Hai ngày trước, Lí Đắc Giang bớt chút thời gian trở lại một chuyến, nói là đã nhiều ngày có thể trở về. Tiểu Mãn và Vương Thị đều vui vẻ, chuyện bên kia suông sẻ, người cũng trở về, Hạ Xuyên đều nhớ bọn họ. Vì thế bàn nhau hai ngày này đem đồ giặt rửa một loạt, mùa đông sắp bắt đầu, đem đệm chăn cần dùng ra, giặt một lần, đến lúc đó liền vừa khéo dùng tới.
Ai ngờ Đại Tráng ở thôn trang không biết nơi nào tìm đến một người, cả ngày đi quanh thôn trang, nhìn thấy tiểu nàng dâu khuê nữ độc thân đều đến tán tỉnh, mỗi lần Tiểu Mãn gặp đều không quan tâm bọn họ, vội bước đi.
Hôm nay vừa khéo đi giặt đồ, Đại Lâm còn dặn dò mấy lần, Tiểu Mãn cười nói nếu gặp sẽ đi về, sẽ không thể có chuyện gì. Nào ngờ vừa mới bắt đầu nhúng ướt quần áo đã thấy bọn họ đến, vừa định đứng dậy nhấc chân đi, đường đã bị chặn lại. Tiểu Mãn da mặt mỏng không tiện chửi bậy, lại nói tốp người nàng càng mắng càng đắc ý, đi không xong nàng tiếp tục giặt chăn, bọn họ nói gì coi như không nghe thấy, đợi lúc có người đến gọi to lại thoát thân.
Nhưng mấy tên lưu manh kia thấy nàng không để ý bọn họ, thấy không thú vị, nhặt một cục đá ném vào nước, nước văng lên người Tiểu Mãn lạnh buốt, Tiểu Mãn đang khẩn trương, bị nước lạnh văng trúng sợ tới mức kêu to lên, những người này cười ha ha.
Cốc Vũ và An Cẩm Hiên tới đúng lúc.
Sắc mặt An Cẩm Hiên lạnh lùng, nhìn chằm chằm những người đó.
Đám lưu manh kia tổng cộng có năm người, cầm đầu là người sa cơ thất thế Đào Đại Tráng,Cốc Vũ đương nhiên nhớ được người này, lúc hái quả đào trước kia hắn chọc ghẹo Tiểu Mãn, lần này lại như vậy, Cốc Vũ âm thầm nghĩ phải cho hắn chút giáo huấn mới được, miễn cho về sau lại dở trò.
Đào Đại Tráng căn bản không khϊếp sợ, chỉ lài hai tiểu hài tử, An Cẩm Hiên nhìn có chút đơn bạc, Cốc Vũ rõ ràng bị xem nhẹ."Hảm Tử, các ngươi nhìn một cái, người ta có người đến, chẳng qua tên tiểu tử này xem ra cũng không có tài cán gì, có thể làm gì chúng ta chứ? Nha đầu cũng không đáng kể, nhưng miệng lưỡi lợi hại, bất quá bộ dạng càng thủy linh, kêu một tiếng ca ca sẽ cho các ngươi đi qua, thế nào?"
Tiểu Mãn thấy An Cẩm Hiên bọn họ đi lại, đầu tiên là vui vẻ, sau đó càng thêm lo lắng, giận quát một tiếng, "Cốc Vũ, còn đứng ì làm gì, mau về nhà! Nương còn nhắc tới ngươi đâu!"
Cốc Vũ vừa nghe phục hồi tinh thần, là Tiểu Mãn kêu nàng về gọi người. Đối phương tổng cộng năm người, với thân thủ của An Cẩm Hiên, đối phó hai ba người không có vấn đề, những tên lưu manh nhìn lợi hại nhưng cả ngày quen chơi bời lêu lổng, cũng không có bản sự gì. Tiểu Mãn là không thể nào, mình đại khái có thể kéo dài một chút, hơn nữa mình coi những người này như mô hình làm đồ chơi, mẫu thân kiếp trước còn cười nói mình đối phó vài người không có vấn đề, vô luận người nào, chỉ cần xương cốt sai vị trí là được, chỉ là tình huống như vậy Cốc Vũ chưa từng gặp qua, đối phó một người có lẽ không có vấn đề gì, nhưng giờ phút này còn nhỏ sức yếu, không đủ sức lực đối phó, vẫn nên về tìm giúp đỡ tốt hơn.
Chỉ một thoáng do dự, Cốc Vũ đã bị bọn họ chặn đường, những người đó nói chuyện bừa bãi, không đem bọn họ để vào mắt. Một người trong đó ngả ngớn cười, "Các ngươi nha đầu Đào trang so với hoa đào còn đẹp hơn, chúng ta thật không uổng một chuyến đi, ta cũng muốn cưới vợ Đào trang. Tiểu nương tử, trừng mắt ca ca làm gì, nếu không làm vợ ca ca đi, bảo đảm cho ngươi ăn ngon uống tốt." Nói xong liền đi tới.
