Độc Dược Phòng Bán Vé

Chương 10

Chương 9
[Mạch Nhiên tích tắc rời khỏi mặt đất, đầu trống rỗng, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lâm Kỳ đang gần trong gang tấc, nhưng thế nào cũng không nhìn ra một chút manh mối nào, bỗng nhiên cô có cảm giác như tai họa sắp ập tới nơi.]

Thẩm Lâm Kỳ ôm Mạch Nhiên trong lên lầu, đóng cửa phòng lại, Mạch Nhiên hối hận đến tận tim gan.

Mạch Nhiên nếu không phải đầu bị đυ.ng vào xe, thì dứt khoát là bị cánh cửa kẹp, mới dám ăn no dửng mỡ đi chọc giận Thẩm Lâm Kỳ. Tại sao cô lại không biết cái dạng lãnh khốc, vô tình, trở mặt như vậy, tuyệt đối không có ai so được với Thẩm Lâm Kỳ.

Bề ngoài Thẩm Lâm Kỳ tỏ ra như vậy thôi, chứ kì thực lúc này trong lòng anh thế nào ai mà biết, lại còn cô nam quả nữ, ở trong một phòng.

Tình huống này thật là dể dàng cho Thẩm Lâm Kỳ ăn đậu hũ cô, đấy là còn chưa nói, ngộ nhỡ nếu như Thẩm công tử mất đi lý trí, Mạch Nhiên biết phải làm gì? (chị lo xa quá rồi)

Mạch Nhiên quyết phải tự bảo vệ mình.

"Cái kia..."

Mạch Nhiên vừa mở miệng, đã cảm thấy toàn thân bỗng nhiên đổ về phía trước, sau đó nhờ sức hút của trái đất (^^), cô bị ngã xuống giường.

"A!" Mạch Nhiên khẽ kêu lên một tiếng, cánh tay bị thương bị va đập, cô cảm thấy đau nhức.

"Vẫn còn biết đau?" Thẩm Lâm Kỳ đột ngột đè lên người Mạch Nhiên, khẽ nâng cằm cô lên, lạnh lùng mà cười.

Mạch Nhiên cứng họng, không biết nói gì.

"Anh nói em bỏ bộ phim đó, em còn không nghe; nói em dùng diễn viên đóng thế, em còn muốn chính mình tự diễn; nói em đừng xuất viện, em ương ngạnh muốn ra; nói em đến nhà anh, em cũng không muốn. Bạch Mạch Nhiên, em không cảm thấy gần đây số lần em chống đối anh ngày càng nhiều sao?" Thẩm Lâm Kỳ nhìn chằm chằm Mạch Nhiên, sâu trong đáy mắt phát ra tia sáng khiến kẻ khác sợ hãi.

"Hình như...đúng..." Mạch Nhiên khó khăn mở miệng, không tránh khỏi tự mình có chút kinh ngạc. Hóa ra mấy tháng ngắn ngủi vừa rồi, cô thế mà dám cự tuyệt Thẩm công tử nhiều như vậy, cũng khó trách khiến anh bực bội tức giận, trước kia vốn dĩ cô rất nghe lời.

"Em cảm thấy những điều anh nói chỉ giỡn chơi thôi sao, hay em nghĩ..."

"Không có, không có!" Mạch Nhiên nhanh chóng cắt ngang lời Thẩm Lâm Kỳ, anh nói một chút đều đúng, anh so với mãnh thú và nước lũ còn khó đối phó hơn. Cô nói: "Em đảm bảo, từ nay sẽ không như vậy nữa". Chân chó cuối cùng vẫn cứ là chân chó, đành quay về với chính nghĩa, Mạch Nhiên cũng không phải là chưa từng chân chó như vậy.

"Đảm bảo?: Thẩm Lâm Kỳ đánh giá cô "Anh rất tò mò, em lấy gì ra đảm bảo?"

Con người này, quả thực là được voi đòi tiên!Mạch Nhiên rất muốn đứng lên, một cước dẫm nát anh trên giường, hai tay chống nạnh, dõng dạc mà nói: "Lão nương đây đảm bảo rồi, ngươi còn ý kiến sao?"

Ngay trong lúc Mạch Nhiên còn đang suy nghĩ, Thẩm Lâm Kỳ bỗng nhiên tiến sát đến.

Tư thế này, kỳ thực rất mờ ám, hiện tại Thẩm Lâm Kỳ hoàn toàn rất gần Mạch Nhiên, không khỏi khiến cô nghĩ đến lúc ở trong văn phòng anh hôn cô.

Bất giác Mạch Nhiên hô một tiếng: "Đừng!"

Giây phút ấy, Mạch Nhiên hận không thể tự vả cho mình một cái: "Bạch Mạch Nhiên, cho ngươi chừa cái tội tùy tiện nói "không", cho ngươi chừa cái tội tùy tiện nói "đừng"! Có kháng cự thế nào cuối cùng vẫn cứ là thua Thẩm Lâm Kỳ, ngươi thật đúng là tự cho mình là con gái nhà lành sao?

Nhân lúc Thẩm Lâm Kỳ còn chưa tức giận, Mạch Nhiên nhanh chóng nhắm mắt lại, mân mê cởi cúc áo, kiên quyết đón nhận anh.

Thời gian một khắc lại một khắc trôi qua, trong lòng Mạch Nhiên tưởng tượng đến cảnh có một tên tiểu nhân trên ngổi xổm trên đất vặt cánh hoa: hôn, không hôn, hôn, không hôn...

Nhưng sự thật là, lãnh khốc công tử kia không có hôn cô, cũng không có làm gì khác. Thẩm Lâm Kỳ từ trên người Mạch Nhiên đứng dậy, sau đó không hề quay đầu lại mà rời đi. (anh Thẩm quân tử