"Tỷ, chuyện gì đã xảy ra?" Trên đường hồi phủ, Usagi nhìn người bên cạnh vẫn giữ trầm mặc, lo lắng hỏi. "Bọn họ nói gì với tỷ thế?"
Kaguya bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ hỗn loạn về chuyện vừa nghe được, sắc mặt như thường trả lời. "Chỉ là bàn chút việc nhà thôi."
"Tỷ xem ta là đồ ngốc sao? Có ai bàn việc nhà trong từ đường bao giờ?" Usagi không khách khí phản bác. "Cả gia đình tộc trưởng và trưởng lão đều ở đó, tám chín phần là giao nhiệm vụ đi?"
"Đừng có đoán mò." Kaguya mặt không biểu tình, thanh âm lạnh lùng hệt như Usagi. "Buổi sáng ta đã dặn dò hạ nhân đi phủ chính, muội còn lăng xăng chạy tới tìm làm gì?"
"Chính vì biết tỷ đi đâu ta mới tới." Usagi hiếm khi cao giọng. "Bọn họ một đám người khẩu phật tâm xà, hiện tại đột nhiên tìm tới tỷ, còn không cho ta biết, chắc chắn không phải chuyện gì tốt."
"Tốt hay xấu gì cũng không liên quan tới muội!" Kaguya nhắm mắt quát lên. "Tìm riêng ta thì chính là việc của ta, muội ở đây quản cái gì chứ?"
Nói xong câu này, nàng lập tức hối hận.
Nhưng không để Kaguya kịp tỉnh táo lại để cứu vãn thêm gì đó, chỉ trong một cái chớp mắt, thân hình Usagi lóe lên, không nói một lời biến mất khỏi xe ngựa.
"Usagi!"
Suốt buổi chiều hôm đó, trời mưa rất to.
"Nhị tiểu thư vẫn chưa về sao?" Cầm trên tay cuốn sách mình thích nhất ngẩn người trong thư phòng suốt ba giờ, Kaguya rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, cặp mắt ngọc trai toát lên tức giận hỏi một người hầu.
"Hồi đại tiểu thư, chúng nô tài đã tìm khắp hai mươi dặm quanh đây, không hề thấy tung tích nhị tiểu thư." Khí thế của Kaguya khi tức giận tuyệt đối không kém Usagi, lại thêm năng lực gϊếŧ người không thấy máu của nàng, hạ nhân toàn phủ cơ hồ khóc không ra nước mắt. Bọn họ ở nơi này sớm muộn gì cũng căng thẳng đến đứt dây thần kinh mà chết a!
"Được rồi, gọi hết người về đi." Kaguya thừa biết nếu Usagi đã muốn tránh thì đến một dấu chân cũng sẽ chẳng tìm được, bất đắc dĩ lắc đầu, cặp mắt ngọc trai nhìn chằm chằm màn mưa dày đặc ngoài cửa sổ, tràn ngập hoang mang.
Từ khi sinh ra tới giờ, suốt mười bảy năm qua, cuộc sống của hai tỷ muội nàng luôn rất êm đẹp, hòa thuận, chung sống tựa như một thể, không có chút gì xa cách. Họ đã thề sẽ mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi là người thân duy nhất, người bạn duy nhất mà cả hai có thể tin tưởng.
Vậy mà hôm nay, nàng lại nói ra loại lời không thể chấp nhận đó?
Trán Kaguya nhăn lại, nội tâm vừa hối hận vừa áy náy.
Gia tộc Otsutsuki có thể chất đặc thù, trời sinh ngoài cặp mắt byakugan với tầm nhìn cực xa, cực rộng xuyên thấu được mọi thứ, mỗi người còn sở hữu những năng lực riêng biệt. Sự đặc biệt này mang tới cho tộc nhân tư tưởng bọn họ là cao quý, do đó tham vọng cũng lớn dần, mở ra kế hoạch du hành khắp các chiều không gian để tìm kiếm thần thụ, họ sẽ ăn trái của cây thần để nắm lấy chakra nhằm có được sức mạnh và kéo dài tuổi thọ.