Cốc Vũ âm thầm hạ quyết tâm, ngươi nếu dám đi tới, cánh tay của ngươi sợ là không còn.
An Cẩm Hiên tiến lên kéo Cốc Vũ, Cốc Vũ bị hắn chắn ở phía sau, Cốc Vũ và Tiểu Mãn đứng ở phía sau chỉ có thể lo lắng suông.
Những người đó đối với An Cẩm Hiên, một tên tiểu tử vừa nhú lông, còn có thể làm gì, ngược lại cảm thấy có người đến chơi càng vui, luôn nói những lời không đứng đắn, An Cẩm Hiên mặc kệ bọn họ nói gì, chỉ đứng không nói chuyện, cũng không có biểu cảm gì.
Cốc Vũ thấy nắm tay An Cẩm Hiên càng lúc càng nắm chặt, biết hắn rất nhanh sẽ nhịn không được, một khi đánh sẽ chịu thiệt, vì thế hắn cái khó ló cái khôn nhớ được lúc trước tên Đào Đại Tráng này hình như sợ Nhị thúc công, "Đào Đại Tráng!"
"Ai nha, tiểu nha đầu này sao gọi bậy, chẳng lẽ muốn như thế nào..."
Lời lỗ mãng còn chưa nói ra, Cốc Vũ cả giận nói: "Còn không biến đi, chờ lúc Nhị thúc công trở lại ngươi còn có thể ngốc ở thôn trang sao! Người ta nói thỏ không ăn cỏ gần hang, ngươi lớn như vậy cũng không e ngại, chuyên môn mang những người không đứng đắn đến thôn trang của mình trồm cắp, mặt mũi lão tổ tông đều mất hết !"
Đào Đại Tráng lắc đầu, "Hừ, nhỏ tuổi còn tưởng lấy Nhị thúc công ra đè ta có phải không? Nói những lời vô dụng đó với ta làm gì! Tổ tông của ta là ai ta còn không biết đâu, ngươi đến dạy ta sao? Ngươi kêu hắn tới đi!"
Cốc Vũ thấy An Cẩm Hiên nháy mắt, gật đầu.
"Nếu ngươi không sợ Nhị thúc công, sao lâu như vậy không dám lộ diện ở thôn trang, nhất định là ngươi hỏi thăm Nhị thúc công không có ở nhà đúng không? Bằng không sao dám bừa bãi như vậy, thế nào? Lúc trộm máy tuốt hạt của chúng ta không bị đánh nên không sợ sao?"
Cốc Vũ nói xong rất khẩn trương, Tiểu Mãn có vẻ không muốn cho nàng nói, thấy Đào Đại Tráng càng hung ác, rất sợ hãi, há mồm kêu to lên. Cốc Vũ biết hôm nay không có ai ra ngoài, nghĩ chọc giận hắn tạo cơ hội cho An Cẩm Hiên xuống tay, người còn lại nếu hoảng hốt sẽ không thành vấn đề, không làm như vậy sợ là mình càng bất lợi.
Đào Đại Tráng bị Cốc Vũ chọc đến chỗ đau nổi giận, "Con nhóc này! Xem ta không cho ngươi nếm mùi ngươi còn không biết gia gia ngươi, Nhị thúc công ngươi lợi hại, lúc này a..."
Vừa nói hắn không ngừng tới gần bên đây, An Cẩm Hiên nhanh chóng bay lên một cước, đem hắn đá xuống nước, mấy người còn lại đồng loạt xông lên.
Tiểu Mãn bị nước văng lên sợ hãi, hét rầm lên. Cốc Vũ kéoTiểu Mãn sang bên cạnh, nào ngờ sau khi Tiểu Mãn kêu lên, kéo cũng không đi, hai người ở phía An Cẩm Hiên, một người đi kéo Đào Đại Tráng dưới nước lên, một người đi qua bên Cốc Vũ.
Trận thế như vậy Cốc Vũ không sợ hãi chút nào, ngày tại lúc này, một người từ phía sau lao tới, mang theo một cây đòn gánh thét to, không ngừng vung vè phía trước, không khống chế sức mạnh, là Đại Lâm đang rất phẫn nộ.
