Chương 18
"Tôi không tắm, bởi vì tôi sẽ không đi theo anh, tuyệt đối không!" Nàng quật cường đứng tại chỗ, kệ lời cảnh cáo của hắn."Tốt, em không tắm, tôi giúp em tắm!" Hắn tức giận xắn tay áo sơmi, bước tới chỗ nàng, kéo nàng vào phòng tắm.
"Không cần, buông!" Nàng giãy dụa thét chói tai.
Hắn kéo chăn, đem nàng lộ ra trọn vẹn đẩy mạnh vào trong bồn tắm lớn, không chút ôn nhu cầm vòi hoa sen cọ rửa tóc và toàn thân nàng (Omona, anh làm thật à? Trực tiếp lấy tay kì cọ khắp nơi á?).
"A!" Nước tràn vào tai mắt mũi miệng nàng, nàng hai tay che mặt né tránh, thất thanh kêu.
Hắn vẫn không dừng tay, lấy ít dầu gội đầu xoa lên tóc nàng, xoa bóp, lại lấy nước rửa sạch, toàn bộ quá trình quả thực là ngược đãi.
Nàng khóc nức nở trong tiếng nước chảy, nước mắt cùng nước tắm không ngừng chảy xuống, bao phủ thân thể hắn, cũng bao phủ lòng nàng.
Nàng yêu người đàn ông này, nhưng hắn lại đối đãi nàng như vậy……
Không biết qua bao lâu, nước bỗng nhiên ngừng, trong phòng tắm chỉ còn tiếng thở tức giận phát tiết của Diêm Quýnh cùng tiếng nức nở của nàng.
Diêm Quýnh nhíu mày, với hành vi chính mình cũng thống hận không thôi, hắn nghĩ chỉ cần càng tàn khốc với nàng, tim hắn sẽ không bị nàng mê hoặc, nhưng vì sao hiện tại nghe nàng ẩn nhẫn nước mắt ròng ròng, nhìn bộ dáng yếu ớt của nàng, tim hắn sao lại đau tới vậy?
Cầm lấy một cái khăn mặt, hắn giúp nàng lau mái tóc ướt sũng, nhưng lập tức bị nàng ngăn.
"Đừng…… Chạm vào tôi……" Nàng cúi đầu, nghẹn ngào nói.
Hắn mặc kệ nàng cự tuyệt, vẫn chăm chú lau đầu cho nàng.
"Tôi nói đừng chạm vào tôi!" Nàng ngẩng mạnh đầu, nhấc tay bỏ khăn mặt ra.
"Đừng nhúc nhích!" Hắn thấy trên khăn mặt dính máu, trong lòng tự nhiên trầm xuống.
"Tránh ra!" Nàng không nghe hắn, vẫn tức giận lấy hai tay ngăn cản hắn tới gần, nhưng làm như vậy chỉ khiến máu chảy càng nhiều.
"Đừng nhúc nhích……" Hắn giữ chặt tay nàng, biểu tình rối rắm.
"Tránh ra tránh ra tránh ra……" Nàng cuồng loạn rống giận.
Ngụy trang lãnh khốc nháy mắt tan rã, hắn thình *** h ôm nàng, đem nàng gắt gao ôm vào ngực, nói nhỏ: "Làm ơn đừng cử động nữa! Em đang chảy máu……"
Ngữ khí kinh hoảng của hắn làm nàng ngây người một chút, nhất thời ngừng kháng cự, cũng an tĩnh lại.
Hắn…… Đang lo lắng cho nàng sao?
Nước ấm lưu thêm độ ấm trên cơ thể hai người, làm cho lửa tình trong phút chốc châm lên, áo sơmi của hắn toàn bộ ướt đẫm, trong lòng đường cong của nàng lộ ra trọn vẹn, rành mạch khắc trên da thịt hắn, làm rối loạn suy nghĩ mà hắn đã vất vả lắm mới ổn định, cũng khơi mào du͙© vọиɠ sớm tiềm tàng trong cơ thể hắn.
Người con gái này…… Hắn muốn nàng!
Trong đầu mới hiện lên ý niệm này, hắn liền cúi đầu nâng mặt nàng, vội vàng hôn đôi môi đang ngạc nhiên của nàng.