Buổi sáng hôm nay, khi từ miệng tộc trưởng nghe được những điều này, Kaguya chỉ biết khả năng bọn họ gọi nàng tới đây yêu cầu gì đó là rất lớn.
Sự thật chứng minh, suy đoán đó đúng rồi. Mệnh lệnh nàng nhận được là tìm và bảo hộ an toàn trái chakra ở một nơi gọi là địa cầu, cách rất xa nơi đây. Điều đáng chú ý là họ liên tục nhấn mạnh nàng chỉ được thực hiện việc này một mình, và tuyệt đối không thể tiết lộ cho Usagi biết.
"Thực hiện bước nhảy không gian yêu cầu năng lượng cực hạn, và năng lượng của chúng ta hiện tại chỉ có thể dịch chuyển một người. Nếu muội muội ngươi biết, con bé chắc chắn sẽ yêu cầu đi cùng ngươi hoặc thay thế ngươi, khi đó rủi ro xảy ra, mạng sống của cả hai đều khó bảo toàn. Phương án tốt nhất hiện tại là giấu con bé, và chúng ta sẽ thực hiện di chuyển ngay trong đêm nay."
"Bao lâu ta mới có thể trở về?"
"Điều đó phụ thuộc vào tần suất thu thập năng lượng ở đây, ngay sau khi hoàn tất, bọn ta sẽ tới nơi đó đưa ngươi quay lại. Trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ của ngươi là canh giữ và bảo hộ thần thụ, không để kẻ nào xen ngang phá hỏng kế hoạch."
"Hiểu rồi, vậy trong lúc ta không có ở đây... hi vọng các vị đối xử với Usagi thật tốt."
"Đó là tất nhiên, hai đứa dù sao đều là cháu gái của ta mà."
"Vậy ta yên tâm rồi."
Hít một hơi thật sâu, Kaguya nén xuống xúc động muốn lao ra ngoài tìm Usagi giải thích, ngồi xuống bàn giấy trong thư phòng, bắt đầu mài mực.
Mùa đông năm mười bảy tuổi, Otsutsuki Kaguya rời khỏi phủ Otsutsuki, rời khỏi muội muội song sinh luôn bên nhau như hình với bóng, một mình du hành tới trái đất.
"Ha ha..." Cũng trong tối hôm đó, giữa một màn mưa dữ dội mạnh đến không mở nổi mắt, Usagi cả người đẫm máu quay về – đây chính là máu của nữ trưởng lão vừa gặp lúc sáng. Khoảnh khắc đọc được lá thư Kaguya để lại, nàng chỉ trầm mặc, đôi mắt ngọc trai nhìn từng dòng chữ trên giấy, ánh lên tràng sát khí lạnh lẽo thật lâu không xóa được. Môi nàng run lên, từng chữ rành mạch vang vọng. "Ta chỉ tha thứ một lần này, một lần duy nhất." Tìm lại hô hấp từ trái tim như sắp đóng băng, Usagi tiếp tục thì thầm. "Tỷ cố gắng sống tốt, trong thời gian sớm nhất có thể, ta sẽ đích thân tới đó."
oOo
Kaguya với sự trợ giúp của hội trưởng lão, thành công tới được trái đất. Cả người nàng bao phủ bởi một luồng ánh sáng cực đại, rơi xuống như một ngôi sao băng.
"Nhìn kìa! Đó là thứ gì thế?"
"Một ngôi sao?"
"Không, nó đang di chuyển tới phía khu rừng."
"Thật đáng ngờ."
"Mau đi tìm hiểu thôi."
"Vâng."
Đội trưởng của một nhóm binh lính Nhiên quốc dẫn người vào rừng thăm dò luồng ánh sáng kia, kinh ngạc nhìn thấy từ nơi đó xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp. Sáng hôm sau, bọn họ dẫn nàng tới trước mặt lãnh chúa Nhiên quốc.
