Điền Viên Cốc Hương

Quyển 1 - Chương 107: Lại vào rừng

LúcCốcVũ và An Cẩm Hiên về đến nhà, là lúc thái dương xuống núi.

Hứa Tần Thị xách nước tưới rau trong viện, Vương thị đang nấu cơm, Tiểu Mãn, Tiểu Hà đuổi gà vào l*иg, Thấm nhi cô đơn ngồi dưới mái hiên, cầm kéo không ngừng đùa nghịch, hoàn toàn không có thấy động tĩnh chung quanh.

Đột nhiên, nàng buông kéo, đem trang giấy tầng tầng mở ra, một đồ án xuất hiện tại trước mắt, Thấm nhi ngọt ngào kêu to, "Tiểu Mãn biểu tỷ! Mau đến xem!"

Tiểu Mãn, Tiểu Hà bị nàng kêu đến,CốcVũ cũng đi qua, thấy trên tay nàng, là một con cá chép ngốc ngốc, đồ án rất hoàn chỉnh, chỉ là cá chép so với con Tiểu Mãn cắt không biết mập mạp bao nhiêu, dù sao cũng là cá chép, Thấm nhi rất thỏa mãn không ngừng khoa tay múa chân.

Hứa Tần Thị cất thùng, rửa tay, cũng đi lại xem, sau khi xem xong cười một tiếng, "Ai u, Tiểu Mãn, cá chép của ngươi gầy một chút, Thấm nhi, cá chép của ngươi sao quá béo, với ngươi không sai biệt lắm."

Thấm nhi nhức đầu ngốc ngốc cười, đột nhiên bật ra một câu, "Cá có cá bảo bảo không phải béo một chút sao, giống cô cô vậy."

Câu nói này làm cả nhà cười thành tiếng.

Ngày lặng yên trôi qua, lại là hai ngày đi qua, cây nonCốcVũ ươm trên đất đã lớn lên không ít, nàng cùng An Cẩm Hiên lại vào núi lần nữa, đi gốc cây nhặt một ít trái cây dập, trở về chôn ở vùng đất ươm giống có phủ bùn vớt từ sông lên.

An Cẩm Hiên vàCốcVũ cùng nhau bận rộn, trong lòng không nỡ, hắn nhớ tới lời nói của Miêu lão tiên sinh, hắn biết, cây ăn quả trong rừng không ít, nhưng hơn phân nửa đều là ê ẩm chát chát không thể vào miệng, bằng không cũng không đến mức không có người đến hái, nếu gặp thứ không thể ăn, đầu lưỡi chát khô.

Hắn đem lo lắng của mình nói choCốcVũ,CốcVũ cũng ngây ngẩn cả người, phải làm sao bây giờ? Trồng cây, đến khi có quả lại không thể ăn, chẳng phải là lãng phí thổ địa tài nguyên.

Hai người vì thế hết đường xoay xở.

Nói đến nói đi,CốcVũ vẫn không cam lòng, nàng nghĩ khác không nói, thật vất vả biết được trái cây có tác dụng lớn như vậy, nàng càng muốn thử xem, nếu những người khác đều trồng không được, mình có thể trồng, là độc môn sinh ý, người ta muốn cướp cũng không được.

Rốt cục, vẫn là An Cẩm Hiên nghĩ đến một cách, "CốcVũ, chúng ta ăn trái cây vứt hột trên mặt đất, hoặc là ngươi xem này đó bị động vật tha đi, rơi rớt trong rừng cũng nên có kết quả, chúng ta tìm chung quanh xem, cây này do Nhị thúc công mang ta đến, hắn từng nói qua, trước kia hắn cònlàm ký hiệu trên hột, đi một quãng bỏ ở một gốc cây, nếu cây đó trưởng thành chính là cùng một loại, nếu chúng ta tìm được, chẳng phải là biết trái cây có thể ăn hay không. Nếu cây ăn quả chúng ta tìm ra cũng không thể vào miệng, nói không chừng như Miêu lão tiên sinh nói không thể trồng."

Hiện tạiCốcVũ không có cách nào, nàng nghĩ, không thể chỉ dựa vào một gốc cây cây ăn quả như vậy, 8 mẫu ruộng nhà mình, nếu đều trồng loại trái cây này, đến lúc đó có một vườn trái cây. Nàng cũng muốn thử đề nghị của An Cẩm Hiên, dù sao muốn nàng buông tha cây ươm của mình, nàng rất tiếc.

