Chương 1: Một đám đần độn
"Bởi vì anh yêu em!"Khi nghe câu này, Lâu Nghiêu Nghiêu bình thường giống khúc gỗ cũng bị cảm động, nước mắt giống hạt châu bình thường rơi mãi không ngừng, thế nào cũng dừng không được. Tần Chí đau lòng nhìn cô qua cửa sổ cách ly, anh đặt tay ở trên cửa sổ thủy tinh, giống như muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng tất cả đều vô ích, cuối cùng anh đành phải đau lòng nói:
"Nghiêu Nghiêu, đừng khóc."
Làm sao có thể không khóc? Lâu Nghiêu Nghiêu khóc đến gần như không thở được, anh ở bên kia cửa sổ cách ly vẫn nhẹ giọng an ủi cô, thanh âm ôn nhu trước sau như một, giống những ngày đã qua, chỉ cần cô vừa khóc anh sẽ không quan tâm đem bỏ qua tất cả mọi chuyện, ở bên cô, dỗ cô vui vẻ. Là cô quá ngu ngốc mới có thể coi đó là tình cảm anh em, là cô quá ngu ngốc mới có thể làm hại anh phải gánh tội thay cô.
"Tần Chí, tại sao anh không nói sớm?" Lâu Nghiêu Nghiêu vừa khóc, vừa chất vấn.
Tần Chí chỉ cười mà không trả lời cô. Kỳ thật không cần anh trả lời, khi Lâu Nghiêu Nghiêu hỏi những lời này, cũng đã nghĩ đến đáp án, bởi vì cho dù anh nói căn bản cũng không có tác dụng, khi đó cô bị Trần Hạo làm cho mê muội, trong mắt trừ Trần Hạo thì không nhìn tới bất luận kẻ nào. Suy nghĩ cẩn thận, Lâu Nghiêu Nghiêu khóc càng thương tâm. Cảnh ngục (Wan: cảnh sát coi ngục) ở thúc giục thời gian thăm tù đã hết. Tần Chí kêu Lâu Nghiêu Nghiêu một tiếng. Lâu Nghiêu Nghiêu cầm tai nghe ghé vào trên cửa sổ khóc, tuy vẫn rất thương tâm nhưng cũng nâng cao tinh thần nghe anh nói.
"Nghiêu Nghiêu, về sau anh không thể ở bên cạnh em, em phải tự chăm sóc mình, không thể lại tùy hứng, biết không?"
"Vâng, vâng." Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ biết là lung tung gật đầu.
"Nghiêu Nghiêu…"
"Vâng, vâng."
"Không cần kết hôn với Trần Hạo, biết không? Tìm một nam nhân chân chính yêu em, biết không?"
"Ân ân."
Tần Chí nói liên miên căn dặn rất nhiều, lần đầu tiên Lâu Nghiêu Nghiêu không cảm thấy phiền, còn thật sự trả lời, tuy căn bản không nghe được anh đang nói cái gì. Cảnh ngục lại thúc dục vài lần, thật sự không thể ở lại nữa, Tần Chí cuối cùng nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu thật sâu, buông tai nghe đứng dậy rời đi. Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên đứng lên, dùng sức gõ vào tấm kính thủy tinh, không để ý cảnh ngục cảnh cáo, chỉ chỉ ống nghe, cô có lời muốn nói. Tần Chí nói với cảnh ngục nói câu thật có lỗi, lại cầm lấy tai nghe. Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn anh qua tấm kính thủy tinh, nam nhân anh tuấn luôn luôn thích sạch sẽ, chú ý hình tượng, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn, nhìn tiều tụy hơn nhiều, râu mọc nhiều hơn, chỉ có đôi mắt vẫn sáng rọi như trước, coi như cuộc sống đau khổ không thể ảnh hưởng tới anh, Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn mà trong lòng chua xót, mãi đến khi Tần Chí mở miệng thúc dục một tiếng, Lâu Nghiêu Nghiêu mới dùng ngữ khí nhất nói:
"Tần Chí, anh biết em rất tùy hứng, cũng rất ích kỷ, cho nên cuối cùng cho em tùy hứng một lần nữa, chờ em được không? Em không phải đang hỏi anh mà là ra lệnh, anh phải chờ em, bằng không anh về sau đừng nghĩ có thể sống yên ổn, anh biết em giỏi nhất là ép buộc người!"
Xem, cô là một nữ nhân ác độc như thế này, luôn bắt buộc người khác làm chuyện họ không muốn, chưa bao giờ biết hối cải, còn coi đó là vinh hạnh cho họ. Tần Chí lúc đầu không hiểu được cô đang nói cái gì, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lâu Nghiêu Nghiêu đã cười buông tai nghe đi ra ngoài. Sửng sốt nửa ngày, cuối cùng Tần Chí cũng nở nụ cười, cô nói anh chờ, anh sẽ chờ, nhận mệnh rồi, anh đời này cam tâm tình nguyện nằm trong tay nữ nhân này.
