Điền Viên Cốc Hương

Quyển 2 - Chương 40: Ai cũng không thể sống thay ai

Ý Tuyền Tam thúc là muốn để con dâu về nhà mẹ đẻ gả cho người khác, không muốn trì hoãn người ta. Chỉ là Thiên Bẩm đã hơn một tuổi, cả ngày y y nha nha ở nhà, cả nhà thương yêu, là đá cũng bị hâm nóng, hắn tự nhiên luyến tiếc, muốn giữ lại đứa bé như giữ lại một chút hoài niệm, cùng tiện ăn nói với người thôn trang, không thể để nàng dâu mang theo đứa bé đi.

Lí Lão Đầu bọn họ cũng không đồng ý, Lí Lão Đầu là đại ca, không muốn nhìn nhà đệ đệ huỷ đi như vậy, khuyên bảo sống qua trận này là tốt rồi, không cần nghĩ nhiều, nhà ai không có một chút khúc chiết.

Không lâu sau, nương Thiên Bẩm từ ruộng về, mọi người liền đi về, không giải quyết được gì.

Kế tiếp mấy ngày không có động tĩnh gì. Lí Đắc Giang thở dài nhẹ nhõm, sau lưng nói với Lí Đắc Tuyền là chắc chuyện này cứ vậy qua đi, nhà ai lại không có chuyện. Về sau chờ Thiên Bẩm lớn một chút có lẽ hết thảy đều tốt lắm.

Nào biết lời này còn nóng, chuyện đã không giống với.

Đầu tiên là gần đây có một phụ nữ lạ mặt, đi quanh thôn trang, lúc đầu mọi người đều tưởng là đến thôn trang thăm người thân, nên không nghị luận gì, nhưng sau đó một mình đến bờ sông nghe mọi người nói chuyện một bên hỏi thăm, mọi người bắt đầu thấy có chút bất thường.

Sau này thiếu điều tìm tới cửa, rốt cục khiến mọi người cảnh giác, nhưng chưa kịp đuổi thì người phụ nữ kia đã biến mất.

Ít ngày nữa, Đào trang đột nhiên xuất hiện một người, Lí Đắc Giang nói khả năng không dính líu chuyện xưa.

Bên ngoài nói nhao nhao ồn ào, người lớn không cho trẻ con ra ngoài, sợ nghe được điều không tốt.

Cốc Vũ ở nhà có chút lo lắng, chuyện bên ngoài nàng tương đối rõ ràng, chỉ là sự tình phát triển tựa hồ không ổn, sự tình đã nháo lên, người thôn trang quan tâm có lẽ là Đào trang có thể thắng hay không, thắng thì thôn trang không mất mặt, trẻ con không thể bị cướp đi.

Tính ra Thụ cũng là đường đệ (em họ) Cốc Vũ, lúc nàng ra ngoài còn ôm qua, từ đáy lòng cũng không muốn để hắn rời đi nơi này, nhưng nghĩ theo phương diện khác, vô luận như thế nào thẩm mới là người khổ nhất, mặc kệ lúc trước vì sao gả cho một người như vậy, nhưng cuộc sống giống như một quả phụ, còn phải chiếu cố cả nhà, đi hội dâng hương cũng là nghe theo bà bà. Con người có tình cảm không phải động vật, sống quen không biết là khổ, một khi có hy vọng lại là chuyện khác, bây giờ làm ầm ĩ như vậy, nếu đứa bé bị đoạt đi, nàng còn có thể ở thôn trang được sao? Nếu đứa bé và bản thân ở lại thôn trang, mỗi ngày ra vào, có thể chịu được ánh mắt mọi người sao? Vì sao nàng cũng chỉ có thể qua ngày như vậy? Mệnh? Cốc Vũ không tin.

Hạ Xuyên là đứa thích vô giúp vui, lúc này Vương Thị và Hứa Thị qua bên kia khuyên nương Thiên Bẩm, không tiện mang bọn họ theo, nhưng ba vật nhỏ này nghe động tĩnh bên ngoài không ngừng đi ra ngoài xem, lần lượt bị Tiểu Mãn lôi về, bọn họ thấy không đwợc đi ra ngoài càng cố cong chân ngắn chạy, cuối cùng đuổi theo bọn họ mệt không chịu nổi, phải đóng cửa nhà chính, cài then cửa bọn họ mói an phận một chút.

