Chương 15: Đêm hôm đó
Chu Hành? – Chu Hành nào?“Không phải hắn ta!”
Cố Chính Gia theo bản năng phản bác.
“Tôi cũng không phải là chưa từng nhìn thấy hắn.”
Lời này quả thực cũng không sai, ba năm trước lúc chuyện của Cố Trầm Chu và Chu Hành gây ồn ào một hồi trong kinh thành, cuối cùng còn lấy việc Cố Trầm Chu bị trục xuất ra nước ngoài mà kết thúc. Có thể nói là đất bằng dậy lên một hồi sóng gió, đám bạn bè thiếu gia chỉ sợ thiên hạ không loạn này quả thực có biết chuyện đó liền điều tra rõ ràng tám đời tổ tông của Chu Hành rồi thả vào công khai trong diễn đàn.
Chính là chuyện của anh trai mình nên Cố Chính Gia không thể nào không hề có phản ứng, khi ấy tuy rằng không có khả năng điều tra tìm hiểu điều gì nhưng nhìn ảnh chụp bị đưa lên diễn đàn vẫn là có thể: Ảnh chụp và người trước mặt không hề giống nhau chút nào.
Lâm thiếu gia nhìn ra đầu tiên tức đến mỉm cười:
“Còn không phải hắn, mắt cậu không hỏng đấy chứ?”
Cậu ta dừng lại một chút nói.
“Cậu biết bao nhiêu về Chu Hành?”
“Hả?”
Cố Chính Gia thầm nghĩ tôi đi tìm hiểu về hắn làm cái gì cơ chứ.
“Tôi có xem một ít tư liệu về Chu Hành trên diễn đàn…”
“Diễn đàn?”
Lâm thiếu gia ngược lại là sửng sốt một chút, cậu ta cũng là kẻ thích lặng lẽ đi dạo trên diễn đàn.
“Gần đây không có ai nói về Chu Hành cả.”
Thực ra cậu nói rằng cái đó thì tính là gì đâu, nếu không liên hệ đến đại thiếu gia nhà họ Cố thì có kẻ nào ở trong một góc lại xứng lên diễn đàn của bọn họ nói chuyện gì.
“Trước đó không phải là có một post điều tra đặc biệt sao?”
Cố Chính Gia nói.
“Ba năm trước ấy.”
Lời này vừa ra, không chỉ có Lâm thiếu gia vẻ mặt giống như bị táo bón, ngay cả Trương thiếu gia đứng một bên nghe cũng thổn thức:
“Tư duy của người này vẫn còn dừng lại ở ba năm trước mà, thời gian trên người cậu ta quả thực đã dừng lại!”
Loại người ham thích scandal ghét nhất là loại ‘đồ ngốc’ không hề quan tâm chút nào đến các loại tin tức này. Một gáo nước lạnh này vừa dội xuống, nhiệt tình của Lâm thiếu gia mất đi một nửa. Cậu ta thở dài một hơi bắt đầu phổ cập giáo dục:
“Ba năm trước cậu mấy tuổi? Ba năm trước Chu Hành mấy tuổi?”
Lời này không phải câu hỏi, hỏi xong Lâm thiếu gia lại tiếp tục.
“Ba năm trước cậu mới mười ba, chuyện này không nói nữa; ba năm trước đây Chu Hành cũng mới hai mươi mốt, vừa bước ra khỏi cổng trường, cậu nhìn hắn ta hiện tại xem, sự nghiệp thành công đi? Học sinh và người làm ăn còn có thể giống nhau chắc, có một số người chỉ đổi kiểu tóc và quần áo, ba mươi phút sau có thể thay đổi hình dạng, huống chi là ba năm? Lại nói, cuộc sống của vị này trong ba năm qua rất là phấn khích nữa.”
Cậu ta và Trương thiếu gia nháy mắt cho nhau một cái, hai người trong lòng có thần giao cách cảm, không hẹn mà cùng lộ ra tươi cười mờ ám.
Nói ra cả một đoạn rồi, Cố Chính Gia bắt lấy trọng điểm:
“Đây thật sự là Chu Hành?”