Lâu Nghiêu Nghiêu khóc nửa ngày, hai mắt sưng như quả đào, ánh mặt trời bên ngoài làm trước mắt cô đột nhiên biến thành màu đen.
"Nghiêu Nghiêu."
Trần Hạo chờ ở bên ngoài thấy cô liền ném xuống tàn thuốc, cười hướng cô đi tới.
Anh mặc quần áo trong màu trắng, tây trang màu trắng, khuôn mặt anh tuấn tinh xảo, mang theo ý cười thản nhiên, đi tới dưới ánh mặt trời đi, phía sau giống như có một vòng kim quang, làm cho người ta lóa mắt. Lâu Nghiêu Nghiêu mở to hai mắt nhìn thẳng vào nam nhân này, cô nhìn anh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thật sự nhìn như vậy, thấy rõ ràng. Trần Hạo đưa tay đỡ cô, Lâu Nghiêu Nghiêu chán ghét bỏ ra, đi thẳng tới bên cạnh xe. Mặt Trần Hạo cứng đờ nhưng rất nhanh lại khôi phục tươi cười, đi đến bên cạnh xe, săn sóc giúp cô mở cửa xe. Chờ Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi vào, Trần Hạo mới trở lại ghế lái, khởi động xe. Lâu Nghiêu Nghiêu ngẩn người nhìn cảnh vật dần trôi qua ngoài cửa sổ, trong khi Trần Hạo vẫn dùng kính chiếu hậu xem thần sắc cô. Lâu Nghiêu Nghiêu bị nhìn cũng không kiên nhẫn, quay đầu, cười lạnh nói:
"Trần Hạo, anh chắc rất hận tôi?"
"Nghiêu Nghiêu, nói cái gì ngốc vậy." Trần Hạo kinh ngạc, không nghĩ rằng Lâu Nghiêu Nghiêu sẽ nói như vậy, trên mặt anh tràn đầy kinh ngạc, nghiêng đầu đến ánh mắt nhìn cô cũng đặc biệt ôn nhu, ánh mắt kia cùng ánh mắt nam nhân đối bạn gái bốc đồng giống nhau như đúc. Nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu lại không bị anh mê hoặc, mà là từng chữ từng chữ nói:
"Anh sao có thể không hận tôi, tôi gϊếŧ nữ nhân anh yêu đồng thời gϊếŧ luôn hài tử của anh, anh làm sao có thể không hận tôi?"
Trần Hạo nhăn lại mi, không hờn giận nói:
"Lâu Nghiêu Nghiêu, em nói bậy bạ gì đó?"
"Tôi nói bậy? Anh biết rất rõ mà, không phải sao? Lúc ấy ba người chúng ta đều ở đây, Lâu Thanh Thanh chết như thế nào, anh chẳng lẽ lại không biết? Ngộ sát Lâu Thanh Thanh là tôi, không phải Tần Chí." Lâu Nghiêu Nghiêu đem những lời này nói ra, sau đó lại tung một lời như sét đánh: "Tôi muốn đi tự thú."
Trong khoảng thời gian này cô vẫn đần độn, nhưng mà ở ngục giam khóc một hồi, đầu óc cô ngoài ý muốn lại thông suốt, cô không thể để Tần Chí gánh tội thay cô, Tần Chí hiện tại ba mươi hai tuổi, đây là thời kỳ rực rỡ nhất của một nam nhân, nhưng lại phải ở tù mười năm, tại thời đại biến chuyển từng ngày này, mười năm sau chẳng khác nào thế giới khác, khi đó tất cả đều đã muộn. Cô tuy rằng rất ích kỷ, nhưng cũng không thể để Tần Chí vì cô mà chôn vùi cả đời, anh nên có cuộc sống rất tốt. Trần Hạo bị lời nói của Lâu Nghiêu Nghiêu dọa, khϊếp sợ nhìn cô nửa ngày cũng nói không ra lời, anh thật sự nhìn cô, phát hiện thần sắc của cô vô cùng bình thản, không giống giả bộ, anh trong mắt hiện lên một tia lửa giận, nhưng rất nhanh bị áp chế, anh vẫn dùng giọng ôn nhu nói:
"Nghiêu Nghiêu, chúng ta tháng sau sẽ kết hôn, về sau, đừng nói những lời ngốc nghếch này, anh đã nói, anh cùng Lâu Thanh Thanh hoàn toàn không có gì."
"Không có hôn lễ." Đối với lí do thoái thác của Trần Hạo, Lâu Nghiêu Nghiêu căn bản mặc kệ, cô trào phúng nói: "Anh nên cao hứng đi, vì anh rốt cuộc cũng thoát khỏi tôi!"
Trần Hạo bị lời của cô chọc giận, vẻ mặt thâm tình cùng bi thương nói: "Lâu Nghiêu Nghiêu, rốt cuộc phải thế nào em mới tin anh là thật tâm?"
