Điền Viên Cốc Hương

Quyển 2 - Chương 50: Việc vui nối tiếp nhau đến

Sáng tinh mơ hôm sau, Hứa Tần Thị đã dậy, vừa đi vừa dụi mắt suýt chút đá vào cửa, đang định dừng bước chân vừa vặn đá vào ki, nàng vừa than thở ai đem thứ này ném ở đây, vừa ngồi xổm xuống nhặt đồ rơi trên đất lên, một ít đậu phộng cùng đậu, còn có vài củ khoai lang nướng đen thui, bảy tám củ năng còn dính bùn, vỏ ngoài màu hông tím xen lẫn củ non mảu trắng, "Còn non như vậy đã nhổ lên, thật là nghiệp chướng." Thuận tay lại nhặt lên vài cái cải củ, đứng lên lại đυ.ng vào sào trúc máng cao lương.

Mấy thứ lộn xộn này không giống như đồ nhà trồng, Hứa Tần Thị đột nhiên vỗ đùi, "Chả trách để Hạ Xuyên ngủ với ta, thì ra là đi thái thanh! Mau dậy, mau dậy! Tối hôm qua đi thái thanh cũng không nói với ta một tiếng!"

Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn ngáp mấy cái đi ra, nghe Hứa Tần Thị kêu như vậy không biết tại sao. Vẫn là Cốc Vũ cười nói, "Mỗ mỗ, mấy thứ đó đều để phần cho ngài, ngày hôm qua chúng ta ra ruộng hái, cũng không biết là của ai, dù sao thật tốt, thấy cái gì thì hái cho mình ăn."

Hứa Tần Thị chỉ vào trán Cốc Vũ, "Thật là nha đầu tham ăn! Điều này sao có thể, cái gì đều mang về nhà mình, không biết nhà ai có phúc nữa, nhưng là đi chỗ nào?"

Tiểu Mãn không hiểu lời Hứa Tần Thị, bọn họ đều lớn lên ở trong thành, đến thôn trang vài năm rất ít ra ngoài, chưa hề nghe qua thái thanh, "Mỗ mỗ, không phải là trộm đồ sao?"

Hứa Tần Thị bĩu môi, "Tốt, tốt! Cũng không mang mỗ mỗ đi, bây giờ tới hỏi."

Cốc Vũ le lưỡi cười, ra vẻ nghiêm trang nói: "Mỗ mỗ, ta muốn gọi ngươi, nhưng không phải ngươi sợ nước sao, chúng ta chèo thuyền đi, vạn nhất ngươi choáng váng thì làm sao, không bằng an toàn ở nhà, này không phải cũng chừa phần mang về hiếu kính ngài sao?"

Hứa Tần Thị nghe thế mới không để ý nở nụ cười, "Cũng đúng, ta còn có thể sống thêm vài năm, để các ngươi tuổi trẻ tự mình tích phúc thôi, thái thanh là hôm qua đi ra ngoài, xem đồ người ta chưa thu hoạch về hái một ít, không nói thứ này chín không có thú hoang đạp hư, về sau thu hoạch tốt hơn!"

Vậy là hôm qua không phải mình đi ăn trộm mà là đi làm chuyện tốt? Này cùng với được tiện nghi lại khoe mã có gì khác nhau? Nghĩ như vậy nhưng Cốc Vũ không nói ra, chỉ là ngày hôm qua bị thèm, hôm nay lại cảm thấy không ổn, mình hái trộm không chừng người ta thương tâm, hiện tại mối lo lắng duy nhất cũng mất đi, rất thoải mái tự tại, "Hẳn là chúng ta tích nhiều phúc, đừng đầy thuyền trở về thật tốt!"

Hứa Tần Thị tát một cái, "Thật là không biết đủ, đi thái thanh còn hận không thể chuyển hết đồ người ta trở về? Lúc trước không có gì ăn người ta mới nghĩ ra được cách đó, chủ ruộng cũng không so đo, gọi là thái thanh để người ta thoải mái hơn, hiện tại mùa màng tốt lên không ít không có ai thái thanh nữa, có ai nửa đêm dậy đi làm loại chuyện này, nên đã phải nhạt đi, cho nên tối hôm qua bị các ngươi hái này nọ không biết ai có phúc phần này."