Cốc Vũ chưa kịp kinh ngạc Đại Lâm đã đến trước mặt, đánh vào người trước mặt Cốc Vũ,Cốc Vũ nhân cơ hội qua giúp An Cẩm Hiên, An Cẩm Hiên cùng hai người kia đánh thành một đoàn, một người đấm vào người An Cẩm Hiên, miệng còn mắng chửi, Cốc Vũ đi qua kéo, khí lực quá nhỏ nên dùng sức cắn một cái, người nọ bị đau, một bàn tay đánh qua, Cốc Vũ đem ngón tay kia gập lại kéo, tiếng kêu thảm thiết của người nọ truyền đến, Cốc Vũ thở dài nhẹ nhõm. Đem An Cẩm Hiên kéo xuống dưới, bên kia Đào Đại Tráng cùng hai tên khác vây đánh Đại Lâm, Đại Lâm mạnh mẽ đánh một tên xuống nước, Tiểu Mãn cũng bất chấp sợ hãi, cầm chày gỗ giặt quần áo không ngừng đánh vào cái đầu vừa ngoi lên mặt nước.
Đại Lâm không để ý, bị người đạp một cú, ngã xuống đất, người nọ định đá thêm một cước, lại bị An Cẩm Hiên thuần thục đi qua đá xuống nước, ngoại trừ một người đang lăn lộn trên đất, những tên khác đều bị đá xuống nước, Tiểu Mãn nổi điên dùng chày gỗ đánh đầu người, suýt chút cũng bị lôi xuống, chân Đại Lâm bị thương, ngồi dưới đất dậy không nổi, nhưng miệng không ngừng kêu lên, "Tiểu Mãn mau tới đây, coi chừng bị bọn họ bắt lấy!" An Cẩm Hiên nâng Tiểu Mãn qua một bên, "Không cần lo cho bọn họ, đi về trước rồi nói."
Lúc này Tiểu Mãn mới phát hiện Đại Lâm nằm trên mặt đất, nước mắt nhất thời rơi xuống, "Sao lại vội vã xông tới như vậy. Xem thế này..."
Cốc Vũ thấy Tiểu Mãn khóc lợi hại, lấy đòn gánh lần lượt gõ vào mấy cái đầu dưới nước, xong mới bỏ qua. Đào Đại Tráng ở trong nước mắng, "Nha đầu chết tiệt kia, xú tiểu tử, lần sau ngàn vạn lần đừng để rơi vào trong tay gia gia!"
Một bên lại bảo, "Tên thối tha kia, ngươi nằm trên đất giả chết a! Còn chưa kéo chúng ta lên!"
Người nằm trên đất lăn lộn vẫn cứ rêи ɾỉ bản thân khó bảo toàn.
Một người cả giận nói: "Kia... Nha đầu kia có yêu thuật!"
"Yêu nữ đáng chết, kéo gia gia lên!"
Cốc Vũ lại huy động đòn gánh, "Cho ngươi làm gia gia, cho ngươi làm gia gia!"
An Cẩm Hiên nhìn biểu cảm phẫn nộ của Cốc Vũ có chút buồn cười, "Ngươi muốn hắn thành thế nào? Cái gì yêu thuật? Đang tốt lành sao không thể động đậy?" Cốc Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không nói chuyện, nhìn vết thương trên chân của Đại Lâm.
Lí Đắc Tuyền, Giang và Trần Vĩnh Ngọc ở trên xe phía sau, đột nhiên nhìn thấy xe trâu trên đường thong thả đi nhưng không có người, giật nảy mình, Lí Đắc Tuyền nhảy xuống rồi phóng lên chiếc xe đó,"Sao Cốc Vũ và Cẩm Hiên sơ ý như vậy, ném xe trâu ở bên ngoài cũng không kéo về nhà."
Trần Vĩnh Ngọc cũng nói: "Không chừng là trâu tuột dây thừng tự mình đi. May là chúng ta gặp, đánh về!"
Chờ bọn hắn lại đi tới gần một ít, nghe thấy thanh âm nhao nhao ồn ào, cảm thấy có gì không đúng, rất nhanh nghe tiếng chửi bậy, đi thẳng đến trước mặt, đều kinh hãi đến lắp bắp.
"Đại Lâm, ngươi làm sao vậy?"
"Giỏi cho ngươi, Đào Đại Tráng! Thôn trang mà ngươi cũng muốn quậy lật trời có phải không?"
Lí Đắc Tuyền cõng Đại Lâm lên xe, Cốc Vũ đi theo đến y quán ở trấn trên, Tiểu Mãn khóc thành người nước, còn muốn đi theo. Trần Vĩnh Ngọc lấy dây thừng trên xe trói hết một đám lại, nói muốn đưa đi nha môn, miễn cho gây họa tại quê nhà.
Cốc Vũ thấy bọn họ không còn nguy hiểm, đi qua nắn lại chỗ xương bị bẻ trật, đắc ý vỗ tay nói: "Nhớ kỹ cô nãi nãi, đây không phải là yêu thuật, nhiều lắm là y thuật thôi."
Mọi người choáng váng.