Lâu Nghiêu Nghiêu quả thực ghê tởm muốn nôn, trước đó không lâu, bởi vì cô tranh chấp cùng Lâu Thanh Thanh, vô tình gϊếŧ Lâu Thanh Thanh, cùng đứa bé trong bụng Lâu Thanh Thanh, một người hai mạng, nhưng hiện tại, nam nhân này lại cùng hung thủ gϊếŧ con mình nói thật tâm? Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy thật đáng buồn cho Lâu Thanh Thanh, cô với chị gái cùng cha khác mẹ này lại tranh đoạt một nam nhân ghê tởm đến cực điểm suốt mười mấy năm? Lâu Thanh Thanh a Lâu Thanh Thanh, chị nếu nhìn đến sắc mặt hiện tại của nam nhân này, có phải muốn chui từ mộ ra không? Chỉ sợ… Trần Hạo căn bản không yêu Lâu Thanh Thanh. Càng nghĩ càng ghê tởm, Lâu Nghiêu Nghiêu một khắc cũng không muốn nhìn mặt nam nhân này: "Dừng xe!"
Trần Hạo làm sao có thể dừng xe, vẫn như cũ vẻ mặt khổ đại cừu thâm nhìn cô:
"Nghiêu Nghiêu, anh biết em cùng Tần Chí tình cảm vẫn rất tốt, thậm chí làm cho anh ghen tị, nhưng cũng không thể vì thế mà đi gánh tội thay Tần Chí, anh yêu em như vậy em đem anh đặt ở đâu? Em có nghĩ tới cảm nhận của anh không?"
Lâu Nghiêu Nghiêu trợn mắt há hốc mồm, cô sớm nên phát hiện, nam nhân này, căn bản đầu óc có vấn đề!
"Đừng nói nữa, anh làm tôi cảm thấy ghê tởm! Tôi quả thực đầu bị nước vào, lúc trước mới thích anh như vậy!" Lâu Nghiêu Nghiêu quả thực muốn chọc giận, cô chán ghét nhìn Trần Hạo: "Tôi nói lại lần nữa, dừng xe!"
Trần Hạo đương nhiên sẽ không dừng xe, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn xoay thành một đoàn, biểu tình thống khổ còn thiếu mỗi nước mắt: "Nghiêu Nghiêu…"
Nhìn đến sắc mặt này của Trần Hạo, Lâu Nghiêu Nghiêu không thể chịu nổi:
"Cầu xin anh đừng nói nữa, anh vừa nói tôi đã muốn nôn."
Trần Hạo giống như bị ý tứ trắng trợn trong lời nói của cô làm giật mình, thậm chí quên ngụy trang, trừng to mắt, sắc mặt cứng ngắc nhìn cô, vẫn nghe nói Lâu Nghiêu Nghiêu tâm tư ác độc, nói chuyện ác độc, nhưng bởi vì lúc trước Lâu Nghiêu Nghiêu thích anh, tự nhiên sẽ không ở trước mặt anh nói thô tục, cho tới bây giờ mới phát hiện, nữ nhân này thật sự có thể mở miệng vô cùng hôi thối. Lâu Nghiêu Nghiêu người này, khi thích ngươi, có thể đem ngươi phủng đến tận trời, khi chán ghét ngươi, lại chút không thèm che giấu, nói trắng ra là một nữ nhân không có đầu óc. Nếu như cô đủ thông minh, sẽ không ở phía sau xé rách mặt nạ, nếu như cô đủ thông minh, cũng đủ ẩn nhẫn, cũng sẽ không…
Hai người giằng co, Lâu Nghiêu Nghiêu lười không thèm liếc anh một cái, Trần Hạo dùng sức hít mấy hơi, thật vất vả mới bình phục cảm xúc, anh quay đầu, vừa định tiếp tục diễn thâm tình, lại nghe thấy dồn dập tiếng phanh lại. Khúc quanh phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải lớn. Lúc thanh thép đâm thẳng hướng ót một khắc, thời gian tựa hồ đình chỉ, ngắn ngủi hai mươi bảy niên nhân sinh cưỡi ngựa quang hoa của Lâu Nghiêu Nghiêu ở trước mắt xẹt qua, trong đầu không hiểu hiện lên một cái ý niệm trong đầu: đây là một đồng thoại thật đáng buồn, nó có kết cục vô cùng quỷ dị, nữ chủ là cô bé lọ lem bị nữ phụ ác độc gϊếŧ, sau đó nam chủ vương tử bạc tình bạc nghĩa cùng nữ phụ ác độc sắp tới lúc sống cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp, lại ngoài ý muốn bị xe đâm chết, còn là chết không toàn thây! Đây thật sự là một đồng thoại cẩu huyết! Trước khi nhắm mắt lại, Lâu Nghiêu Nghiêu lại không cam lòng, lại tiếc nuối nghĩ đến: Tần Chí đáng thương, xem ra anh phải chờ em trong kiếp sau rồi!