“Cậu có muốn tìm anh trai cậu đến phân biệt một chút không?”
Lâm thiếu gia tức giận trợn mắt liếc Cố Chính Gia một cái.
Cố Chính Gia không nói gì:
“Làm sao tôi dám…”
Nhưng chuyện này vốn cũng không cần nghi ngờ.
“Sao lại khéo đυ.ng hắn ở đây vậy chứ?”
“Ai biết được.”
Ngọn lửa này vẫn đứng ở bờ bên kia xem thì đẹp hơn, Lâm thiếu gia thực ra cũng chỉ là ôm tâm tình muốn xem náo nhiệt một chút mà thôi.
“Cậu nói chắc không phải anh trai cậu biết Chu Hành sẽ đến đây nên cố ý chạy tới?”
“Cậu đừng có ngốc.”
Cố Chính Gia quả quyết nói.
“Sao có thể được!”
Lâm thiếu gia cũng không để ý.
“Hài, cũng chỉ là nói mà thôi, cậu nói xem lát nữa anh trai cậu đến đây đón cậu liệu có thể nhìn thấy Chu Hành hay không?”
“Thấy –“
Cố Chính Gia vừa định nói thấy thì làm sao, không biết như thế nào, đột nhiên nghĩ đến ‘Chiến tranh’ xảy ra ba năm trước đây ở nhà.
Ba năm trước ở nhà họ Cố đã xảy ra chuyện gì?
Cố Trầm Chu liệu có phải vì Chu Hành mà khắc khẩu với nhà họ Cố, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin?
Cố Trầm Chu vừa mới rời khỏi kinh thành một hai tháng, chuyện này có thể nói là chuyện khiến đám thiếu gia trong kinh thành tò mò muốn biết được nhất. Khoảng thời gian đó cũng không phải không có người nào nói bóng nói gió với Cố Chính Gia mới gần mười ba tuổi, nhưng Cố Chính Gia không ngoài dự đoán lấy lý do ‘Lúc ấy không có mặt’ và ‘Anh trai tôi sao có thể làm như vậy’ để bỏ qua.
Nhưng sự thật là lúc ấy cậu chỉ đứng cách hiện trường có vài bước chân, nhìn thấy hết toàn bộ mọi chuyện, biết từng chi tiết trong đó.
Chuyện này… Có lẽ qua hơn mười năm nữa cậu cũng sẽ không quên bất cứ chi tiết nào.
Buổi tối hôm đó gió rất lớn, không có nhiều sao lắm, nhìn từ cửa sổ ra thì cây cối um tùm đã che khuất tầm mắt, toàn bộ tòa nhà giống như bị giam cầm trong một cái ***g vô hình, hoa cỏ quen thuộc ban ngày dưới bóng tối bao phủ lại hiện lên vẻ kỳ lạ bất thường.
Mẹ cậu dẫn cậu xuống tầng một xem TV. Tiếng động đứt quãng truyền đến từ thư phòng trên tầng hai, lúc cao lúc thấp, có khi một âm tiết mạnh nào đó có thể cắt ngang tiếng cười vui của nữ diễn viên chính trên TV.
Gió ở bên ngoài thổi mạnh khiến cửa sổ đập bang bang, cậu có chút sợ hãi kéo áo mẹ, đối phương chợt bừng tỉnh, vuốt ve đầu cậu bao rằng để mình lên trên xem thế nào, bảo cha nói nhỏ thôi, kêu cậu chờ ở tầng dưới.
Nhưng một mình cậu ở lại trong đại sảnh trống trải cũng cảm thấy sợ hãi, chỉ chờ được vài phút liền lặng lẽ chạy theo lên tầng hai.
Tiếng cãi cọ theo từng bước chân đến gần của cậu mà ngày càng trở nên rõ ràng – có lẽ nói là cãi cọ cũng không đúng, trong cả quá trình đi lên tầng, phần lớn thời gian cậu chỉ nghe thấy tiếng của một mình cha cậu.
Cậu nhớ rõ đề tài đầu tiên đặt ở trên người Chu Hành, nhưng chỉ vỏn vẹn một hai câu liền chuyển khác. Hình như có nói đến cuộc sống ngày thường của anh cậu, có lẽ là có thêm vài điều khác nữa. Tiếp đó tiếng của mẹ cậu liền vang lên.
