Chương 15
Sau khi Vương An An dõng dạc nói với Thời Cẩn những lời kia, thật ra trong lòng cô cũng chẳng mấy dễ chịu, chuyện này quả thật phức tạp ngoài dự tính của cô….Cố Ngôn Chi có một cuộc sống hoàn chỉnh, ít nhất trước mắt anh ta có người thân bạn bè cấp dưới, sau này còn có vợ con… Nhưng Uông Uông….
Cũng may mà Vương An An không phải là một người bi quan, cô cố gắng để mình không suy nghĩ linh tinh.
Ngay lúc này cô đã muốn trò chuyện cùng Uông Uông, nghe giọng nói của Uông Uông rồi. Nhưng đến buổi tối, Vương An An đợi tới mười giờ mà Uông Uông vẫn chưa gọi tới.
Thật kỳ lạ, bình thường giờ này Uông Uông đã phải gọi từ lâu rồi chứ.
Cô buồn bực gọi điện cho Uông Uông.
Kết quả bên kia vừa nhấc máy, Vương An An liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng.
Giọng Cố Ngôn Chi rất khác Uông Uông, lúc trước cô còn không phân biệt được, nhưng bây giờ chỉ cần nghe một tiếng, cô đã lập tức nhận ra được ai là Cố Ngôn Chi ai là Uông Uông.
Giọng điệu của Uông Uông khi nói chuyện rất vui vẻ, không giống Cố Ngôn Chi. Giọng Cố Ngôn Chi giống như được lấy từ trong tủ lạnh ra, có thể khiến người ta chết rét.
Vương An An a một tiếng, vội ấn kết thúc cuộc gọi.
Ban ngày còn đường đường chính chính chuyển lời tới người kia, nói cái gì mà tuyệt đối không bỏ rơi Uông Uông….
Vậy mà không hiểu sao vào lúc này lại sợ hãi đến thế. Vương An An cảm thấy thật mất mặt, nhưng cô quả thực rất sợ, giống như không khống chế được vậy. Cho dù là nhìn thấy Cố Ngôn Chi, hay là nghe giọng Cố Ngôn Chi, cô đều sẽ theo bản năng nghĩ đến cảm giác mà Cố Ngôn Chi gây ra cho cô. Tuy rằng cô không phải người thông minh, nhưng trực giác lại rất chuẩn, trực giác nói với cô rằng cô không nên đến gần Cố Ngôn Chi.
Vậy mà Cố Ngôn Chi lại nhanh chóng gọi lại.
Vương An An hít sâu một hơi, biết mình gặp phải xui xẻo rồi. Tên Cố Ngôn Chi này quá nửa là gọi tới mắng cô đây.
Kết quả sau khi nhận điện thoại, Cố Ngôn Chi lại im lặng.
Vương An An cảm thấy kỳ lạ, tên Cố Ngôn Chi này không phải trước kia rất độc miệng sao, tuỳ tiện nói vài câu là có thể khiến người ta chết nghẹn, sao bây giờ lại cần chuẩn bị lâu thế.
Những lời Cố Ngôn Chi nói sau đó lại càng kỳ quái hơn. Anh ta không hỏi tại sao cô gọi tới mà thản nhiên nói như thể cú điện thoại vừa nãy của cô là gọi cho anh ta vậy: “Đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?”
Vương An An a một tiếng, cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh trả lời: “À, không cẩn thận đã làm phiền anh, thật ngại quá….”
“Ngày hôm qua cám ơn cô.” Cố Ngôn Chi không thèm để ý đến câu nói của Vương An An, ngược lại nói một câu chẳng liên quan.
Vương An An nhắm mắt trả lời: “À, không có gì. . . . . .”
Cô đâu muốn cứu Cố Ngôn Chi. . .
“Ngày mai có rảnh không?” Cố Ngôn Chi khách sáo nói.
Quả thật là khách sáo tới mức khiến Vương An An nổi da gà. Cô xoa xoa cánh tay không biết làm sao, thời gian thì lúc nào cũng có, vấn đề là trước đây Cố Ngôn Chi còn châm chọc cô cơ mà. Cô càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc.
