Chương 30: Chiếc bình trong lớp bùn đất
“Nói thật thì tôi cũng có chút ngoài ý muốn.”Cố Trầm Chu từ tốn nói:
“Tôi không ngờ rằng sau khi Hạ thiếu gia biết tôi muốn đến huyện Thanh Hương lại lái xe đuổi theo nhanh đến thế.”
Anh hơi dừng lại một chút.
“Thực ra Hạ thiếu gia không cần gấp gáp như vậy, di động của tôi lúc nào cũng để ở trạng thái sẵn sàng liên lạc, cũng sẽ không rời khỏi nơi này quá sớm… Hoặc là cũng sẽ không tránh gặp mặt Hạ thiếu gia.”
Hạ Hải Lâu giống như bị nghẹn.
“Ngoài ra buổi chiều tôi quả thực nghe được một chuyện có chút đặc biệt.”
Cố Trầm Chu nói.
“Hạ thiếu có muốn mời tôi đến đằng trước ngồi một chút không?”
Hạ Hải Lâu im lặng không nói gì nhìn Cố Trầm Chu hồi lâu rồi mới xoay người đi về phía trước.
Cố Trầm Chu chiếu đèn pin đi theo phía sau Hạ Hải Lâu nhất thời cảm thấy đường dễ đi hơn không chỉ một chút – sống lâu dài trong thành phố được xây dừng từ xi măng sắt thép, cho dù Cố Trầm Ch có chút đam mê với hoạt động dã ngoại cũng sẽ tuyệt đối không thể hiện đam mê bằng cách phấn đấu với đất vàng dính ướt giữa trời mưa dầm.
Căn phòng ở ngoài thôn nhìn thấy lúc trước quả thực cách thôn không xa, Cố Trầm Chu có Hạ Hải Lâu đi ở đằng trước dẫn đường chỉ mất vỏn vẹn mười phút đã đi theo người phía trước đến được trước căn nhà nhỏ.
Đây là một căn… nhà, vừa nhìn đã biết là không được vững chắc lắm.
Gạch nâu trần trụi phơi ra trong không khí, khe hở giữa các viên gạch được nhồi bằng bùn nước màu xám, trong gian phòng đơn rộng khoảng mười mấy thước vuông thì cửa sổ, cửa chính và nóc nhà đều được làm bằng gỗ, nóc nhà ngoại trừ mái ngói ra còn được trải một lớp rơm rạ thật dày, bởi vậy nhìn từ trên núi xuống chỗ này thì thấy căn nhà giống loại nhà cỏ tranh vài chục năm trước hoặc là loại nhà chỉ có trong các khu du lịch.
Hạ Hải Lâu không hề có ý định mở khóa cửa để cho Cố Trầm Chu đi vào:
“Bây giờ Cố thiếu gia có thể nói vì sao lại đến nơi này chưa?”
“Bí thư huyện ủy huyện Thanh Hương họ Cố.”
Cố Trầm Chu không hề quanh co mà trả lời thẳng câu hỏi của Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu bật cười một tiếng:
“Cho nên Cố thiếu gia đến đây thăm người thân?”
Đương nhiên không phải! Cố Trầm Chu thầm trả lời trong lòng.
Chuyện của Thi San đã gióng một hồi chuông cảnh báo cho anh, hai ngày trước anh đã chỉnh sửa lại ghi chép về cảnh mộng của mình hai năm trước, lần này anh không hề để ý đến quan hệ trong việc lớn này mà chỉ chú trọng đến việc đi xem xét lại một vài chi tiết trong cảnh mơ mà anh ghi lại: ví dụ như trong giấc mơ anh rời khỏi nhà họ Cố, nhà họ Vệ không hề xuất hiện, trước kia anh không để ý mà chỉ nghĩ rằng mình không mơ thấy hoặc là chuyện gì khác, nhưng hiện tại sau khi kết hợp với chuyện của Thi San thì mọi việc lập tức kết nối với nhau.