Nàng kinh hãi, dùng sức né tránh, nhưng rất nhanh, cánh tay hữu lực như kìm kẹp của hắn đem nàng cố định trong lòng, môi nóng như lửa cũng ngăn lại phản kháng cuối cùng của nàng.
Trong miệng nóng rực ướŧ áŧ của hắn, lúc đầu nàng vô cùng ủy khuất, rốt cuộc vô lực chống đỡ, trái tim sớm bị hắn chiếm lĩnh chỉ có thể hoàn toàn thần phục……
Hắn cơ hồ là điên cuồng hôn cánh môi non mềm của nàng, trong khoảnh khắc tình yêu thức tỉnh này, nụ hôn hết sức thơm ngọt thanh thuần. Rung động trong lòng hắn như sóng to gió lớn, ôm lấy thân thể mảnh khảnh của nàng, chạm vào nước mắt nàng, cảm nhận mùi máu trên vai nàng, trái tim lạnh lùng của hắn hiện tại phải chiến đấu cùng dục hỏa, nhiệt huyết sôi trào!
Hai chân nàng như nhũn ra vô lực, đầu lưỡi hắn chiếm cứ miệng nhỏ của nàng, không cho nàng có không gian để thở, giống như muốn dùng nụ hôn vừa dài vừa sâu này ngạt chết nàng, lại không ngừng mυ'ŧ mát trêu chọc, đến khi nàng phát ra âm thanh van xin được hít thở, hắn mới buông lỏng nàng một chút, cho nàng chút không khí.
"Anh…… Vì sao……" Nàng mở to hai mắt đầy sương mù, hơi thở ngắt quãng, trong hoang mang có chút chờ mong.
Hắn vì sao hôn nàng? Trừ lần đầu tiên ác ý chọc ghẹo, lần thứ hai và lần này đều tràn ngập kích cuồng làm nàng khó hiểu, thật giống như…… Giống như nụ hôn cuồng nhiệt trong tình yêu nam nữ……
Có thể sao?
Nàng nội tâm kinh hoàng, người như hắn cũng sẽ có cảm tình sao?
Hắn cái gì cũng không nói, chỉ lấy một loại ánh mắt khiến người ta bất động nhìn chằm chằm nàng, hơi thở dày đặc không ngừng phả xuống chóp mũi nàng.
Nàng run rẩy khi bị hắn nhìn chăm chú như thế, mãnh liệt dương cương, hồn nhiên nam tính, hắn tuy trầm mặc, nhưng đôi mắt đen nóng cháy lộ ra du͙© vọиɠ lại dị thường rõ ràng, lý trí và ý thức nàng dần dần bị cặp mắt đen thâm thúy kia hút vào, trong thế giới của nàng, chỉ còn lại mình hắn.
Hắn lại lần nữa cúi đầu, lấy một nụ hôn càng cuồng dã hơn thổi quét qua đôi môi đỏ mọng đang hé mở của nàng.
Nàng nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng, không tự chủ được nâng tay ôm lấy gáy hắn, đáp lại hắn, lúc này đây, nàng không hề rụt rè cái gì, tự mình theo đuổi, hấp thụ mùi hương đặc hữu trên người hắn, nhận lấy sức nóng từ thân thể hắn, không hao tâm tốn sức tự hỏi về tiếng lòng thực sự của hắn.
Ôm nàng càng lâu, tay hắn nhẹ vỗ về tấm lưng mảnh khảnh của nàng, hương thơm nữ tính của nàng theo nhiệt độ cơ thể kích động, đậm hơn khiến hắn hoa mắt, hắn hô hấp nặng nề, đột nhiên rất muốn đem thân thể tiêm tú của nàng toàn bộ tiến nhập cơ thể hắn, làm cho nàng trở thành một bộ phận của hắn.
Nam nhân âm lãnh này cũng có một mặt cuồng liệt như thế, trong nụ hôn của hắn nàng hơi thở dài, sóng tình kia mênh mông cuồn cuộn không dứt, không chút nào che dấu cuồn cuộn chảy về phía nàng, bao trùm nàng, dìm ngập nàng!
