Nhiều ngày qua, thôn trang thật náo nhiệt.
Các nàng dâu đến bờ sông nấu nước, đầy tớ đi quanh đường làng, nông dân vác cuốc sửa sang ruộng đất, tiểu cô nương giặt quần áo bên bờ sông, người đến người đi ân cần thăm hỏi: "Hoa tấn sắp đến sao?" "Đúng vậy, sắp đến rồi, đến lúc đó đến đoạt nước đầu."
Lúc Lí Hà thị đại náo Cốc Vũ vô ý nghe nói hoa tấn, tò mò hỏi Giang thị mới biết, thì ra hoa tấn là một ngày của tháng ba, cánh hoa theo dòng nước trôi xuống, rất là hoành tráng. Ngày đó mỗi nhà đều cầm đồ đi múc nước, phải là tiểu cô nương đi, nam hài tử không được đυ.ng vào nước hoa, mang về nhà cho nãi nãi, bá mẫu uống, nghe nói uống xong nước hoa đầu là thể mang thai, dù không cầu con nối dòng uống xong cũng có thể dưỡng nhan ích thọ.
Vì việc này Cốc Vũ còn cố ý cùng Kinh Trập ra ngoài quan sát, mới phát hiện hoa đào mọc dọc theo bờ sông, đầu nguồn có một cái hồ, mùa xuân tuyết tan nước chảy vào nơi đó. Khi cánh hoa đầo hai bên bờ rơi xuống, cánh hoa trên đất cũng bị gió thổi qua, đọng trong hồ, chờ khi nước lớn, một ngày nào đó chảy xuống dưới, vì thế mới có hoa tấn.
Nàng vươn bàn tay trắng nõn nhỏ bé, tùy ý ngắt vài cánh hoa, hiểu rõ nói: "Ca, hoa tấn chỉ là lời đồn bậy thôi, ta nghe Giang bá mẫu nói lúc nàng sinh Giang Sinh, Quỳnh thím nói thấy nàng uống nước hoa tấn đầu tiên, xem ra lời này truyền ra, mọi người đều tin là uống xong nước này có thể hoài bảo bảo."
Kinh Trập cũng gật đầu, "Cốc Vũ, ngươi còn nhỏ như vậy cũng hiểu chuyện này? Dù lời đồn đãi không thể tin, cũng không làm gì được. Ví dụ như chúng ta không tin, nhưng người trong thôn tin, nếu Nhị bá mẫu uống được, không chừng nãi nãi sẽ không khó xử nàng ."
Cốc Vũ như không nghe lời nói của Kinh Trập, vẫn lải nhải: "Giang Sinh không hẳn kêu là Giang Sinh, kêu đậu phộng tốt lắm, uống xong nước hoa tấn sinh hạ, đậu phộng, ha ha."
Kinh Trập sửng sốt, mới đây Cốc Vũ vẫn là bộ dáng tiểu đại nhân, bấy giờ lại trở nên hồn nhiên như vậy, hắn nghĩ Cốc Vũ đến cùng vẫn là đứa nhỏ, liền thôi.
Hắn nào biết rằng, Cốc Vũ trong lòng đã có chủ ý, tất nhiên là muốn cướp nước đầu, mặc kệ nước này có thể làm cho người ta hoài thai hay không, người khác tín là tốt rồi, cho Nhị bá mẫu một chút an ủi cũng tốt, nếu Lí Hà thị thấy không chừng đối với Nhị bá mẫu tốt một chút.
Vì muốn cướp nước đầu, mỗi ngày nàng đều chạy đến thượng du quan sát, xem khi nào nước có thể cuốn cánh hoa chảy xuống. Kinh Trập tất nhiên là cũng vui vẻ cùng nàng đi, hai người thường ngồi xổm bên mặt nước tràn đầy cánh hoa, yên lặng nhìn như lão tăng nhập định, coi nước mang đi một đóa, lại một đóa...
Trần Giang Sinh cũng muốn đi theo bọn họ, mỗi lần đều bị Cốc Vũ đuổi đi, ngược lại An Cẩm Hiên, Cốc Vũ không dám đuổi hắn, cũng đuổi không đi, vài ngày nay, hắn cùng Kinh Trập thân lắm, thường thì thầm chuyện gì đó.
Một ngày, bọn hắn ba người tới thượng du, ngây người xem cánh hoa. Cây đào bắt đầu có lá xanh.
An Cẩm Hiên đột nhiên nói: "Dù sao chính là hai ngày này, không cần đến nhìn."
Cốc Vũ nửa tin nửa ngờ, tìm chung quanh đồ đựng nước, đầu tiên nghĩ đến bát ăn cơm, lập tức liền phủ định, bát cơm quá nhỏ, nước dễ dàng lắc lư, vạn nhất vỡ sẽ không tốt lắm, còn phải tiêu tiền mua một cái, thau thùng gỗ lớn lại nặng, nếu có bình hoa thì tốt rồi.
Trong nhà không có bình hoa, nhưng nàng cũng có biện pháp, bám lấy Lí Đắc Tuyền, kêu hắn làm một cái thùng nhỏ, nói là muốn đi theo Kinh Trập nấu nước, Lí Đắc Tuyền bị nàng bám lấy không có cách nào, thật sự làm không chỉ một cái, mà là một đôi, không những thế, còn dùng gậy trúc cho nàng làm một cái đòn gánh nhỏ.