Ví dụ như chuyện nhà họ Cố: trước kia anh chỉ chú ý đến chỗ nhà họ Cố hai lần lựa chọn sai lập trường chính trị, nhưng hiện tại Cố Tân Quân đã ngồi vào vị trí Bộ trưởng Tổ chức Trung ương – vì sao còn cần phải đi chọn hàng ngũ đứng vào? Phần lớn những gia tộc giống như nhà họ Cố và nhà họ Vệ, cho dù trong một khoảng thời gian ngắn không có cơ hội tiến gần thêm một bước cũng không sao, chỉ cần an an ổn ổn lùi ra để lại một vài mối quan hệ tốt để con cháu đời sau lại tiếp tục đi tranh là được…
Như vậy, vấn đề đặt ra là: Vì sao Cố Tân Quân cũng phải chọn hàng ngũ? Là vì tin tưởng với lựa chọn của mình hay là có lý do mà không thể không chọn hàng ngũ để đứng vào?
Lại giả thiết nếu Cố Tân Quân chọn hàng ngũ là có lý do bất đắc dĩ – chuyện về chính trị nói qua nói lại cũng chỉ có cái này, bản thân Cố Tân Quân không có chỗ thiếu hụt nào về đạo đức, tính tình lại vô cùng cẩn thận, khả năng bị địch thủ nắm được nhược điểm là rất thấp, như vậy việc ông quyết định đứng vào hàng ngũ có khả năng rất lớn là địa vị của ông trong giới chính trị bị lung lay…
Căn nguyên của việc lung lay này bắt nguồn từ chỗ nào?
Cố Trầm Chu lục tìm lại trong mấy vạn chữ ghi chú những việc vụn vặt mà lúc ấy anh thuận tay ghi lại, căn bản không rõ việc này có liên quan gì đến việc hai nhà Cố Vệ suy yếu, nhưng quả thực là có vài người có chút liên hệ với hai nhà Cố Vệ, một trong số đó chính là bí thư huyện ủy Cố Nhất Khang đang nhậm chức ở huyện Thanh Hương. Chỉ là không ngờ rằng anh vừa mới đi vào huyện Thanh Hương, ngoại trừ phát hiện ra vấn đề an toàn của thôn Thanh Tuyền thì còn phát hiện ra một chuyện có liên quan đến Hạ Hải Lâu.
“Đến để khảo sát.”
Cố Trầm Chu tiếp lời Hạ Hải Lâu. Trời mưa càng lúc càng to, gió núi cũng thổi mạnh mẽ hơn, Cố Trầm Chu cho dù đang giơ ô lên che nhưng quần áo từ phần eo trở xuống đều ướt đẫm.
“Cố thiếu gia cảm thấy tôi sẽ tin?”
Hạ Hải Lâu hỏi.
Cố Trầm Chu đá câu hỏi này lại cho đối phương:
“Không thì Hạ thiếu gia thử nói xem tôi đến để làm gì?”
Hạ Hải Lâu im lặng.
Hắn không tin mọi chuyện thực sự trùng hợp như vậy, Cố Trầm Chu tùy tiện chọn một nơi liền chọn đúng chỗ hắn sinh ra, nhưng nếu nói Cố Trầm Chu là tra ra được chuyện gì sau đó cố ý chạy đến…. Không nói chuyện này đã sớm bị Hạ Nam Sơn ra tay xóa sạch sẽ, dù có thì vì sao Cố Trầm Chu lại phải mất công sức lớn như vậy để điều tra về hắn? Chỉ bởi vì ba năm trước hắn tung tin về Cố Trầm Chu và Chu Hành ra ngoài?
Cho dù tiếp xúc không nhiều nhưng trong lòng Hạ Hải Lâu cũng biết rõ ràng kẻ có thù tất báo giống như bị bệnh thần kinh là mình chứ không phải Cố Trầm Chu – đối phương là loại nhân vật chính trị tôn thờ chuẩn mực trao đổi vô cùng điển hình, nếu chỉ là vì thỏa mãn sự tò mò của bản thân, đừng nói mười phần, cho dù là năm phần sức lực Cố Trầm Chu cũng nhất định không lãng phí.
— Nhưng mà Cố Trầm Chu xuất hiện ở đây.
… Thật sự là trùng hợp?