"Tên ngươi là gì?" Lãnh chúa Nhiên quốc danh xưng Tenji, là một người đàn ông còn rất trẻ, nhìn qua chỉ khoảng hai lăm hai sáu, đường nét tuấn tú hiền hòa, trong đôi mắt nâu tràn ngập tò mò cùng nghi hoặc.
"Này, bệ hạ đang hỏi ngươi đấy!" Niosi – đội trưởng hộ vệ hôm qua thấy Kaguya trầm mặc không đáp, nóng nảy trừng lớn mắt. "Có phải ngươi là gian tế Bỉ quốc phái tới hay không?"
Kaguya nhìn hai tên lính hai bên cầm giáo nhọn chỉa về phía mình, mặt không đổi sắc, cũng không nói tiếng nào. Cho đến khi bọn chúng bắt đầu tấn công ý đồ tra khảo moi thông tin, nàng mới chậm rãi liếc mắt.
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, không ai biết nàng đã làm thế nào, chỉ trong nháy mắt đã thấy cả hai tên lính đồng thời ngã gục.
"Ngươi!" Cả Tenji lẫn các vị tướng lĩnh còn lại đều kinh ngạc há hốc miệng.
Kaguya đứng dậy, bước từng bước tới trước mặt Tenji. Trên quãng đường nàng đi qua, mọi người đều bị lực công kích chấn đến ngất xỉu.
"Tên ta là Kaguya."
Đứng trước mặt Tenji, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng của Kaguya vang lên.
"Ta là người bảo vệ thần thụ."
oOo
"Aino ra mắt nương nương Kaguya." Một cô bé gương mặt thanh tú hiền lành mặc đồng phục thị nữ quỳ xuống dập đầu trước mặt Kaguya. "Bệ hạ cử nô tỳ tới hầu hạ riêng cho nương nương."
"..." Kaguya liếc mắt, không nói một lời, đứng dậy bước tới trước cửa sổ.
Aino cảm nhận được một bóng người vừa lướt qua mình, ngẩng đầu lên đã thấy nàng đang hướng mắt nhìn ra gốc cây cổ thụ tít đằng xa, bèn cười nói. "Vài thiên niên kỷ trước, cây đại thụ đó bỗng dưng xuất hiện ở vùng đất này và phát triển nhanh chóng. Nhưng cũng có những lời đồn đáng sợ rằng bất cứ ai tiếp cận nó sẽ bị linh hồn của ác quỷ chiếm hữu và chết khô." Đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Kaguya, Aino giật mình cúi đầu. "Xin tha lỗi cho nô tỳ đã nhiều chuyện."
"Không sao cả." Kaguya nhàn nhạt đáp. "Đó là sự thật."
Hả? Aino âm thầm ngạc nhiên.
Buổi chiều hôm đó, Tenji tới chỗ Kaguya dùng bữa.
"Nàng đã quen với cuộc sống ở đây chưa?" Gắp một miếng thịt gà vào chén nàng, hắn săn sóc hỏi.
"Tạm." Kaguya từng chút một ăn, vẻ mặt vẫn trầm như nước.
"Ta kể cho nàng chuyện ở đây nhé?" Tenji không chút để ý thái độ lạnh nhạt này. "Nơi chúng ta đang ở chính là Nhiên quốc." Dường như nghĩ tới đất nước của mình cũng là một loại hạnh phúc, hắn cười. "Nhiên quốc chỉ là một đất nước nhỏ với nhiều làng nông nghiệp được bao quanh bởi những khu rừng. Từ chỗ chúng ta đi về phía tây ba mươi phút là một hồ nước rất lớn, đóng vai trò là nguồn tài nguyên chính cho dân làng trong hệ thống trồng lúa và tưới tiêu." Nói đến đây, sắc mặt Tenji rõ ràng cứng lại.
"Bỉ quốc là nơi nào?" Kaguya chẳng thèm quan tâm vẻ mặt hắn, hỏi. "Ta nghe nói còn có Bỉ quốc."