“Nếu ngày mai rảnh, tôi bảo tài xế tới đón cô, cảnh sát vừa báo tin đã bắt được nhóm người kia, cần cô tới nhận diện….”
Vương An An chợt hiểu ra, thì ra là vậy, chẳng trách, hoá ra là có chuyện muốn nhờ cô à?
Đúng thật là, có cần phải vòng vèo như vậy không, cô vội vàng nói: “À, chuyện đó thì không thành vấn đề, cho dù không có thời gian cũng phải cố mà dành thời gian ra. Khi nào đi thì bảo tài xế gọi điện trước cho tôi, mà thôi, đừng bảo tài xế tới đón tôi, anh cho tôi địa chỉ, tôi tự đến.”
Chuyện này cô nhất định phải đi, những kẻ đó thật quá xấu xa, không nói tiếng nào đã muốn đâm người ta.
Sau khi Vương An An cúp điện thoại, cô liền thở dài một hơi, buồn bực ngồi trước con gấu bông. Thật là kỳ lạ, tại sao Uông Uông hôm nay không xuất hiện, vì hôm qua bị thương nên kích động sao?
Cô buồn bực ôm gấu bông, nhỏ giọng lẩm bẩm : “Uông Uông, cái tên đáng ghét này, lúc cần anh thì anh lại chạy đâu mất….”
Ngày hôm sau, Vương An An đến đồn cảnh sát sớm 10 phút. Cô vốn cho rằng phải tìm rất lâu mới thấy, nhưng sau khi tới, lại phát hiện ra hiệu suất làm việc của đồn cảnh sát này nhanh vô cùng. Hơn nữa cô vừa nói lý do tới, lập tức có nhân viên mời cô vào.
Anh chàng cảnh sát hôm trước lập biên bản cho cô, vừa thấy cô liền chào hỏi mời cô vào.
Vương An An không thấy Cố Ngôn Chi, sau nghĩ lại liền hiểu, thân phận Cố Ngôn Chi như vậy chắc hẳn sẽ không tới những chỗ thế này.
Trước kia cô chỉ có thể nhìn thấy những cảnh tượng như thế này trên TV, qua một lớp kính thuỷ tinh, một bên là nghi phạm, một bên là nhân chứng.
Lần này Vương An An coi như được mở mang tầm mắt. Cô còn tưởng rằng trong nước sẽ không có những thứ này, xem ra là cô quá nông cạn rồi.
Nhưng tình huống lúc ấy rất loạn, cô chỉ nhớ được kẻ đã đâm Uông Uông, những kẻ còn lại cô quả thật không nhớ rõ nên không dám nói lung tung. Sau khi nhận diện xong liền rời đi.
Chỉ là lúc sắp đi, Vương An An chợt nhớ ra. Cô vội vàng hỏi anh cảnh sát lập biên bản, “Phải rồi, các anh có biết tại sao những kẻ đó lại muốn làm hại Uông… Cố Ngôn Chi không?”
“À, chuyện này chúng tôi vẫn đang trong quá trình điều tra nhưng theo tình hình trước mắt thì có thể những kẻ này được thuê để hại anh Cố Ngôn Chi. Còn cụ thể như thế nào, chúng tôi không thể tiết lộ.”
Vương An An nghe xong vẫn thấy mơ hồ, nghe cũng như không, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến Cố Ngôn Chi.
Thật không biết Cố Ngôn Chi đã làm gì đắc tội với người ta để người ta muốn gϊếŧ anh ta nữa.
Cả ngày cứ trôi qua như vậy, đến tối, Vương An An như người mất hồn chờ điện thoại của Uông Uông. Cái tên Uông Uông hư hỏng này, bình thường cô chưa ăn cơm đã gọi điện thoại tới, vậy mà bây giờ hơn mười giờ rồi vẫn không thấy một chút động tĩnh nào là sao?
Vương An An chờ mà sốt hết cả ruột.