Đã muốn tìm cây thần tiên quả, An Cẩm Hiên không nghĩ nhiều, hắn muốnCốcVũ về nhà, mình một người đi, nhưngCốcVũ thế nào cũng không chịu, nghĩ nếu không tìm mau một chút, nói không chừng trái bị rụng hết không có cách nào biết trái chua chát hay là chua ngọt.

Càng vào sâu bên trong, rừng càng có vẻ thanh u, vòng vo cả ngày nhưng cũng không có thu hoạch gì, lại đi trở về.

CốcVũ nghĩ như vậy không phải biện pháp hay, liền cùng An Cẩm Hiên thương lượng, muốn lưu lại ký hiệu trong rừng, hai người chậm rãi đi tìm từng mảnh từng mảnh, như vậy cơ hội bị quên giảm rất nhiều.

Hai người có bí mật nhỏ, mỗi ngày một trước một sau ra cửa, đi nam pha chậm rãi tìm, tuy không tìm được cây thần tiên quả, nhưng không phải không có thu hoạch, này mộc nhĩ nấm dại, ngẫu nhiên còn có chim trĩ, tóm lại không về tay không.

Hiện tại trong nhà nhiều đứa nhỏ hơn, hơn nữaCốcVũ cả ngày ngốc không được, đồ ăn đều đặt trong nhà bếp, cũng không sợ nguội, nếu đói bụng đi ăn một chén, chỉ có bữa tối cả nhà tụ tập chỉnh tề ăn cơm, không có người phát hiện hành tung hai người.

An Cẩm Hiên quen ở trong rừng, cũng không lo tìm không thấy ăn, gà rừng thỏ hoang hoặc là thực vật rể cây, luôn có thể tìm được đồ ăn no bụng,CốcVũ mỗi ngày ở trong rừng cùng hắn, cũng rất thích kiểu tìm này nọ ăn ngay tại chỗ.

Cứ như thế lại là mấy ngày đi qua.

CốcVũ đã có chút sốt ruột, nam pha đã tìm hơn phân nửa, vẫn không thu hoạch được gì, ngẫu nhiên cũng có một gốc cây, trái trên cây rụng gần hết, rất khó ăn, nên bọn hắn tiếp tục tìm, luôn tìm không thấy kia thành xếp thành liệt .

Những ngày này,CốcVũ và An Cẩm Hiên đi đến giữa trưa, vẫn cứ không thu hoạch được gì,CốcVũ mệt đến mồ hôi đầy đầu đứng dưới gốc cây thở, An Cẩm Hiên đi vài bước, đến một chỗ cao hơn, "CốcVũ mau tới, ngươi xem phía dưới kia giống cây thần tiên quả không?"

CốcVũ gian nan khởi động thân thể, bước đến chỗ An Cẩm Hiên đứng, mới phát hiện, trong rừng này, không biết lúc nào có một chiến hào, phải mấy trượng dài, vừa khéo đứng ở đây trên cao nhìn xuống, theo tay An Cẩm Hiên chỉ, hai người đều thấy lá cây, giống lá của thần tiên quả, cách mười mấy hai mươi thước, lại có một gốc cây, như thế bọn họ nhìn thấy ba bốn cây, thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật là trời không phụ người có lòng, rốt cục để bọn họ tìm được.

Hai người đi theohươngđường trước mắt, không có phát hiện chỗ đó lại dừng một lát, nếu thẳng tắp đi xuống sẽ rất dốc, bọn họ không nghĩ mạo hiểm như vậy, vì thế luôn đi về phía trước.

An Cẩm Hiên giống là nhớ tới cái gì, "Ta đã biết, ta biết vì sao Nhị thúc công phải làm ký hiệu, ngươi không biết, chỗ này khả năng chính là Hồ Lô Câu, câu giống như cái hồ lô, đường vào nhỏ, càng đi vào càng sâu, chúng ta từ nơi này đi về phía trước mặt, rất nhanh có thể đi vào, ngươi nhìn Hồ Lô Câu này, hơn phân nửa là lũ tràn vào, nếu không sao có nhiều đá cát vụn như vậy, khó trách nơi này không có cây to, nên thần tiên quả mới dễ thấy như vậy."