Nàng nhìn 2 cái thùng, bật cười, cha rất thật thà, tiểu hài tử nói dối cũng tin. Trong lòng nàng cảm động lại có chút lo lắng, cảm động vì cha rất yêu thương mình, lo lắng tính tình này của cha, rất dễ dàng bị người khi dễ.
Trước mắt bày ra 2 cái thùng gỗ nhỏ, để trên mặt đất chỉ tới đầu gối Cốc Vũ, trên miệng thùng là dây thừng bện bằng cỏ, Lí Đắc Tuyền khéo tay, chung quanh thùng còn khắc hoa cùng vân văn, Cốc Vũ thích lắm, lập tức lôi kéo Kinh Trập đi bờ sông nấu nước với nàng .
"Ca, chúng ta đi bờ sông nấu nước làm đồ ăn."
Kinh Trập giúp nàng mang thùng gỗ nhỏ, "Được rồi, chúng ta cùng đi nấu nước, thùng này tuy nhỏ, nhưng đi xa như vậy, ngươi có chịu nổi không.
Mới ra đến đường, Cốc Vũ có chút khẩn cấp đoạt lấy thùng trên tay Kinh Trập, "Ca, ta mang đi, chờ lúc trở về nếu có nước ta không khiêng nổi ngươi sẽ giúp."
Kinh Trập đang định mang thùng đi qua cho Cốc Vũ, quơ ngang trúng một người, hắn hứng khởi: "Ca, thùng này cho ta chơi."
Cốc Vũ thấy là Lập Thu, có chút hận ý, đoạt thùng về, mím môi trừng liếc nàng một cái, "Lập Xuân, Lập Hạ mới là ca ngươi, ngươi gọi loạn cái gì, hừ, không nên đυ.ng thùng của ta, cha ta cố ý làm cho ta.”
Lập Thu cũng không xấu hổ, nhìn Kinh Trập, "Ca, ta chơi một chút, chơi xong trả cho ngươi, ta lại không thể ăn, hoa này thật là đẹp mắt." Vừa nói vừa lấy tay vuốt lên vân văn.
Cốc Vũ sợ Kinh Trập dao động, "Không được, ngươi ngày đó còn xả hoa, hại nương ta sinh non, không nên đυ.ng thùng của ta!"
Kinh Trập nói: "Đây là cha cho Cốc Vũ, Cốc Vũ còn chưa dùng qua."
Đúng lúc này một người từ phía sau đi tới, cũng muốn đi nấu nước, "Cốc Vũ, ngươi nói Lập Thu xả hoa sao?"
Cốc Vũ nhận ra nàng, là chị của Tứ thẩm Ngô thị, bất quá nàng không biết tâm tính của người này, thấy nàng hỏi, đành phải trả lời đúng sự thật: "Chính là nàng, còn đẩy nương ta, nếu không đệ đệ ta không bị sinh sớm như vậy ."
Lập Thu chối, "Không phải ta!"
Cách đó không xa có người kêu: "Hoa tấn đến!"
Cốc Vũ không nghĩ nhiều, xách thùng chạy về hướng bờ sông, Lập Thu cùng Ngô thị chạy theo, Kinh Trập đến bờ sông, lo lắng cho Cốc Vũ, nghĩ tới đi tìm, lại bị người ngăn trở, "Ai, ngươi không thể đi, chúng ta đàn ông không thể dính hoa tấn."
Kinh Trập đỏ mặt, mình khi nào thì biến thành đại lão gia.
Cốc Vũ không phải là người đến sớm nhất, có hai nàng dâu đã đến bờ sông, không biết vì sao ầm ĩ lên, cho Cốc Vũ cơ hội, nàng vọt tới bên bờ, nháy mắt ngây ngẩn cả người, không còn là con sông nữa, mà là một thảm hoa màu hồng, thật dài, thật diễm lệ ngát hương, vô cùng vô tận, ngẫu nhiên sóng gợn chập chùng lên xuống, ánh thái dương làm chói mắt, càng nhìn càng bất phàm, Cốc Vũ bị cảnh đẹp làm ngây người.
Mãi đến khia phía sau có động tĩnh nàng mới hồi phục tinh thần lại, quay đầu thấy Kinh Trập, kêu lên: "Ca, ta muốn lấy nước đầu."
Ai ngờ Lập Thu từ phía sau chạy đến bờ sông, không có thùng, nàng căn bản không có đồ múc nước, căm hận nói: "Ta không có thùng, ta uống nước xong, ngươi vậy không phải là nước đầu."
Nói xong nàng cong thân mình cúi đầu muốn uống nước, không có phòng bị mất trọng tâm, kém chút rớt xuống sông, may mắn là nắm được cỏ bên bờ, nhưng một cái tay áo bị ướt.
Cốc Vũ thấy nàng chật vật như vậy, cười cười: "Hừ, ngươi uống nước đầu, cũng không sợ dọa người."
Nói xong nàng cong thân mình, dùng thùng khắc hoa, múc lên nước tràn đầy cánh hoa đào, trong lòng vui vẻ, rốt cục cướp dước nước đầu.
Nhưng nước còn chưa nhấc lên, nàng chỉ cảm thấy thân mình mất thăng bằng, người bị rơi vào giữa sông màu hồng, cánh hoa ào ào tản ra, nước tràn vào miệng mũi, nàng bám chặt thùng gỗ.