Vương An An chưa bao giờ mất ngủ ấy vậy mà giờ lại mất ngủ, cuối cùng không chờ điện thoại của Uông Uông nữa.
Liên tiếp mấy ngày, Vương An An vẫn không nhận được điện thoại Uông Uông. Ban đầu cô còn tự an ủi mình, nhưng càng về sau, cô càng cảm thấy sốt ruột.
Cuối cùng cô quyết định bất chấp, đánh bạo gọi cho Cố Ngôn Chi một cuộc điện thoại.
Nếu không phải là bị ép đến nước này, thì có đánh chết cô, cô cũng không muốn gọi điện cho tên Cố Ngôn Chi kia.
Rõ ràng đã qua mấy ngày rồi, nhưng Vương An An lại cố làm ra vẻ như vừa mới nhớ ra, nói với Cố Ngôn Chi: “A, anh Cố, hôm trước anh bảo tôi đi nhận diện mấy người kia, tôi đã đi rồi. Có điều tôi thật sự không nhớ rõ, chỉ nhận ra một người…”
Đầu kia Cố Ngôn Chi vẫn im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Mai cô có rảnh thì tới đây một chuyến, tôi có ít đồ muốn đưa cho cô.”
Lời này khiến Vương An An choáng váng, nhưng cô thật sự rất nhớ Uông Uông, mặc dù vẫn còn chút do dự nhưng nghĩ đến việc có lẽ sau khi nhìn thấy Cô Ngôn Chi, không chừng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ Uông Uông xuất hiện nên cô đồng ý.
Ngày hôm sau Vương An An vừa tan ca liền bắt xe tới chỗ Cố Ngôn Chi.
Tên Cố Ngôn Chi kia cũng thật quái đản, không hẹn cô ở trung tâm thành phố mà nhất định phải hẹn ở vùng ngoại ô xa xôi này.
Nơi này rất lớn nhưng quá hoang vu. Không biết anh ta muốn đưa cô cái gì. Cô ngồi xe hơn ba tiếng quả thật mệt chết đi được, nếu biết sớm là xa như vậy, cô đã đi nhờ xe anh ta tới đây rồi.
Sau khi báo tên với bảo vệ, Vương An An đi vào liền ngẩn cả người.
Tên Cố Ngôn Chi này nuôi hai con chó siêu to trong sân.
Hai con chó rất dữ, chẳng đáng yêu chút nào. Hơn nữa đây là con chó to nhất mà Vương An An từng gặp, mấy cái răng nanh nhe ra thấy mà ghê. Vương An An chưa từng nhìn thấy chó săn, vừa nhìn thấy hai con này, lập tức bị doạ chạy biến vào trong nhà.
Vừa vào trong, Vương An An đã nhìn thấy Cố Ngôn Chi ngồi ở trên ghế sa lon.
Cảm giác khi gặp lại Cố Ngôn Chi thật không dễ chịu chút nào.
Cố Ngôn Chi nhìn lịch sự nhưng lại quá lạnh nhạt, dáng vẻ lạnh lùng này giống như đang tu luyện Hàn băng chưởng ở bắc cực, đứng chỗ nào cũng có thể khiến người ta đông cứng.
Vương An An cố gắng khách sáo chào hỏi Cố Ngôn Chi.
Cố Ngôn Chi không nói gì, chỉ dẫn Vương An An tới phòng ngủ trên tầng hai.
Tâm trạng Vương An An có chút phức tạp, rõ ràng là khuôn mặt giống nhau, nhưng…. sao lại có thể khác nhau đến vậy.
Cô cũng không biết Cố Ngôn Chi định đưa cho cô cái gì. Lúc ấy cô nóng lòng nên đồng ý, nhưng trên đường tới đây cô đã suy nghĩ kỹ, cho dù Cố Ngôn Chi đưa cho cô cái gì, cô đều không thể nhận. Có lẽ Cố Ngôn Chi muốn mua chuộc cô, cô nhất định phải cự tuyệt! !