"Đó là nước láng giềng của chúng ta." Tenji thở dài. "Sáng nay họ vừa phái hai sứ giả tới." Lại gắp cho Kaguya một đũa rau, hắn nói tiếp. "Từ xưa tới giờ, bọn họ luôn muốn thôn tính vùng đất này, cho đến hôm nay, sứ giả Bỉ quốc mang theo bản đồ tới, nói rằng hồ nước rất lớn kia từng được nhắc tới trong một bản tự cổ kinh thư của nước họ, trong đó nói rằng từ thuở khai thiên lập địa, hồ nước này đã là của Bỉ quốc. Bây giờ họ muốn đòi lại nó."
"Vậy sao." Kaguya nhạt nhẽo đáp một tiếng, mặt vẫn không chút biểu cảm.
Tenji đã muốn chịu thua với nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, ăn xong liền rời khỏi đó. Hắn không tài nào nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra trong lần đầu mình gặp Kaguya, nhưng hắn biết mình rất thích nàng, hi vọng chuyện với Bỉ quốc có thể dàn xếp ổn thỏa, hai người bọn họ có thể yên tâm chung sống với nhau.
"Chúng ta phải làm thế nào đây?"
Trong phòng hội nghị, các tướng lĩnh chủ lực của Nhiên quốc đang cùng Tenji bàn đối sách.
"Đây rõ ràng là một câu chuyện bọn chúng bịa đặt!" Một người tức giận gào lên.
"Ta biết." Tenji nhíu mày. "Trước giờ Bỉ quốc luôn cố gắng gây hấn để khơi mào chiến tranh, đó mới là mục đích thực sự của chúng. Lần này cũng không ngoại lệ."
"Xin người hãy cứng rắn đối mặt với chúng, hãy cho chúng thấy niềm tự hào của Nhiên quốc ta!" Niosi vốn là người thuộc phái chủ chiến, căm phẫn đề nghị.
"Không được! Quân đội của chúng hùng mạnh hơn ít nhất ba lần so với Nhiên quốc, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ." Tenji quả quyết phủ nhận.
"Cử tới hai người Suzaku và Genbu, Bỉ quốc lần này thực sự nghiêm túc." Một người khác trầm tư nói.
"Hai kẻ đó vừa nhìn đã biết không phải người tốt gì, đặc biệt là Suzaku, hắn dám to gan nói muốn gặp nương nương Kaguya đấy."
Tenji nghe thấy tất cả, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Phải làm thế nào mới tốt đây?
oOo
"Kaguya đâu rồi?"
"Bệ hạ." Aino nhận ra người tới, kính cẩn cúi đầu. "Nương nương Kaguya đang ở trong phòng ạ."
Bước vào gian phòng rộng lớn, Tenji lập tức nhìn thấy Kaguya ngồi trước bàn trang điểm. Trên tay nàng cầm một chiếc gương đồng, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương, tay còn lại mơn trớn các đường nét khuôn mặt mình, nước mắt chảy đầy mặt.
"Ngày nào nương nương cũng ngồi một lúc như vậy." Aino nói. "Mỗi lần soi gương, nô tỳ đều thấy ngài ấy khóc, trông rất buồn. Cả những lúc ngài ấy ngẩn người nhìn trời nữa, giống như đang chờ đợi ai đó vậy."
"Ta hiểu rồi." Tenji phất tay. "Tạm thời ngươi không cần hầu hạ ở đây."
"Vâng, nô tỳ cáo lui."
Từ lúc Tenji bước vào Kaguya đã biết, nhưng nàng chẳng có tâm tình phản ứng lại. Cặp mắt ngọc trai trắng bạc lúc này bịt kín một tầng nước mắt, càng nhìn vào gương, Kaguya càng nhớ muội muội. Nàng tới nơi này đã tròn một tháng, không lúc nào trong đầu không nghĩ tới cuộc trò chuyện cuối cùng của họ. Usagi bây giờ đang làm gì? Có còn giận nàng không? Một mình trong phủ có chịu ăn uống không? Có thường hay gϊếŧ người bừa bãi nữa không?
Đủ mọi câu hỏi vờn quanh trong đầu Kaguya, nàng chỉ còn cách soi gương để bớt đi phần nào nỗi nhớ.