Tiểu Mãn chưa hiểu rõ lắm, "Vì sao cha ta bọn họ không thể đi, sao phải là nương ta cùng Nhị bá mẫu mang chúng ta đi a, nếu cha ta bọn họ đi, nói không chừng chúng ta có thể hái về nhiều hơn."

Hứa Tần Thị không dự đoán được Tiểu Mãn sẽ hỏi như vậy, đem ki cất gọn, lại lấy cao lương đến, có chút hưng phấn đem đồ trong ki đổ vào trong thùng, rồi đem cao lương cất, xoa tay nói: "Không thể được, đàn ông đi sẽ làm mất hồn, về sau không chừng không trồng cấy được, nghe nói thôn trang cách vách chúng ta có người bị như thế, cả một mảnh vườn ngay cả một hạt đậu phộng cũng không lớn!" Nói xong Hứa Tần Thị lại bổ sung thêm: "Trên thân đàn ông có một cỗ khí, phải vào núi săn thú, tối hôm qua tất nhiên không thể đi!"

Cốc Vũ không nói gì, không chừng chỉ là sự trùng hợp, nghe đồn lâu ngày biến thành việc thực, bất quá nàng không thấy có gì không tốt, ít nhất quy củ này là tín ngưỡng chung, bọn hắn nguyện ý tuân thủ, dù sao cũng thấy hạnh phúc một chút. Thái độ Tiểu Mãn lại khác thường đến bàn tìm tòi, Cốc Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia, thốt ra, "Ta hiểu được, lúc trước ca ta còn có Cẩm Hiên ca ra ngoài lúc đó chẳng phải như vậy, mỗ mỗ ngươi cũng đi mà? Đàn ông săn thú là kết thúc sinh mệnh, mà nương ta các nàng là dựng dục sinh mệnh đúng không? Cây các loại mọc ra quả là mẫu tính! Cẩm Hiên ca và Giang Sinh ca nói đến cùng còn chưa tính là đàn ông thôi."

Giải thích như vậy, cái gì cũng đều rõ ràng.

Mọi người lục tục thức dậy, Hạ Xuyên mấy đứa trẻ ở trong sân, cũng không dám cho bọn họ ra ngoài. Trong sân có vẻ vô cùng náo nhiệt. Hứa Tần Thị thấy Hứa Thị, Vương Thị bọn họ lại oán giận nhưng hiểu, vội vàng đi lại nghĩ muốn thu thập Giang Thị lại bị nàng hỏi mấy lần.

Giang Thị vỗ lưng Hứa Tần thị, "Mỗ mỗ, không cần so đo mới sống lâu trăm tuổi. Lại nói đêm khuya đường xa, có lẽ nhiều năm rồi chúng ta không đi, vẫn là Cẩm Hiên theo Giang Sinh nhà ta nói, trước kia còn tưởng người ta cho nhà chúng ta thái thanh, năm nay chúng ta cũng đi cho vui, dù sao cũng không chuyện gì đúng không? Ngài nhìn ngài a, nhà ngói lớn sẽ nhanh chóng xây xong, ở trấn trên lại là một tửu lâu náo nhiệt, nhiều phúc khí như vậy còn chưa đủ sao?" Nói xong lại sẵng giọng: "Nếu ngài thích, sang năm đi thái thanh ta cùng ngài đi, bọn họ ai cũng không cho đi!"

Hứa Tần Thị giả bộ giận rốt cuộc giả không xong, ha ha cười không ngừng, nhưng miệng cũng không tha người, "Không được, tốt xấu gì cũng thừa lại một ít cao lương, ta lấy ra, ngươi về làm cho ta môt ít mè vừng đậu phộng đường đỏ, giã nhuyễn, ta nha, làm bánh cao lương cho các ngươi ăn, bảo đảm các ngươi thích!"