Tiểu Mãn tại kia thỉnh thoảng lấy tay phủi mu bàn tay bên kia, động tác cứ lập lại như vậy, tựa hồ như thói quen, làm Cốc Vũ rất tò mò. Tiểu Mãn thấy không có ai ở đây, "Còn không phải lần trước đi An Hoà Đường tìm Nhị cô cô, đâu biết có cọ trúng đồ dơ gì không, nghĩ tới là ta khó chịu, còn có lão bản kia, nhìn người ánh mắt chớp nháy, vừa nhìn là cảm thấy hơi lạnh lạnh buốt, bây giờ nghĩ đến còn phát run, lần tới thế nào ta sẽ không đi."

"Ngươi còn muốn có lần tới!"

Sự tình bên ngoài bình ổn một chút, lát sau Lí Đắc Tuyền bọn họ trở về, tay Lí Đắc Giang còn có chút máu, nghe nói là lúc lôi kéo bị thương, người nhiều lắm, căn bản phân biệt không hết, Cốc Vũ vội băng bó cho hắn, cũng may chỉ bị thương ngoài da.

Lát sau, Vương Thị và Hứa Thị cũng trở về, Hứa Thị giận dữ, "Những người thật không nói đạo lý, chỉ biết tới cửa cướp người. Nếu vừa rồi nương Thiên Bẩm không đi ra ngoài nói rõ ràng, nói không chừng còn không chịu đi."

Cốc Vũ nhân cơ hội hỏi: "Thẩm nói cái gì?"

"Còn có thể nói cái gì? Không sống được a!"

Vương Thị vội nháy mắt nàng, có thế Hứa Thị mới không nói thêm. Hứa Thị thấy tay Lí Đắc Giang, không lạnh không nhạt nói, "Này đến cùng là người ở đâu đến, thật đáng giận, nói sao Thiên Bẩm cũng không thể là của hắn đúng không?"

Hạ Xuyên chạy tới nói, "Bá mẫu, nghe người bên ngoài nói là bọn họ tới cướp tiểu đệ đệ? Không cần bị bọn họ đoạt, còn có ta và Tiểu Hàn bọn họ cũng không thể bị cướp đi! May mắn vừa rồi tỷ tỷ đem chúng ta nhốt tại trong phòng."

Cốc Vũ kéo hắn qua đến, giáo huấn nói, "Đừng phiền Nhị bá mẫu ngươi, ai cướp ngươi chứ! Người ta sợ không nuối nổi ngươi đâu, cái miệng nhỏ nhắn càng ngày càng điêu, không ăn cái này không ăn cái kia, ném trên đường cũng không có người nhặt!"

Này xong Cốc Vũ có chút hối hận, dù sao Hạ Xuyên mới bây lớn, nói nặng sợ hắn bị ám ảnh. Nào ngờ Hạ Xuyên nghe xong yên tâm gật đầu, "May mắn không có người muốn, như vậy ta có thể yên tâm ra ngoài."

Lại chọc Cốc Vũ cười.

Lí Đắc Giang hỏi Vương Thị, Hứa Thị: "Nương Thiên Bẩm tính sao?"

Đây mới là mấu chốt, xem tâm nàng đặt ở đâu, đó mới là trọng yếu.

Vương Thị bất đắc dĩ lắc đầu, "Chúng ta không nói được gì, vừa nói liền khóc, khóc không ngừng, xem cũng không thể nói cái gì, chỉ là nghe bên ngoài ầm ĩ nàng mới lao ra nói không muốn sống, thật đáng thương, ngươi nói nương Thiên Bẩm tốt như vậy, mệnh lại khổ."

Hứa Thị oán trách Lí gia bên này, tựa hồ muốn đem oán khí trước kia phát tiết, "Lí gia các ngươi thật là, cưới khuê nữ người ta, vốn nên đặt ở lòng bàn tay thương, lại sảng khoái cho làm trâu làm ngựa, kết quả một lời hay cũng không có, nếu ta không có Đại Hàn, Tiểu Hàn, không biết có thể sống hay không!"

Cốc Vũ vội khuyên bảo: "Nhị bá mẫu sao lại nói lời không may."

Lí Đắc Giang cũng nói chuyện không dính dáng nhau, hiện tại chẳng phải rất tốt, không cần nghĩ lung tung. Đại Hàn có chút ngốc, Tiểu Hàn cơ trí hơn, thấy Hứa Thị giận như vậy, rúc vào lòng Hứa Thị làm lòng nàng mềm nhũn, đâu còn nghĩ đến chuyện buồn nữa.