Khó nhịn kí©ɧ ŧìиɧ xao động ở bụng dưới, hắn ôm nàng lên giường, nhanh chóng cởϊ áσ sơmi, quần dài ẩm ướt và tất cả thứ còn lại trên người, sau đó tránh vai phải của nàng, nhè nhẹ đè lên thân hình mềm mại của nàng, cúi người hôn nhũ tiêm đang đứng thẳng của nàng, lấy đầu lưỡi liếʍ vết sẹo trên ngực nàng, hơn nữa không ngừng vỗ về chơi đùa nguồn nhiệt ở khoảng thần bí nhất giữa hai chân nàng……
Nàng run rẩy hít một hơi, hắn dùng cánh tay ác ma âu yếm nàng, linh hoạt gây xích mích, truyền đến nhiệt khí không khác tay người bình thường, nếu không chính mắt thấy hắn biến hình, nàng căn bản nhìn không ra hắn cùng người thường có gì bất đồng.
Khi hắn dùng đầu ngón tay xoa bóp sâu hơn, nàng không tự giác kêu khẽ một tiếng, chìm thật sâu trong kɧoáı ©ảʍ hắn tạo ra, sinh nộn ngây ngô không biết nên đáp lại thế nào, hắn ở trong cơ thể nàng kích động sóng gió hết đợt này tới đợt khác, sóng sau mạnh hơn sóng trước, nàng ngoại trừ thở gấp, chỉ có thể không tự chủ được theo hắn, tùy hắn phóng thích linh hồn nàng, làm bừng tỉnh khát vọng của nàng bằng những động tác trực tiếp mãnh liệt của hắn, chậm rãi vì hắn mở rộng thân thể, đem chính mình toàn bộ giao cho hắn.
Không kịp tự hỏi và cũng không biết đây là đúng hay sai, một đạo cực quang phút chốc bật ra khỏi cơ thể nàng (thú thực không hiểu lắm chỗ này), nàng đau đớn cùng hưng phấn đan xen, trong cao trào dâng ra lần đầu tiên của nàng, tại thời khắc rung động làm người ta tâm đãng thần trì, nàng thì thào như mê man: "Em yêu anh……"
Hắn rõ ràng nghe thấy được thông báo của nàng, trong lòng chấn động lớn, giữ chặt nàng, lại cường hãn tiến vào chỗ mềm mại sâu trong của nàng, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự thỏa mãn khi tâm linh và thân thể nàng đều thuộc về hắn.
Trong phòng không khí xung đột vốn có đã bị hơi thở tình yêu thay thế, bọn họ gắt gao dây dưa, đêm lạnh như nước, Đài Bắc đã vào thu……
※ ※ ※ Nàng ngắm Diêm Quýnh.
Ngắm không chớp mắt.
Hắn đưa lưng về phía nàng, đang đứng mặc quần áo bên giường, dáng người cân xứng rắn chắc mê người, cái mông trần trụi không một chỗ trũng, vân da trơn nhẵn với vóc người cao gầy, bày ra mười phần nam tính mỹ cảm……
Chỉ nhìn hắn như vậy, trái tim của nàng thiếu chút ngừng đập, trong giây lát nàng hoài nghi lúc trước mình làm sao sống lại từ trong nụ hôn kí©ɧ ŧìиɧ của hắn.
Hắn mặc xong quần dài, xoay người, nhìn vào mắt nàng, gương mặt lãnh khốc hiện lên một tia sáng khó có thể nắm bắt, sau đó lấy thuốc và băng vải mới, ngồi xuống mép giường, kéo tay phải nàng, gọn gàng giúp nàng bôi thuốc lần nữa.
Hắn trầm mặc làm lòng nàng như rơi vào lưới mê, bất an, chờ mong, cùng với sợ hãi, nàng giao chính mình cho hắn, hắn lại không nói một câu gì sao?
Nàng thực sợ chính mình chung quy là tự mình đa tình……
Băng bó xong, hắn chỉ nói một câu: "Mặc quần áo vào, chúng ta cần phải đi."
Ngữ khí lãnh đạm, giống như gió lạnh đến xương, lòng của nàng lập tức như từ trên mây rơi xuống đất, đau đến mức không thể hô hấp.