Chỉ là cô còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, Cố Ngôn Chi đã lấy một thùng giấy từ trong góc ra. Thùng giấy này nhìn có vẻ rất đơn giản, Vương An An nhìn một cái đã nhận ra đó là một thùng đựng sữa.
Lúc Cố Ngôn Chi đưa cho cô, cô không phản ứng kịp, liền đưa tay nhận lấy.
Sau khi nhận lấy, Vương An An mới nhìn vào. Trong thùng giấy cái gì cũng có, lộn xộn lung tung, có cả giấy gói kẹo sau khi ăn xong, vé xem phim, bình nước khoáng… Quả thật giống một cái thùng rác.
Cô lặng người, theo bản năng liền cảm thấy Cố Ngôn Chi đang đùa mình.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện điều không ổn, ngoại trừ những thứ linh tinh thì chiếc máy bay đồ chơi cô mua cho Uông Uông cũng ở bên trong….
Khoan. . . . . .
Những thứ này. . . . . .
Vương An An chợt ngẩn cả người, rất nhiều thứ ùa về trong đầu, mắt càng ngày càng đau đớn, giống như muốn vỡ đê mà trào ra….
Cô nhớ ra rồi. . . . . . Cái giấy gói kẹo đó. . . . . .
Khi đó hai người ôn lại kỉ niêm hồi còn bé , Uông Uông nói anh rất nhớ cái kẹo que năm đó cô cho anh.
Cô liền đùa giỡn mua cho anh một cái, anh cũng không để ý đến hình tượng của mình mà thản nhiên ngậm kẹo đi trên phố….
Cô cũng không biết Uông Uông lại giữ vỏ kẹo và cả cuống vé xem phim. Cô nhớ lúc ra khỏi rạp chiếu phim, cô đã định vứt đi, cuối cùng là Uông Uông vứt thay cô…
Nhưng Uông Uông không vứt, anh cẩn thận giữ lại, đặt vào chiếc hộp giấy đơn giản này, giữ trên gác xép…
Cô dường như có thể thấy được hình ảnh Uông Uông quý trọng, bảo vệ chiếc hộp giấy này….
Mắt Vương An An đỏ hoe, dự cảm xấu đột nhiên ùa tới.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Ngôn Chi.
“Uông Uông đâu. . . . Anh Cố. . . . Sao anh ấy không xuất hiện nữa. . . .”
Vẻ mặt Cố Ngôn Chi không đổi, bình tĩnh nhìn Vương An An, ánh mắt loé lên, sau đó vội vàng nhìn sang chỗ khác.
“Cô thích anh ta ở điểm nào?” Cố Ngôn Chi đột nhiên hỏi.
Hốc mắt Vương An An đỏ ửng, cô đang ngây người nên không để ý đến giọng điệu khẳng định của Cố Ngôn Chi. Cô ngây ngốc trả lời: “Tôi cảm thấy anh ấy rất đáng thương… Còn nhỏ đã gặp phải nhiều trắc trở, không ai giúp đỡ anh ấy…. Tôi muốn quan tâm đến anh ấy, tôi muốn cho anh ấy biết anh ấy không cô đơn, tôi muốn… Khiến anh ấy vui vẻ…”
Vẻ mặt Cố Ngôn Chi vẫn không thay đổi, anh ta im lặng nhìn Vương An An.
Vẻ mặt Vương An An lúc này như muốn khóc mà không thể khóc, đập vào đôi mắt không chút gợn sóng của anh, anh lại nhìn sang chỗ khác, không nhìn Vương An An nữa, “Anh ta rất vô dụng, chẳng làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu thương nhất bị bắt đi. Ngoài khóc ra thì anh ta chẳng biết làm gì, không ai quan tâm anh ta là do anh ta quá vô dụng…. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể thu hút ánh mắt của người khác, xưa nay đều là vậy, cá lớn nuốt cá bé, đồng tình chỉ dành cho người yếu. . . . . .”
Ánh mắt của anh lóe lên nhìn chằm chằm vào mặt tường trắng, trong mắt chỉ có sự lạnh lẽo: “Thu hồi đồng tình của cô đi, An An, cô không giúp được anh ta đâu.”