"Kaguya, đừng khóc."
Một bàn tay to lớn phủ lên mặt nàng, lau đi hàng nước mắt trong suốt. Quãng thời gian sống ở đây đủ để Kaguya hiểu người đàn ông bên cạnh là thật lòng yêu thương mình. Từ trước tới giờ, ngoại trừ muội muội, hắn là người duy nhất thân cận và để ý nàng như thế. Kaguya thầm nghĩ, có lẽ mình có thể thử tiếp nhận hắn?
"Ta nhớ muội muội." Lần đầu tiên kể từ khi tới đây, Kaguya chủ động nói chuyện.
"Muội muội của nàng?" Tenji vô cùng kinh ngạc. "Nàng ấy đang ở đâu?"
"Ở một nơi rất xa." Xa tới mức byakugan không thể nào thấy được, xa tới mức liên kết song sinh không thể nào cảm nhận được.
"Đừng lo, có ta ở đây rồi." Tenji cúi đầu hôn lên trán Kaguya. "Ta sẽ giúp nàng tìm muội muội."
"Cảm ơn." Kaguya cúi đầu, trong mắt long lanh hơi nước.
oOo
Thời gian trôi rất nhanh, kể từ lúc Kaguya chính thức được phong làm hoàng hậu của Nhiên quốc và sống cuộc sống vợ chồng đằm thắm với Tenji, thấm thoát đã qua đi ba tháng. Trong khoảng thời gian này, Bỉ quốc vẫn rất nhiệt tình trong việc phá đám kick war.
"Bệ hạ, những tên quậy phá chúng ta ở biên giới ngày càng trở nên tồi tệ rồi." Nhận được tin từ thuộc hạ, Niosi sốt ruột bẩm báo. "Suzaku dẫn người tới các cánh đồng lúa bắn tên chọc giận người dân. Nếu chúng ta vẫn không làm gì, ý chí của dân sẽ bị lung lay mất."
"Ta hiểu rồi, nhưng ta tuyệt đối cấm các ngươi đánh lại Bỉ quốc." Tenji kiên quyết nói.
"Nhưng mà..."
"Ta muốn hòa bình, sẽ rất nhiều người phải bỏ mạng nếu chiến sự nổ ra." Ánh mắt Tenji rất kiên định. "Bằng mọi giá chúng ta phải đàm phán hòa bình với Bỉ quốc. Bất cứ ai dám điều động binh lính chống lại Bỉ quốc, đều sẽ bị ta xử tử."
"...Vâng." Niosi bất đắc dĩ tuân lệnh.
Những ngày sau đó, không khí giữa hai nước vô cùng căng thẳng. Suzaku ỷ mình là sứ giả nước lớn, không chút kiêng dè ra tay phá hoại, căn bản không để hoàng đế Nhiên quốc là Tenji vào mắt. Trong khi đó, lòng yêu nước thương dân của Tenji đã vượt lên hết khỏi mọi cảm xúc, chỉ đành cắn răng nhẫn nhục chịu đựng. Cho tới một đêm, giữa lúc mọi người đang chìm vào giấc ngủ, binh lính Bỉ quốc dẫn quân tiến vào.
"Cấp báo! Cấp báo!" Niosi làm nhiệm vụ chỉ huy ở trạm canh gác biên giới, hốt hoảng chạy tới trước đại viện của Kaguya, hỏi Aino đang ngây người trước cửa. "Bệ hạ có ở đây không?"
"Có, hầu như đêm nào ngài ấy cũng tới." Aino nắm chặt hai tay, cười mơ màng. "Nương nương Kaguya cũng đã chấp nhận ngài ấy rồi. Giờ đây, họ đang dành rất nhiều thời gian cho nhau..."
"Câm mồm, ta không hỏi cái này!" Niosi tức sùi bọt mép, không nhìn tới Aino nữa, lạc giọng gọi lên. "Bệ hạ Tenji! Bệ hạ Tenji!"
"Giờ này mà các ngươi còn la lối gì nữa?" Tenji và Kaguya một trước một sau bước ra, trên người cả hai vẫn đang mặc áo ngủ.