Tiếng sấm nổ vang ầm ầm, cơn mưa trên núi đột nhiên lớn hơn, Cố Trầm Chu nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt hơi thay đổi cầm đèn pin trên tay chiếu lên sườn núi, đồng thời cũng nói với Hạ Hải Lâu:
“Hạ thiếu gia, thời gian đã không còn sớm, tối nay cậu định nghỉ ngơi ở đâu?”
“Nhà ở ngay đây, tôi còn nghỉ ở đâu nữa?”
Có lẽ là vì Cố Trầm Chu mới ném lại câu hỏi cho Hạ Hải Lâu, giờ phút này giọng điệu của Hạ Hải Lâu không được quá tốt.
“Nếu mưa thêm một lúc nữa thì sườn núi bên này có thể sẽ bị lở đất.”
Vẻ mặt Cố Trầm Chu trở nên nghiêm túc, đèn pin chiếu lên mấy tảng đá đã bắt đầu lăn từ trên sườn núi xuống.
“Chúng ta nên đi ra ngoài trước, đường núi nhỏ như vậy, chỉ cần chút đất đá lăn xuống cũng có thể bị chặn.”
Hạ Hải Lâu nhìn lướt về phía chùm sáng từ đèn pin của Cố Trầm Chu chiếu đến, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, không nói một lời đi về phía căn nhà nhỏ, đá một cái văng cửa gỗ rồi khom đầu chui vào.
“Hạ thiếu gia?”
Cố Trầm Chu ngẩn ra, đèn pin rời khỏi chỗ vách núi cũng thuận thế chiếu về phía căn nhà nhỏ.
Nhưng chính là ngay sau đó, mảnh đất dưới chân Cố Trầm Chu rung chuyển! Toàn thân anh đều chấn động quay phắt lại nhìn về phía sườn núi đằng trước, liền nhìn thấy một lượng bùn đất lớn hỗn tạp với đá núi giống như thủy triều lao từ trên vị trí sườn núi xuống!
Hạ Hải Lâu vừa mới ôm một cái bình đi từ trong phòng ra.
Cố Trầm Chu cảm thấy cổ họng mình giống như có một khối sưng chặn lại, anh vứt chiếc ô trong tay đi bước nhanh về phía Hạ Hải Lâu, vươn tay ra hét lớn:
“Nhanh lên – nhanh lên, đất lở!”
Hạ Hải Lâu theo bản năng đưa tay ra, một tảng đất đá màu xám liền đè lên căn nhà nhỏ!
Mái ngói phủ rơm rạ không có sức chống đỡ nháy mắt đã bị bùn đất bao phủ, xung lực cực lớn truyền đến từ sau lưng khiến Hạ Hải Lâu lảo đảo ngã vài bước về phía Cố Trầm Chu, một lượng nước bùn lớn tràn qua bắp chân họ.
“Đi mau!”
Cố Trầm Chu nháy mắt đã trấn định từ trong cơn bối rối, dùng sức kéo Hạ Hải Lâu xoay người đi về phía trước, Hạ Hải Lâu lại tránh khỏi bàn tay anh xoay người lại tìm kiếm cái bình vừa mới rơi vào trong nước bùn.
Cố Trầm Chu chửi thề một tiếng, tinh thần khẩn trương đến mức căn bàn là không biết mình đang chửi cái gì, cùng khom lưng xuống tìm cái bình kia với Hạ Hải Lâu – anh vừa nhìn thấy nó trong tay Hạ Hải Lâu, nhận ra được kích cỡ của nó và áng chừng được chỗ nó rơi xuống.
‘Ầm ầm!’
Lại một tiếng động giống như tiếng sấm rền vang, Cố Trầm Chu đang khom lưng vội ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một tảng bùn đất lớn đang lao từ trên sườn núi xuống, tốc độ nhanh đến mức khiến người khác không kịp phản ứng, chớp mắt trước đó còn nhìn thấy đá núi lăn xuống, chớp mắt sau đã bị nước bùn bao phủ.
Trong nháy mắt này, toàn bộ tỉnh táo đều biến thành khủng hoảng cực độ.
Lỗ tai bị bịt kín, trước mắt là một mảnh tối đen, không khí dùng để sinh tồn trong ***g ngực trong nháy mắt như bị tháo nước rồi rót bùn lầy vào, thậm chí ngay tứ chi và ***g ngực giống như đều bị khóa sắt cố định.