CốcVũ vui vẻ, thần tiên quả có thể sống ở hoàn cảnh ác liệt như vậy, sẽ không khó trồng, hiện tại nàng muốn biết, ươm hột ra trái có thể ăn được hay không.

Hai người từ cửa Hồ Lô Câu đi vào, một cơn gió lạnh thổi tới, thân mìnhCốcVũ đơn bạc run lên, cảm thấy gió này thật sự quái dị, có chút sợ hãi.

An Cẩm Hiên đi lại giữ chặt nàng, "CốcVũ không sợ, nơi này ngươi xem, ánh mặt trời không chiếu tới, dĩ nhiên râm mát, nên gió thổi qua có chút lạnh. Chờ chúng ta tìm được cây hái ít trái cây liền đi ra ngoài."

CốcVũ định thần lại, bước trên tảng đá trên đất, bốn phía đều là mảng rừng đen nhánh, ánh mặt trời tựa hồ cách mình rất xa, nàng nghĩ tới vườn trái cây trong tương lai, kiên trì đi vào.

Lúc đi vào bên trong An Cẩm Hiên đại khái xác định được phương hướng, lúc tìm được cây sẽ không quá vất vả, nhưng làCốcVũ mệt mỏi quá, chân còn đá trúng một cục đá nhỏ, đầu ngón chân bị xướt da, nhè nhẹ đau, nàng nhìn giày dưới chân An Cẩm Hiên, không biết làm bằng da gì, coi như tốt, chủ yếu là đem chân bao lấy, như một loại tất da, nhìn hắn đi thật tự nhiên.

Rốt cục đến dưới tàng cây,CốcVũ kích động kêu to: "Cẩm Hiên ca, mau nhìn mau nhìn! Trên cây còn có trái cây!"

An Cẩm Hiên thấy nàng mừng rỡ như vậy, cũng cao hứng, "Ngươi nhìn nơi này mát mẻ, trái cây không bị phơi dưới ánh nắng nên mau chín." Lúc đứng trên cao thấy tán cây rất lớn, đi đến trước mặt lại phát hiện cũng không cao, khoảng hai thước, xem ra nơi này quá mức cằn cỗi, vì thếCốcVũ kiếm đồ lót xuống, hái một trái, màu sắc tím hồng, nhìn chảy nước miếng, đi cả nửa ngày cũng khát nước, một ngụm cắn xuống, lại vội nhổ ra.

Nàng lại ói ra mấy miếng nước miếng, đầu lưỡi tựa hồ lớn không ít, giống trước kia nàng không cẩn thận ăn quả hồng non.

An Cẩm Hiên ha ha cười, "Ngươi thật là khờ, không biết có ăn được không, còn căn miếng lớn như vậy." Nói xong nhìn mặt khổ củaCốcVũ, có chút đau lòng, nửa ngày không ăn không uống như vậy, thật sự làm khó nàng.

Vì thế, An Cẩm Hiên tìm chung quanh, kêuCốcVũ nhặt một ít củi nhóm lửa, mình ở phụ cận tìm thức ăn.

CốcVũ mừng rỡ, ở đây có nhiều tảng đá như vậy, tùy tiện là có thể làm một cái lò đá, thật tiện dụng. Bắt không được thú hoang, An Cẩm Hiên tìm được mấy cây thực vật quen thuộc, nhặt một khối đá đào lên,CốcVũ ngồi xổm một bên xem, đợi đến lúc đào ra một cái đen thùi, mặt trên còn có một chút gân xơ thật nhỏ, có chút giống khoai núi, cạo lớp da bên ngoài, bên trong có một tầng màng, gọt đi lớp màng bên trong trắng nõn,CốcVũ rất thích ăn, tạm thời kêu là khoai núi.

Khoai núi nướng chín là có thể ăn còn không cần thêm muối,CốcVũ cắt khoai núi thành mấy khối, tìm một nhánh cây xuyêns qua, hai người chuyển hai tảng đá lớn một chút, làm ghế, ngồi nhóm lửa bắt đầu nướng.

Rất nhanh mùi thơm bốc ra,CốcVũ nuốt nước miếng, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến xuy xuy thanh âm, tóc gáy đều dựng đứng, An Cẩm Hiên thấy rõ, quá sợ hãi.