"Bỉ quốc đã điều động một đội quân tới biên giới rồi ạ!"
"Cái gì?" Vẻ mặt Tenji trầm xuống, quay sang Kaguya. "Kaguya, ta... phải xuất chinh ngay bây giờ."
"Đánh nhau ư?" Kaguya nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Không, là vì hòa bình. Nhưng nếu có xảy ra chuyện gì..." Hắn quay sang Aino. "Hãy chuẩn bị tìm đường trốn đi."
"Vâng." Aino ứng thanh, lập tức chạy đi.
"Nàng đừng lo, chỉ là đề phòng mà thôi."
Kaguya trầm mặc không nói, cặp mắt trắng run nhè nhẹ.
Chuẩn bị xong một cỗ kiệu với đầy đủ thị nữ và binh lính, nhìn Kaguya càng lúc càng xa, Tenji mím môi, cùng với thuộc hạ thân chinh xuất trận. Ai cũng không ngờ tới trong đám người đi cùng Kaguya này, một kẻ mặc trang phục binh lính âm thầm vứt xuống đất một tờ giấy vo tròn, bên trong viết rõ lộ trình xuất phát và điểm tới của cỗ kiệu đang chở Kaguya.
"Vậy là nàng ta đã rời kinh đô Nhiên quốc." Dưới ánh nến mờ, Suzaku tiếp nhận tờ giấy từ tay thuộc hạ, mở ra, khuôn mặt gầy nhỏ treo một nụ cười xảo quyệt. "Đây là cơ hội ngàn năm có một để bắt cóc nàng ta."
"Không cần vội vã." Người đàn ông mặt vuông bên cạnh tên là Genbu. "Nhiên quốc sớm muộn gì cũng về tay chúng ta. Nó chẳng qua chỉ là một con đàn bà, không đáng để nóng vội."
"Phương châm của ta là đánh nhanh thắng nhanh." Suzaku nhướn mày.
"Thật hết nói nổi."
Không để ý tới Genbu ngồi một bên cau mày hừ lạnh, Suzaku quay sang ra lệnh tập hợp. "Chuẩn bị một đội binh tinh nhuệ, ta sẽ tự tay bắt Kaguya."
Phía bên này, quân đội do lãnh chúa phái ra bảo vệ hoàng hậu một đường không nghỉ thoát ly khỏi kinh đô, dừng chân tại một dãy nhà cao ngất. Kaguya ngồi một mình trước thềm gỗ, hai mắt nhìn chằm chằm bầu trời. Bên cạnh nàng, Aino gật gù ngủ.
Phập. Phập.
Một chuỗi âm thanh tên bắn đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm. Trước cửa tòa nhà chợt xuất hiện hơn chục tên lính đao thương chỉnh tề, dẫn đầu là Suzaku.
Aino bị động tĩnh của đao kiếm cùng âm thanh kêu cứu dọa giật mình, gắt gao đứng dậy chắn trước người Kaguya. Một tỳ nữ từ phía sau nhà chạy thoát được, hoảng loạn tiến lên thúc giục Kaguya chạy trốn. Xung quanh ngôi nhà, tiếng xác chết rơi xuống, tiếng kim loại đâm sâu vào da thịt, tiếng khóc lóc, la hét hòa trộn vào nhau, tạo nên một khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Trước tình huống này, sắc mặt Kaguya từ đầu đến cuối đều không có chút thay đổi. Nàng kéo tay Aino đang run rẩy bên cạnh, chạy nhanh về một hướng khác.
"Vô ích thôi." Suzaku cười đểu cáng, lập tức chạy theo. "Người của ta đã phong tỏa mọi ngóc ngách ngôi nhà này."
Dừng lại trước lối vào chính, biểu cảm hoảng sợ rõ rệt của hai tỳ nữ phía sau làm cho vẻ bình tĩnh trên mặt Kaguya nổi bật đến bất thường. Suzaku bị sắc làm mụ mị, nơi nào còn chú ý điều này, hắn thậm chí còn cho rằng tâm lý vững vàng của Kaguya càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ chinh phục trong người hắn, cười ha ha ra lệnh quân xông lên.