Người Tiểu Tiền Trang đến náo xong, bình tĩnh hai ngày.

Sau, Kinh Trập và An Cẩm Hiên trở lại.

Cốc Vũ đang muốn tìm bọn họ, ba người về phía sau viện vừa đi vừa nói chuyện.

Nói xong tiền căn hậu quả, Kinh Trập thấy bộ dáng gấp gáp của Cốc Vũ, cười, "Cốc Vũ, việc này cũng không phải là một ngày hai ngày, nó như một cái bọc mủ, chậm rãi sẽ phồng dậy, đến trình độ nhất định sẽ vỡ ra, giải quyết xong là được, còn hơn để ngày đêm lo buồn."

Tâm tư Cốc Vũ không ở trong này, "Chuyện đó ta cũng biết, hội dâng hương vốn không nên tồn tại, chỉ là nhiều năm như vậy mọi người không cảm thấy có gì không đúng, không nghĩ tới hôm nay xảy ra chuyện này, ta thấy thẩm làm như không đáng giá, về sau nàng phải làm sao bây giờ?"

An Cẩm Hiên lắc đầu tựa hồ sự tình phức tạp, xét đến cùng vẫn là một nguyên do, "Như vầyCốc Vũ, ngươi cảm thấy ngươi muốn thế nào, chúng ta tại đây nghĩ tới nghĩ lui không có ích gì, chỉ làm mình rối loạn, không bằng chúng ta nghĩ một chút chúng ta muốn có kết quả gì, rồi chúng ta nhìn xem có thể làm được không, nếu có thể khác đi chúng ta không cần suy nghĩ ."

Kinh Trập đồng ý với ý kiến này, "Việc nhỏ không đáng kể tạm thời không truy xét."

Cốc Vũ không nghĩ qua chuyện này, bây giờ nghe bọn họ nói, liền theo phương diện này nghĩ, "Muốn tốt nhất, chúng ta không nói chính xác được, không bằng đến hỏi thẩm mới biết được, nếu tự mình nghĩ, ta thấy cũng phải nhìn bên kia người kia, nếu tốt, thẩm và Thiên Bẩm đi theo hắn, dù sao bên này ngoại trừ cái danh phận ra cái gì cũng không có, lại không có vợ chồng chi thực. Huống hồ sự tình náo thành dạng này, nàng cũng không biết thế nào sống."

"Vậy đường thúc đâu?"

Cốc Vũ đáp: "Nếu hắn có thể sửa tính tình, cưới vợ một lần nữa cũng không có gì không tốt, về sau có con của mình, mọi thứ đều kịp bắt đầu một lần nữa."

Kinh Trập kỳ quái nhìn Cốc Vũ, "Nhưng bên ngoài không ai có ý tưởng giống ngươi Cốc Vũ."

Lời Cốc Vũ nghẹn trong lòng mấy ngày nay đều nói ra, "Mọi người luôn nói muốn như vậy muốn thế kia, nhưng đến cùng có thay thẩm nghĩ lại hay không, người ta mói là nhân vật chính trong chuyện này, nếu nàng nguyện ý mới tốt, chúng ta không thể sống thay nàng."

Cẩm Hiên nhắc lại một lần, "Chúng ta không thể sống thay nàng, ai cũng không thể sống thay cho ai."

Bỗng nhiên, Kinh Trập và An Cẩm Hiên liếc nhau, hiểu ý gật đầu.

Như đã xác định, Kinh Trập chậm rãi thong thả bước, nói tiếp: "Cốc Vũ, bằng không ngươi đi qua thẩm một chuyến, người khác đi không thể yên tâm, xem thẩm có nghĩ như vậy hay không, nếu thật sự muốn, cũng không phải không có cách."

Sự tình như vậy không còn là vấn đề lớn, Cốc Vũ nói không rõ vì sao luôn tin tưởng bọn hắn, biết nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ bọn họ chưa có nàng thất vọng.

An Cẩm Hiên liếc Cốc Vũ cười cười, "Ngươi mới bây lớn, sao cái gì cũng biết? Lời này cũng có thể nói, hội dâng hương vợ chồng cái gì, không cần nói ra bên ngoài tốt hơn."

Cốc Vũ có thế mới nhớ tới, mình thăm hỏi đã quên tình trạng ở đây, ở hiện đại có thể không để ý, nhưng ở đây thật sự không tốt lắm, nghĩ vừa rồi nói những lời này, mặt Cốc Vũ nóng lên.