Giang Thị cũng cười, "Đi, làm ra bánh cao lương không cho mấy đứa nhỏ ăn, mỗ mỗ liền vui vẻ !" Nói xong như một trận gió chạy về nhà mình.

Cốc Vũ đứng ở một bên thấy, ngày như vậy cũng có thể qua vô cùng náo nhiệt, trong lòng thấy rất tốt, bình đạm lại hạnh phúc, không lo ăn mặc cũng có chút tiền dư, trong lòng an ổn tự tại, còn muốn cầu nhiều làm gì?

Mấy ngày sau đó, Đào trang nghênh đón một chuyện vui lớn.

Cầu rốt cục cũng sửa xong, cầu đá hình vòm, hai bên còn có lan can bằng đá che chở, nhìn vừa rộng rãi lại chắc chắn và khí phái, đầu cầu điêu khắc hai con sư tử, vải đỏ cột trên đầu, màu đỏ rực rỡ như lửa chiếu hồng khuôn mặt người thôn trang.

Ngươi lui tới đều vui sướиɠ, bàn tính qua hai năm có thể làm một chiếc xe trâu, sang năm nếu khấm khá phải đi mua một con trâu về nuôi, cuối năm chờ để dành đủ tiền trâu cũng lớn, có thể xuống ruộng làm việc hoặc lúc thăm người thân, đi tập hợp dùng, lúc chia đào thôn trang, còn có thể bỏ trên xe kéo đi nhà thân thích, trên mặt không biết có thêm bao nhiêu sáng rọi.

Cốc Vũ cũng bị không khí vui mừng bao phủ, tuy không thể giúp gì, xem náo nhiệt cũng đủ. Nhưng rốt cục nàng cũng nghĩ ra có thể làm gì, cùng Tiểu Hà cách một hai ngày đem trâu ra ngoài đi bộ, tuy chỉ có hai người, nhưng cũng tự tại, Lí Đắc Tuyền khéo tay, cố ý làm cho nàng một con diều, các nàng càng chơi vui không muốn trở về nhà. Văn thẩm cũng thoáng, không bắt Tiểu Hà về nhà, Tiểu Hà cũng biết giới hạn, nên để nàng tự do tự tại đi theo CốcVũ.

Ngày cầu mới khánh thành, thôn trang so với đón năm mới còn náo nhiệt hơn, nếu không vì thôn trang không có tiền dư, nhân dịp hưng trí này còn muốn thỉnh gánh hát đến một hai ngày, nhưng cuối cùng chỉ mời múa sư tử tới, ở bên cầu pháo nổ, khua chiêng gõ trống rất náo nhiệt, thôn trang sôi trào.

Náo nhiệt hết cả một ngày, hưng trí vẫn còn dư âm như cũ. Không bỏ qua cơ hội, tuy thôn trang không có dư tiền đại tiệc, nhưng không có nghĩa mọi người không thể tụ họp.

Tiệc lớn không có, nhưng nhỏ không thiếu, vì thế chọn một mảnh đất ở tại đầu thôn, bày một hàng bàn dài, nhìn rất đồ sộ nhưng nếu đến gần sẽ thấy bàn cao thấp không đồng nhất, màu gỗ cùng kiểu dáng khác nhau. Có cái vừa thay mới một chân bàn, cũng miễn cưỡng thông qua, có cái dùng cây trẩu tinh tế quét qua, có cái nhìn không ra màu sắc ban đầu, ở giữa bày mấy cái bàn tốt hơn một chút, một bên còn để ghế, còn lại chỉ là cái bàn trụi lủi, ở giữa còn có một cái đầu heo lớn, là Liễu Bá Tử đưa tới... Không còn cách nào, mọi người nghĩ ra bách gia yến.