Đúng lúc này, dị biến xảy ra.
Hai tên lính đứng gần Kaguya nhất vừa vung giáo tiến lên, bất thình lình bị một cỗ lực đạo vô hình đánh vào, bật ra thật xa, cả người hung hăng nện xuống đất, chết tại chỗ.
Tất cả chuyện này diễn ra chỉ trong vài cái chớp mắt. Toàn quân sững sờ, vô ý thức lùi lại.
"Không được nao núng!" Suzaku trợn to mắt gào lên. "Chắc chắn ả ta giấu ám khí trong người, các ngươi không phải sợ h..."
Phụt.
Lời nói trong miệng Suzaku hoàn toàn cứng lại, bởi trước mặt hắn, tốp lính tiếp theo bằng xương bằng thịt vừa định xông lên đã bị nghiền thành một vũng máu loãng, nhuộm đỏ mặt sân, bắn cả lên người hắn.
"A!!!!!!"
"Không!!!"
"Chạy mau!"
"Nàng ta là quỷ!"
Giữa tiếng la hét thất thanh của cả quân địch lẫn quân ta, chỉ có Kaguya mặt không đổi sắc. Nàng nhìn đám người Suzaku dẫn tới đang bỏ chạy tán loạn, cặp mắt trừng lên, lập tức tiễn thêm chục mạng nữa. Aino đứng bên cạnh mặc dù vô cùng kinh ngạc hoảng sợ, nhưng vẫn kiên định đứng sát nàng. Cảm thấy năng lượng trong người có biến hóa, Kaguya không đuổi tận gϊếŧ tuyệt nữa, quay người bắt đầu tìm lối thoát. Lúc này, ánh mắt nàng dừng lại ở tỳ nữ chạy cùng bọn họ suốt một chặng đường, tia sát ý tỏa ra không chút che giấu.
"Nương nương..." Tỳ nữ kia sợ hãi gọi, ánh mắt nhìn Kaguya như đang nhìn một quái vật.
"Nơi này là địa điểm trú ẩn bí mật nhất mà Tenji sắp xếp." Kaguya chậm rãi nói. "Trong đám người hộ tống ta tới đây, chỉ có năm tỳ nữ phụ trách sinh hoạt thường nhật mới nắm được chính xác vị trí tòa nhà ta sẽ ở. Người Bỉ quốc tới đây sớm như vậy, còn tập hợp phần đông lực lượng ở đúng nơi này, chỉ có thể là do nội gián."
"Không!" Tỳ nữ kia chứng kiến năng lực công kích khủng khϊếp của nàng, trong đầu hoàn toàn không còn ý định chối bỏ, lập tức quỳ xuống. "Nô tỳ thật sự không muốn phản bội nương nương! Bọn chúng uy hϊếp nô tỳ, uy hϊếp cả người nhà nô tỳ, chuyện này chỉ vì không còn cách nào khác thôi, cầu nương nương tha mạng! Nô tỳ cũng vì hối hận mới chạy tới đây theo nương nương, thề cả đời làm trâu làm ngựa cho nương nương!"
"Tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra rồi." Kaguya nhìn khung cảnh máu me khói lửa xung quanh, thì thầm. "Ngươi hối hận, có thay đổi được gì sao?"
"Loại người vừa nhát gan yêu mạng vừa vụng về hỏng việc, tâm lý rất tồi tệ, chỉ cần đứng trước quyền lợi và uy hϊếp, chuyện gì cũng dám làm."
Trong đầu Kaguya chợt vang lên câu nói từng nghe từ nhiều năm trước, ánh mắt run lên, một loại cảm giác phẫn nộ bùng lên trong lòng.
Phụt.
Tỳ nữ còn đang dập đầu trong nháy mắt biến thành một vũng máu. Kaguya ôm bụng khựng lại vài giây bình ổn hơi thở, cùng Aino tìm đường khác trốn đi.