Sự tuyệt vọng giống như một dòng nước lũ, vào khoảnh khắc này dâng đầy trong trái tim.
Bóng tối và tuyệt vọng như vậy hoàn toàn trái ngược với cảnh mơ, chỉ có sức nặng giam cầm quanh người, dù ở trong hay ngoài giấc mơ thì đều giống nhau như đúc.
Cố Trầm Chu cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng giãy dụa dùng hết sức lực để đứng dậy. Thân cây to bằng cánh tay, hòn đá, thi thể động vật hoặc là thứ gì khác nữa, bàn tay đang giãy dụa trong bùn lầy của Cố Trầm Chu đột nhiên bị thứ gì đó nắm lấy, anh giãy mạnh ra một cái, thứ kia cũng giãy dụa một cái kéo về hướng ngược lại – lại khiến hai người bị giữ chặt lại.
Là tay người?
Ý nghĩ này xuất hiện thoáng qua trong đầu Cố Trầm Chu, tiếp đó chính là động lực – không phải vì chủ nhân của bàn tay này là ai, cũng không phải vì quan hệ của anh và đối phương rất tệ, đơn thuần chỉ là vì ý thức được mình cũng không phải có một mình mà dũng khí tăng lên gấp bội – ngay sau đó anh vùng lên khỏi đống bùn lầy, ngoại trừ há to miệng hút từng hơi lớn giống như cá chết, anh cùng không quên kéo lấy cái tay đang nắm lấy mình kia dùng sức kéo về phía sau một cái.
Hạ Hải Lâu nương theo luồng lực này thoát ra khỏi đống bùn lầy, hắn cũng há miệng thở phì phò giống như Cố Trầm Chu, thỉnh thoảng còn xen vào một vài tiếng nôn khan cùng những phản ứng không khác gì một người khác bị bùn lầy chôn vùi – lúc này, bất kể là Cố Trầm Chu hay Hạ Hải Lâu, bất kể bọn họ có được địa vị xã hội rất cao và tài nguyên xã hội phong phú, thiên nhiên luôn đối xử bình đẳng với tất cả các sinh mệnh.
Trời mưa không biết đã ngừng lại từ khi nào.
Sườn núi bị bóng tối bao phủ dường như đã lại chìm vào giấc ngủ đông.
Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu nắm chặt tay nhau, bước cao bước thấp đi đến chỗ ít bùn lầy hơn. Ánh trăng tròn trên đỉnh núi ló ra khỏi tầng mây, lơ lửng trên ngọn cây, hai người ở dưới khe núi vẫn đi thẳng, cho đến khi bùn lầy bao phủ rút đến đầu gối rồi lùi lại đến bắp chân.
Cố Trầm Chu bị vấp chân một cái ngã xuống đất, Hạ Hải Lâu đang nắm tay anh cũng bị kéo xuống, cái bình trên tay đυ.ng vào đùi Cố Trầm Chu, nắp đậy bật ra do bị va đập, mấy thứ trong bình cũng rơi ra.
Sức lực toàn thân đã bị dùng hết lúc giãy dụa vừa rồi, Cố Trầm Chu miễn cưỡng nâng tay lên bấm mở chiếc đèn pin vẫn nắm chặt trong tay nãy giờ, chiếu về phía cái bình:
“Thứ gì rơi ra thế?”
Cùng với câu hỏi của anh, dây tóc của bóng đèn trong chiếc đèn pin lóe lên, ánh sáng màu đỏ cam chiếu sáng phía trước.
Mấy cái que màu xám trắng thật dài trôi nổi trong nước bùn, còn có một thứ hình tròn tròn….
Cố Trầm Chu tìm lại được giọng nói của mình, có chút nghẹn, lại có chút khô khan:
“Đây là thứ gì?”
Hạ Hải Lâu ngồi xuống xuống đằng trước ngay cạnh Cố Trầm Chu. Hắn liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, cầm đầu lâu trong nước bùn lên lau lau rồi lại ném vào trong bình, lười biếng nói:
“Xương cốt của mẹ tôi, còn có thể là thứ gì?”