Đây là một câu khuyên bảo rất bình thường, tiếng cãi cọ trong phòng liền ngừng lại một chút. Không đợi cậu thực sự bước đến trước cửa phòng, cậu liền nghe thấy tiếng nói vô cùng áp lực của cha mình:
“Đây là mẹ kế của mày, bà ấy đi lên mày không hề có một chút phản ứng nào sao?”
Sau đó là tiếng của anh trai cậu:
“Bộ trưởng Cố, ngài muốn có vợ là chuyện của ngài, tôi không cần một người mẹ khác. Lúc năm tuổi không cần, hai mươi tuổi cũng như vậy.”
Gần như cùng một lúc, tiếng binh binh loảng xoảng vang lên khiến màng tai cậu kêu vang ong ong. Cậu thừa dịp tiến vài bước đến trước cửa phòng khép lại, xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong.
Ba người trong thư phòng đứng ở ba hướng giống như ba đỉnh nhọn của hình tam giác. Mẹ cậu và cha đứng gần nhau hơn một chút, cậu chỉ nhìn thấy được hai thắt lưng, đứng ở một góc khác cách hai người rất xa, là một góc cao cao cuối cùng.
Vị trí của cha cậu là ở sau bàn. Trên bàn có đặt vài thứ gì đó – văn kiện, đồ trang trí, cùng một vài thứ vụn vặt khác – đều bị gạt xuống sàn nhà, phân tán hỗn độn. Mẹ cậu đứng ở bên trái bàn, mày cau chặt lại, ánh mắt lần lượt di chuyển giữa hai người đàn ông. Mà Cố Trầm Chu đứng ở vị trí gần cửa nhất đưa lưng về phía cậu, nhìn không ra sắc mặt nhưng tư thế vẫn bình thường không có gì thay đổi, vẫn như trước nhàn nhã đút một bàn tay trong túi áo, lưng đứng thẳng tắp.
“Mười lăm năm qua, mẹ kế mày đã làm điều gì có lỗi với mày chưa, đến bây giờ mà mày còn dám nói như vậy?”
Cha cậu lại mở miệng một lần nữa. Cậu chưa nhìn thấy cha giận dữ như vậy, bàn tay chống trên bàn run lên, ngay cả mắt cũng đỏ bừng.
“Tân Quân!”
Mẹ cậu muốn ngăn cản đề tài này nhưng giọng nói thuộc về anh trai cậu đã vang lên.
Cậu nhớ rất rõ ràng, giọng nói này thong thả lại vững vàng, nhưng chính bởi vì quá bình tĩnh đến mức gần như không có chút âm tiết dao động nên ngược lại có vẻ vô cùng quái dị:
“Vì sao tôi không dám nói? Bởi vì bà ấy không làm chuyện gì có lỗi với tôi, tôi nhất định phải tôn kính bà ấy? Mẹ tôi yêu ngài như vậy, bộ trưởng Cố, ngài sao không thể tan ca làm sớm hơn một chút, yêu thương bà ấy nhiều hơn một chút để bà ấy không ra đi sớm như vậy? Còn có vị đứng bên cạnh ngài kia, bà ấy thật sự dám nói không hề có lỗi với tôi – cũng không hề có một chút lỗi nào với mẹ của tôi?”
Khe cửa nhỏ hẹp hạn chế tầm mắt cực độ, cậu nhẹ đẩy ra một chút tiếp tục nhìn vào bên trong lại đúng lúc bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Trầm Chu đảo qua nhìn thấy.
Cậu giật nảy mình, đang muốn lùi về phía sau thì đối phương đã thu hồi tầm mắt lại, tiếp tục nói chuyện.
Lúc này, vách tường, cửa gỗ, khoảng cách, toàn bộ vật ngăn cản đều không còn tồn tại. Cậu nghe thấy rõ ràng, trong giọng nói của đối phương là châm chọc và hờ hững:
“Nếu thật sự không có, bà ấy vì sao phải gả cho ngài rồi chăm sóc một tên nhãi con không thân không thích chứ.”
Mọi chuyện mất khống chế vào đúng một giây này.
Tiếng vang cực lớn truyền ra từ trong thư phòng, chiếc ghế dựa to nặng lướt qua bên cạnh Cố Trầm Chu nện mạnh lên cửa phòng!
Cậu sợ tới mức lùi về phía sau vài bước, cánh cửa đóng kín liền bị nện mạnh mở ra, anh trai cậu và cha cậu một trước một sau đi từ trong phòng ra, mẹ cậu ở phía sau cố gắng kéo cha cậu lại nhưng kéo vài lần đều bị đẩy ra.
Dựa vào góc tường ở tầng hai, cậu nhịn không được gọi mẹ một tiếng.
Mẹ đang nắm lấy cha cậu ngừng lại một chút, quay đầu lại nhìn cậu.
Chính vào khoảnh khắc không đến nửa phút này, trên cầu thang truyền đến tiếng đánh nặng nền, cậu nhìn qua theo tiếng động, thấy cha mình đang lẻ loi đứng ở đầu cầu thang tầng hai, anh trai cậu lệch qua một bên ngồi ở trên sàn nhà chỗ hành lang, một bàn tay cố gắng ấn xuống vị trí cẳng chân.
Tiếng kêu kinh hãi bị đè nén truyền ra khỏi miệng mẹ cậu:
“Mau gọi xe cấp cứu!”
Nhưng không có ai nhúc nhích.
Cha cậu vẫn như trước đứng ở đầu cầu thang, bóng lưng còng xuống giống như trong nháy mắt đã già đi mười tuổi, vẻ mặt lại hờ hững từ trên cao nhìn xuống.
“Mày muốn đi thì đi đi.”
Đây là một câu cuối cùng của ông ấy.
Tự kể lại so với ghi nhớ càng dài lâu hơn.
Cho đến khi Cố Chính Gia kết thúc hồi ức, hai người bên cạnh cũng không phát hiện ra cậu từng thất thần, vẫn hưng phấn bừng bừng mà bàn luận, chỉ là đề tài đã chuyển từ Chu Hành sang chỗ khác.
“Chúng ta đi thôi, đúng là mất vui.”
Cố Chính Gia nói.
“Hài, một người đàn ông –“
Trương thiếu gia xì một tiếng, nhưng tiếp theo liền nhìn thấy sắc mặt Cố Chính Gia không tốt, ngẫm lại vẫn là chuyển miệng.
“Được rồi, đêm nay nghe lời Cố thiếu gia đi, Cố thiếu gia nói cái gì thì chính là cái đó.”
“Quay lại rồi tôi sẽ nhờ anh trai giới thiệu cho chúng ta nơi tốt hơn.”
Cố Chính Gia thuận miệng bịa chuyện trấn an hai người kia, quay đầu bước ra bên ngoài, vừa đi vừa cân nhắc xem có nên gọi điện thoại cho Cố Trầm Chu, tìm lý do kêu anh ấy về sớm một chút không.
Nhưng nguyện vọng này đã định là không thể thực hiện được.
Trên trường đua xe bí mật ở phía sau khu giải trí, Cố Trầm Chu, Hạ Hải Lâu cùng vài tay đua xe khác đã thay xong quần áo đội mũ bảo hiểm vào, hoàn thành trình tự kiểm tra cuối cùng rồi lần lượt lên xe.
Trình tự xuất phát vòng đua xe được sắp xếp ngẫu nhiên, Cố Trầm Chu mặc quần áo đua xe màu lam lái đến vị trí thứ ba.
Anh ngồi vào vị trí lái, hai tay đặt lên vô lăng, ánh mắt gần như cùng với cơ thể nhìn lướt qua bánh xe, xe ở hai bên cùng với con đường trước mặt một lượt.
Năm ánh đèn chỉ thị cao cao đứng lặng yên ở phía trước lần lượt sáng lên.
5, 4, 3, 2……
“Két –“
Lốp xe ma sát điên cuồng xuống mặt đất, dưới bóng đêm dày đặc, mấy bóng màu giống như tên rời khỏi cung lao vυ't đi!