Bà nội trợ của mỗi nhà mỗi hộ đều bận rộn. Ba năm bàn, thiếu một hai con cá, mặc kệ làm gì cũng đóng góp vào. Cũng có mấy hộ cùng nhau làm, tỷ như Giang Thị làm chung với Vương Thị, Hứa Thị, tại kia suy tính tỉ mỉ phải làm món gì, lo lắng phân lượng cũng muốn ăn ngon, cuối cùng Hứa Tần Thị làm bánh vòng đường, nồi chảo ở phía sau viện khởi động, phía trước người chuẩn bị tốt, nàng phụ trách chiên, mè vừng vẩy một tầng, chiên xong nhìn vàng óng ánh sáng bóng, vừa béo giòn lại thơm. Giang Thị làm món gân, một đám đều chặt thành khối lớn, nói là còn để đứa nhỏ cầm đi ăn. Còn làm thêm bánh gạo, Cốc Vũ muối dưa chua cũng không nhiều phiền toái, trực tiếp bưng ra một cái cái bình, đến lúc đó lấy một chồng bát, cách vài cái bàn mang lên một chén, để mọi người nếm thử tươi mới cũng tốt.

Người lớn bận rộn, trẻ con lại buồn phát ngán. Bọn họ chưa gặp qua trường hợp như vậy, ở đây bọn họ tự tại nhất, đến đông gia vào tây gia xem mọi người chuẩn bị món gì, sau đó lại đi nhà khác báo cáo, nhà ai làm món gì bọn họ đều biết, cũng ngượng ngùng tới gần xin, chỉ tha thiết mong nhìn nước miếng chảy quanh, rồi chờ đến lúc được đặt ở trên bàn là gắp.

Mùi dầu chiên trong nhà Cốc Vũ bay thật xa, gân giò sau thơm mê người, vì bọn hắn nấu ở phía sau viện, những đứa trẻ tụ tập ở phía trước chỉ có thể dựa theo mùi bên trong đoán món gì, thoáng mắt người đi hết, so với đứng đây ngửi mùi, bọn họ càng thích xem người ta làm như thế nào hơn, không chừng còn có thể nếm trước một ít cho đỡ thèm. Nên khi Hứa Tần Thị làm xong mẻ bánh vòng đường đầu tiên đặt ở trong ki đi ra, trong viện đã không có người, đành phải trở về tiếp tục bận rộn.

Đợi đến khi các nhà các hộ bày đồ ăn lên bàn xong, nhóm đàn ông ngồi quanh bàn uống rượu nói chuyện, trên mặt sáng rỡ, nói nhiều cũng không ngoài chuyện thu hoạch ruộng vườn, ngày tốt hơn. Nhóm phụ nữ quan tâm trong ngoài, thấy tay đứa nhỏ bẩn nói vài câu, dọn dẹp đồ rơi rớt, nhưng cũng vui vẻ, một đám ăn thử xong nói nhà ai tay nghề giỏi, đồ của ai phân lượng nhiều, ai rất keo kiệt, chỉ mang ra một chậu dưa chua cũng được thông qua...

Tiệc kéo dài từ buổi sáng đến khi mặt trời lặn sau dãy núi, mới bỏ qua. Đàn ông say xỉn ngã trái ngã phải, đứa nhỏ theo sau nghe được những lời ngày thường không nghe được, toét miệng cười, nhóm phụ nữ thu dọn, chuyển bàn của nhà mình đi, một it nồi bát bồn biều bị mẻ, một it bị vỡ, cũng chỉ là than thở vài câu, không có ai so đo nhiều.

Mọi người về nhà.

So với bách gia yến náo nhiệt, ngày Lí Đắc Giang dọn vào nhà mới đơn giản rất nhiều.

Nhà ngói xây ở giữa sân Nhị thúc công và sân Lí gia, là đất trồng rau, Lí Đắc Tuyền xây thành nhà ngói, sân cũng có sẵn, trong phòng mọi thứ đều là mới, vẫn còn ngập tràn mùi bùn đất, ngói như vẩy cá, rất khí phái. Cả đời Lí Hà Thị đều muốn xây nhà ngói, không ngờ con thứ hai xây xong trước, bên lão phòng vẫn ở nửa gian nhà ngói.

Bởi vì Giang chuyển nhà mới, bên kia Trương thị nói Lập Thu đã lớn, còn có Lập Xuân, Lập Hạ sắp đến tuổi thành thân, không thể không có một chỗ dung thân. Trần Thị không đồng ý, nói chẳng phải về sau minh sinh con ngay cả cái phòng ở cũng không có, chẳng lẽ muốn ở phòng củi? Hiện tại Lập Xuân, Lập Hạ ở một phòng, Lập Thu trước kia ở chung với Linh Nga, chờ nàng xuất giá tự nhiên có phòng ở cho Lập Hạ, phòng cũ của Giang dĩ nhiên hẳn là cho mình.

Cuối cùng tranh chấp không giải quyết xong, Lí Đắc Giang tức giận, nói Tuyền không có phòng ở, phòng đó để lại cho Kinh Trập ở, hiện tại Tuyền cùng Cốc Vũ, Tiểu Mãn, Vương thị cùng ở nhà ngói, mặc dù không có người tới ở cũng không để cho bọn họ ở, không cần nhớ thương, muốn ầm ĩ tùy tiện bọn họ ầm ĩ đi!

Tường vừa quét vôi còn có chút mùi, dưới mái hiên dùng vật liệu đá sửa cầu, trong phòng cũng là bùn mới làm kỹ lưỡng, Lí Đắc Tuyền và Đại Lâm đã sớm làm xong gia cụ, đồ bên phòng cũ không chuyển tới được, bọn ho mang thư đơn giản nhất qua ở chỗ mới.

Tuy không có đại tiệc, người thôn trang đến chúc mừng không ít, đến xem mang theo một bao điểm tâm liền cáo từ, cũng có người vuốt ve gia cụ nói là mọi thứ đều chu đáo, nhìn hoàn hảo như nhà địa chủ.

Hứa Tần thị cũng chuyển tới, Cốc Vũ bọn họ đã ở quen, Nhị thúc công và An Cẩm Hiên đều không ở nhà, nhà không thể bỏ không, lại nói hậu viện cùng trong phòng có rất nhiều đồ đạc, nhất thời còn chưa chuyển đi. May mắn là ở gần, không khác gì ngày thường, nói chuyện đều nghe thấy. Hứa Tần Thị ở cùng với Tiểu Hàn, Đại Hàn, một giường gỗ lớn chiếm nửa gian phòng, bốn phía còn thành gỗ, Tiểu Hàn, Đại Hàn không thể bị té. Hạ Xuyên nhìn rất hâm mộ, la hét cũng muốn một cái, nhưng không có chỗ để cuối cùng đành từ bỏ.

Nhưng Hạ Xuyên là người không cam lòng, thường xuyên đã chạy tới trèo lên giường không chịu đi, Hứa Tần Thị thấy buồn cười, ở trong phòng của mình nhìn ba đứa nhỏ lăn lộn trên giường lớn. Vì thế Vương thị rất băn khoăn.

Lúc trước thôn trang mới náo nhiệt qua, ngày vào nhà mới, Lí Đắc Giang chỉ cần thỉnh người trong viện bên kia, còn có ba chị em đã gả đi, Hứa Thị bên này cũng kêu Hứa Thế Cùng tới, thêm mấy nhà thường qua lại, tổng cộng chỉ bốn năm bàn, vô cùng đơn giản ăn một bữa cơm.

Vốn đoán trước Hứa Thế Cùng mang cả nhà tới, Thấm Nhi lớn hơn một chút lâu rồi chưa về đây, Hứa Tần Thị nghĩ bọn họ ở bên ngoài cũng khá, cầu ở thôn trang không tốt lắm nên không ra ngoài, ở lại giúp trông coi cháu ngoại.

Nào biết đến ngày chính, chỉ có Hứa Thế Cùng một người vội vã tới, cũng không có mang theo hạ lễ, mặt có chút hồng định giải thích, bị Lí Đắc Giang kéo đi uống rượu.

Vừa ăn mấy miếng cơm, ghế ngồi chưa kịp nóng , chưởng quầy tửu lâu vội vã chạy vào sân.