ, không cần khẩu hạ lưu tình.”
Lâm Cảnh Nhàn thở dài một hơi, sau đó mới nói: "Thải Liên, ta vẫn phân biệt rất rõ ràng, ý định ban đầu của em cũng tốt, nhưng ta cũng chưa từng ngờ đến sẽ xảy ra loại chuyện như bây giờ.”
"Hiện giờ ta chỉ muốn hỏi em, em có biết, Trần di nương đã dùng thủ đoạn gì để bức ép Ngọc Oanh làm như vậy không?" Lâm Cảnh Nhàn nhìn Thải Liên nói.
Nàng trái lại không tin, Trần di nương có thể dùng tiền mua được Ngọc Oanh.
Ngay cả cái chết Ngọc Oanh còn không sợ, thì nói gì là tiền bạc? Chỉ vì một ít tiền bạc này mà ngay cả mạng cũng không còn, thì quả thực không đáng.
Hơn nữa, nếu là người của Trần di nương, vậy lần đầu tiên nàng xuất phủ, e rằng Trần di nương đã biết. Nhưng nếu bà ta cố tình để nàng ra ngoài, thì không hẳn.
Bởi vì, dựa theo tính tình của Trần di nương, bà ta làm sao có thể đợi đến bây giờ mới tới làm khó dễ nàng? Đoán chừng khi đó đã gây khó dễ nàng rồi.
Chí ít bà ta cũng sẽ đến uy hϊếp và đe dọa nàng một trận.
Thải Liên lắc đầu nói:"Cái này nô tỳ cũng không rõ nữa, từ khi Ngọc Oanh đến bên cạnh Trần di nương hầu hạ,giữa hai người chúng em đã ít liên hệ với nhau rồi…"
"Em đi hỏi thăm một chút, Ngọc Oanh có qua lại với người nào nữa không." Lâm Cảnh Nhàn căn dặn.
Lúc này, Vương Thị cũng đã đi ra, bà nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn xử lý việc gọn gàng sạch sẽ, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng.