Tặng Anh Tình Yêu Của Thiên Sứ

Chương 5

Chương 5
“Cái gì? Cậu nói 150$ này là tiền cậu ‘kiếm’ được khi ngủ cùng người ta một đêm?” Tiếng rống đầy giận dữ truyền ra từ một căn phòng cũ nát trong khu dân cư nghèo, tiếp đó là tiếng thủy tinh vỡ.

“Anh! Anh bình tĩnh một chút! Nghe Ryan nói hết đã!” Thanh âm lo lắng của một cô bé vang lên, muốn ngăn chặn cơn giận dữ của người nào đó.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Alice nói đúng, nghe tớ nói cho xong đã! Dick!” Ngay sau đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc.

“Được rồi! Cậu nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Trong phòng, thiếu niên ngồi trên ghế tên Dick rốt cục thoáng bình tĩnh, điều này làm cho đám đàn em vốn sợ không dám thở mạnh rốt cục hơi chút thả lỏng.

“Chuyện là như vậy…”

Ryan mỉm cười kể lại chuyện từ tối hôm qua xảy ra cho tới tận sáng này hôm nay cho Dick nghe, đương nhiên, cậu đem chuyện người nào đó làm cho cậu bữa sáng ngon miệng, cùng với chuyện giúp cậu tắm rửa cắt bỏ.

“Có người tốt như vậy? Cái gì cũng không làm, chỉ đem cậu làm gối ôm ngủ một đêm liền cho cậu 150$?” Dick nheo mắt, thoạt nhìn cũng không quá tin tưởng lời của Ryan.

“Chuyện đúng là vậy, tuy rằng tớ cũng thấy rất kì quái, nhưng hắn thực sự không làm gì cả!” Ryan mở to ánh mắt vô tội.

“Anh, Ryan không phải là người nói dối, hơn nữa, anh xem, trên người anh ấy ngoại trừ vết thương trên đùi ra thì cũng không có cái gì khác thường cả!” Alice biện luận.

“Um….” Cũng có lý, theo lý thuyết, nếu Ryan thực sự bị làm loại chuyện này, sẽ không thể bình thường như vậy, Dick một bên cẩn thận nhìn Ryan, một bên suy nghĩ.

“Đúng vậy! Đại ca, cái người kia hẳn chỉ là có sở thích tìm người về ôm thôi.” Một thiếu niên khác lớn mật đứng ra giúp đỡ Ryan.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Trừ bỏ một thiếu niên khác khoanh tay đặt trước ngực trầm mặc không nói ra, tất cả mọi người đều khúm núm phụ họa. Tuy rằng Dick không thường tức giận, nhưng một khi cơn giận nổ ra thì không chừng còn phá cả nhà ấy chứ!

“Mọi người đều đã nói vậy, tôi…”

“Chờ một chút!” Dick vừa định kết luận đột ngột bị thiếu niên trầm mặc kia ngắt lời, “Ryan rốt cuộc có bị người khác làm gì hay không, dựa theo bề ngoài sao có thể kết luận, cần phải kiểm tra mới được. Bằng không, 150$ này thực sự do Ryan kiếm tiền bằng con đường không trong sạch, mặt mũi chúng ta chẳng lẽ bị mất hết?”

“Carl, vì sao anh lúc nào cũng phải đối lập với Ryan, anh ấy làm gì có lỗi với anh sao?” Alice tức giận đỏ bừng mặt.

“Anh đâu có bắt nạt cậu ấy!” Carl lãnh đạm nói, “Anh chỉ là nói sự thật mà thôi, miễn cho sau này chúng ta lại bị băng của Jay cười nhạo!”

“Được rồi!” Dick vươn tay ngăn lại em gái mình, nhìn về phía Ryan nhẹ nhàng nói, “Ryan, tớ biết cậu không muốn, nhưng vì để chứng minh với mọi người cậu không hề làm việc này, cậu đi vào cùng tớ được không?”

Dick đã nói vậy, Ryan chỉ đành đỏ mặt gật đầu đi theo Dick vào một căn phòng khác. 10 phút sau, Dick mỉm cười đi ra, theo sau là Ryan đầy mặt xấu hổ. Dick trịnh trọng tuyên bố, “Ryan nói thật, cậu ấy thực sự không làm gì cả, mọi người có thể yên tâm.”

“Cậu xác định sao? Đại ca!” Carl nhìn về phía Dick.

“Như thế nào? Cậu nghi ngờ?” Dick có chút tức giận nhìn lại.

“Không, có điều Ryan là con trai, mà trừ bỏ Alice ra chúng ta đều là con trai với nhau, vì sao không thể kiểm tra Ryan trước mặt mọi người?” Carl cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Còn phải nói sao, đương nhiên là Ryan thẹn thùng!” Alice lớn tiếng, “Anh ấy không phải mặt dày giống anh!”

“Alice!” Dick ngăn cản em gái, nghiêm mặt nói, “Cậu hẳn là tin tưởng tôi, Carl, tôi nói Ryan không làm chuyện khiến chúng ta mất mặt thì cậu ấy tuyệt đối không làm.”

“Tôi đã biết!” Carl bực mình lui về phía sau.

“Như vậy mọi người giải tán đi!” Dick tuyên bố xong mọi người đều gật đầu, tiếp tục làm phần việc của mình.

“Ryan, xin lỗi!” Dick sờ đầu tóc đỏ của cậu, giọng nói mang theo áy náy, “Biết rõ là cậu không thích, tớ còn làm chuyện khiến cậu xấu hổ.”

“Không có gì, cậu cũng là bất đắc dĩ thôi.” Ryan tỏ ra không ngần ngại.

“Hừ, chính là Carl không tốt!” Alice mất hứng bĩu môi, “Anh ta lúc nào cũng ghét anh Ryan, từ hơn một tháng nay Ryan đến đây anh ta vẫn không ngừng làm khó dễ! Thật là đáng ghét!”

“Nói cũng đúng! Nhưng mà Carl vốn không thích ở cùng người khác, hơn nữa Ryan mới gia nhập không bao lâu, đại khái cậu ấy vẫn chưa quen!” Dick nói.

“Nhưng em cảm thấy anh ta chỉ nhằm vào một mình Ryan thôi à!” Alice không phục cãi lại.

“Bỏ đi! Dù sao anh cũng không để ý!” Ryan thấy Alice vẫn bực tức liền vội vàng giảng hòa, “Hơn nữa, chuyện hôm nay cũng là do anh có lỗi.”

“Đúng rồi, nói đến chuyện này, Ryan, tớ cũng không hi vọng sẽ không có lần thứ hai!” Dick nghiêm túc nhìn Ryan đang vụиɠ ŧяộʍ le lưỡi, “Tuy cậu mang số tiền này về quả thực có thể giúp chúng ta giải quyết nhiều vấn đề về kinh tế trước mắt, nhưng cậu phải rõ rằng không phải lúc nào cũng có thể may mắn như vậy, chẳng những lấy được tiền còn bình an trở về. Huống hồ, loại chuyện này không phải nghề của chúng ta.”

“Tớ biết.” Ryan gật gật đầu.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Alice gật đầu như mổ thóc, “Tuy là vì trường hợp khẩn cấp, em và anh Dick cũng không muốn anh hi sinh để đổi lấy như thế.”

“Sẽ không có lần sau nữa đâu, hai người yên tâm đi!”

Ryan nở nụ cười ‘thiên sứ’ đáng yêu của mình, lập tức khiến cho hai anh em Dick vui vẻ, đương nhiên, cơn tức giận của Dick cũng không chút tăm hơi.

Hắc hắc, đây là tuyệt chiêu của cậu đấy nha!

“Tớ đi ngủ đây!” Ryan thành công thoát khỏi bài thuyết giáo của Dick liền vui vẻ trở về phòng mình.

“Cậu về sớm thế?” Bạn cùng phòng của Ryan – Lam Pháp trừng mắt nhìn Ryan đầy ngạc nhiên, “Tớ còn tưởng đại ca ít nhất còn giáo huấn cậu nửa tiếng cơ đấy!”

“Cậu ta vốn là muốn làm vậy, bất quá tớ có mưu kế!” Ryan vừa nói vừa trèo lên chiếc giường thoạt nhìn có vẻ bẩn thỉu.

Hừm! Giường của ‘ông già’ thực sự tốt hơn rất nhiều… Bất quá, giường này cậu tốt xấu gì cũng đã ngủ hơn 1 tháng, cũng không thể bởi vì ngẫu nhiên được một lần ngủ trên chiếc giường thoải mái mà bất mãn với hoàn cảnh sống của mình được.

“Cậu thật giỏi, có thể thoát khỏi màn lải nhải của đại ca!” Lam Pháp vẫn còn kinh ngạc, “Rốt cuộc vẫn là bạn bè từ nhỏ cùng lớn lên!”

“Cũng chỉ là tình cảm từ mấy năm trước làm nên thôi!” Ryan phất tay, “Đúng rồi, Lam Pháp, nếu quan hệ với đàn ông thì sẽ như thế nào vậy?”

“Hả?” Lam Pháp bị câu hỏi của Ryan làm giật mình, không biết phải nói gì.

“Tớ không tài nào hiểu được! Chẳng lẽ, nếu quan hệ với đàn ông trên mặt sẽ có dấu hiệu hoặc là trên người có chỗ không giống với người khác sao?” Ryan tò mò hỏi người có bạn trai Lam Pháp.

“Umm, chuyện này….” Lam Pháp đỏ mặt, “Cậu suy nghĩ một chút chẳng phải sẽ biết sao!”

“Suy nghĩ?” Ryan trừng to mắt, “Loại chuyện này nghĩ ra thế nào? Căn cứ vào cái gì giờ?”

“Ặc, chẳng lẽ cậu ở với người kia cả buổi tối lại không biết tí gì về quan hệ của người đồng tính sao?”

“Biết cái gì? Không phải là hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau hôn đến hôn đi sao, chẳng khác gì đàn ông làm với đàn bà!” Ryan hồn nhiên nói lại cảnh tượng mình từng nhìn thấy trên tivi.

“Trời ạ! Trời a! Ha ha ha….” Lafa cười ôm bụng lăn lộn trên giường.

“Chẳng lẽ không đúng??” Ryan khó hiểu nhìn bạn cùng phòng lăn lộn trên giường.

“Tớ hỏi cậu, đại ca kiểm tra cậu như thế nào?” Vất vả ngừng cười, Lam Pháp mới nghiêm túc hỏi Ryan.

“Dick bảo tớ cởi hết quần áo a!” Ryan đỏ mặt.

“Sau đó, đại ca kiểm tra chỗ nào?”

“Toàn thân đều kiểm tra,” Ryan nghĩ nghĩ, sau đó bổ sung, “Umm, hình như là sau lưng kiểm tra kĩ hơn!”

“Không động tay động chân gì sao?” Thì ra là vậy, Lam Pháp cũng hiểu được đại khái.

“Không, chỉ là nhìn thôi.” Ryan gật đầu. “Hả, chẳng lẽ còn phải sờ sao?”

“Quả nhiên là thế! Thảo nào cậu không biết, đại ca thực tế không hề kiểm tra” Lam Pháp lẩm bẩm, “Dù sao cũng không có chuyện gì, bởi vì ngay cả quan hệ thế nào cậu cũng không biết.”

“Ý của cậu là lúc đàn ông làm ‘cái kia’ có một chỗ rất đặc biệt sao?” Ryan vô cùng tò mò.

“Ha ha, đúng thế!” Lam Pháp cảm thấy vô cùng thú vị, trên Trái Đất này hóa ra vẫn còn người ngây thơ đến vậy, thật sự là hiếm có khó tìm, “Tớ nói cho cậu biết, ngay cả nam nữ làm ‘cái kia’ còn không biết thì đừng nói đến đàn ông làm ‘cái kia’ với nhau như thế nào!”

“Uhm, chẳng lẽ tivi diễn không đúng sao?” Ryan nghi hoặc hỏi.

“Cậu… Hóa ra là xem trên điện ảnh! Ha ha ha…. Tớ còn tưởng đứa thần kinh nào dạy cậu quan niệm vặn vẹo như thế chớ!” Lam Pháp lăn lộn một hồi cuối cùng phải xốc chăn ra cho đỡ nóng.

“Thế rốt cuộc là như thế nào? Cậu nói cho tớ biết đi!” Ryan bò xuống giường, ngồi cạnh Lam Pháp ngoan ngoãn học tập.

“Cũng tốt,” Lam Pháp suy nghĩ một hồi sau đó gật đầu, “Đỡ khỏi sau này bị người ăn còn không biết là chuyện gì xảy ra.”

“Ăn?” Trên khuôn mặt đáng yêu của Ryan trở nên hoảng sợ, tựa như nhìn phải hình ảnh kinh khủng nào đó.

“Aish, đừng hiểu nhầm, ‘ăn’ ở đây là chỉ bị người ta làm cái chuyện kia ấy.” Lam Pháp lắc đầu bất lực với sinh vật ngây thơ cuối cùng trên Trái Đất này.

Thấy Ryan vẫn mờ mịt, Lam Pháp rốt cuộc bỏ qua tiếp tục sự nghiệp giáo dục.

Ba mươi phút sau—-

“A! A! A!— Cậu nói là thật sao? Cái chỗ kia… Cũng có thể dùng?!” Nghe xong, Ryan rốt cục nhịn không nổi mà hét ầm lên.

“Nếu không thì cậu nghĩ dùng chỗ nào?” Lam Pháp nhìn Ryan như đang canh chừng người sắp bị ngất đến nơi.

“Kinh khủng! Quá kinh khủng rồi! Xuất phát từ tâm lý hay sinh lý thì tớ cũng không thể chấp nhận được!!!” Ryan chạy về giường, dùng chăn cuốn chặt lấy người.

“Xem ra không nói cho cậu biết vẫn tốt hơn…” Lam Pháp tựa hồ cảm thấy bị tổn thương, giọng nói mang theo chút buồn phiền.

“Xin lỗi, Lam Pháp, không phải tớ nhằm vào cậu, hoặc là người khác,” Ryan nhận ra lời nói của mình gây tổn thương cho bạn liền thò đầu ra chủ động giải thích, “Tớ chỉ cảm thấy chuyện này khó mà chấp nhận được thôi.”

“Không sao, người bình thường hẳn là cũng sẽ phản ứng như vậy.” Lam Pháp miễn cưỡng nở nụ cười, một lần nữa cuộn mình trong chăn.

“Xin lỗi!” Ryan đi đến bên giường của Lam Pháp, một lần nữa chân thành xin lỗi.

“Không phải tớ nói là không có gì sao!” Nhìn Ryan trịnh trọng xin lỗi mình, Lam Pháp ngồi dậy, mỉm cười xoa mái tóc đỏ xinh đẹp của cậu, “Cậu là người lương thiện, lại đáng yêu như vậy, khó trách mà mọi người gọi cậu là ‘Thiên sứ’!”

“A? Thiên sứ?” Ryan giật mình, vị bác sĩ xinh đẹp kia hình như cũng nói vậy, cậu nhớ rõ ‘ông già’ dường như cũng đồng tình với câu đó. Cậu thoạt nhìn giống vậy sao? A! A! Không được nghĩ đến ‘ông già’ ấy nữa!!

“Đúng vậy! Đặc biệt là Alice và Đại ca thường thường nhìn cậu đầy vui vẻ đấy thôi!” Lam Pháp mỉm cười giống như đang suy nghĩ điều gì đó, “Tớ cảm thấy Alice đặc biệt thích cậu!”

“Tớ cũng thích em ấy, cũng thích Dick, cả cậu nữa!” Thấy Lam Pháp mỉm cười, Ryan rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

“Đồ ngốc, tớ không phải là nói loại thích này, mà là đặc biệt thích ấy.” Lam Pháp gõ đầu cậu, Ryan giả bộ kêu đau, nhìn bộ dạng vừa đáng yêu lại vừa buồn cười này khiến Lam Pháp một lần nữa tươi cười vui vẻ.

“Cái kia a! Tớ cũng chưa nghĩ tới!” Mặc dù nói như vậy nhưng Ryan vẫn nhớ đến khuôn mặt tuấn tú và nụ cười xấu xa của Lôi Kiệt Ngôn.

“Vậy về sau cậu không cần phải đối xử quá tốt với Alice, bằng không để em ấy hiểu nhầm thì phiền toái là cậu, nhớ chưa!” Lam Pháp nhẹ giọng khuyên bảo Ryan.

“Uhm, tớ biết rồi.” Ryan gật đầu đáp ứng, mặt khác lại kịch liệt đấu tranh với hình ảnh Lôi Kiệt Ngôn trong đầu mình.

“Ryan, lá gan cậu cũng lớn quá đi! Cái gì cũng không biết mà dám chào hàng thân thể với một gã đàn ông không rõ lai lịch. May mắn cậu gặp được người tốt, bằng không chưa chắc đã về đây được!”

Nghĩ đến chuyện này, Lam Pháp không khỏi sợ hãi. Sống cùng Ryan hơn 1 tháng, dù thế nào cũng hình thành cảm tình với nhau, cậu không dám tưởng tượng nếu Ryan gặp phải một tên biếи ŧɦái thì sẽ thê thảm đến mức nào.

“Cũng đúng…”

Từ sau khi biết chân chính H giữa nam giới với nhau, đánh chết cậu cũng không dám làm chuyện nguy hiểm này, may mắn là cậu gặp phải ‘ông già’ thần kinh mà không phải là ‘ông già’ đồng tính luyến ái! Chúa phù hộ con! Amen!

“Bất quá, lúc đầu tớ là giả bộ bị xe đυ.ng phải, sau đó đòi tiền, nhưng không biết như thế nào lại thành ra như vậy…” Nói đến chuyện lúc ấy, ngay cả Ryan cũng không tài nào hiểu được.

Đúng vậy! Kế hoạch chính là lấy cớ bị xe đâm đề đòi bồi thường, nhưng sao lại biến thành bán mình cho ‘ông già’ kia chứ? — Thật sự là rất kì quái!

“Trò này đã cũ lắm rồi, rất ít người đi làm chuyện này, hơn nữa nếu là người mới vào nghề rất dễ vì không tính toán đúng thời gian mà mất mạng, cậu đúng là may mắn!” Lam Pháp quả thực khó mà tin được vận số của tên này tốt đến vậy.

“Tớ còn lâu mới ngu xuẩn như thế! Tớ chính là nhắm xe của ‘ông già’ kia đi chậm nên mới chạy đến!” Ryan nói đầy đắc ý.

“Ông già?”

“Chính là cái người cái gì cũng chưa làm mà đưa luôn cho tớ 150$ á!” Nghĩ đến Lôi Kiệt Ngôn, Ryan lại cười cười. Ha ha, bữa sáng ‘ông già’ làm thật là ngon!

“Ông ta rất già sao?” Lam Pháp nhíu mày, trong đầu bắt đầu tưởng tượng đến mấy hình ảnh quái đản.

“Không! Nhiều nhất cũng khoảng 30 tuổi, hơn nữa rất đẹp trai!” Ryan cười cười.

“Vậy cậu gọi người ta là ông già làm gì?” Lam Pháp tò mò nhìn Ryan lúc này tựa hồ vô cùng vui vẻ.

“Dù sao ông ta cũng già hơn tớ rất nhiều! Tớ mới 15 tuổi, người còn to hớn tớ nhiều lắm!” Ryan biện bạch, “Hắc hắc, chẳng qua, ông ta cũng không già!”

“Thật sự là không chịu nổi cậu!” Lam Pháp cười cười xoa đầu cậu, “Nhanh đi ngủ đi, bằng không ngày mai không có sức đi làm.”

“Ừ! Ngủ ngon!” Ryan tắt đèn chạy về giường mình, trong chốc lát liền ngủ say.

Hơn nữa cậu còn làm một giấc mơ rất đẹp, trong mơ, cậu lại được ăn bữa sáng ‘ông già’ làm….