Cảnh Sát Nhân Dân Có Người Yêu Rồi

Chương 87

Trong phòng hội nghị một mảnh yên tĩnh, thẳng đến khi có người gõ vang cửa phòng họp.

“Vào đi.” Diệp Tử nói.

“Tổng tài, cô tìm tôi?” Corrine không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng vừa mới tiến đến thì thấy ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía mình, điều này làm cho nàng có chút sợ hãi.

“Uh, có một số việc muốn hỏi qua cô.”

“Được, cô hỏi đi.” Corrine lịch sự gật gật đầu.

“Bản phác thảo thiết kế là do cô và Baron cùng làm phải không?”

“Vâng, đúng vậy. Làm xong thì đưa cho giám đốc. Thiết kế chính là Baron, sau đó tôi chỉnh sửa tổng thể, suy nghĩ tuyên truyền ngữ.”

“Bất quá sau đó, Baron hỏi tôi có thể đưa bản sửa chữa của tôi và tuyên truyền ngữ đưa cho hắn, hắn muốn mang về nghiên cứu thêm.” Corrine bồi thêm một câu.

“Cô cho sao?” Diệp Tử nhíu mày hỏi.

“Uhm, tất nhiên cho, hai chúng tôi hợp tác vẫn luôn như vậy.”

“Tốt, cảm ơn, cô ra ngoài làm việc đi.”

Corrine gật gật đầu, đi ra phòng họp.

“Alma, báo án.” Corrine vừa ra khỏi cửa, Diệp Tử liền quay qua nói với Alma, Alma hiển nhiên là làm theo, cầm lấy di động đi ra ngoài phòng họp báo án .

“Nội quỷ là ai nói vậy mọi người cũng biết, chuyện kế tiếp, tôi hy vọng chúng ta có thể chung tay giải quyết, mọi người cũng đều làm tại Viễn Duy đã lâu rồi, thậm chí còn trước khi tôi đến đây, tất cả mọi người đều là nguyên lão, tin tưởng mọi người có cảm tình nhất định với Viễn Duy…” Diệp Tử kế tiếp nói một phen có thể nói là thấu tình đạt lý, cưỡng bức lợi dụ, làm cho mấy nguyên lão đều sửng sốt, tỏ vẻ sẽ tận hết sức lực cùng giải quyết chuyện này.

“Tổng tài, cảnh cục bên kia muốn cô qua đó làm ghi chép.” Một lát sau, Alma mới đi tới.

“Để tôi đi, hắn là người của tôi, tôi có trách nhiệm này, tổng tài nhìn cô thật mệt mỏi, về nhà nghỉ ngơi mới có tinh lực làm việc.” Đầu lĩnh nhóm thiết kế tự động xin đi gϊếŧ giặc, xem ra mấy lời nói vừa rồi của Diệp Tử đã có tác dụng.

“Tốt.” Diệp Tử nghiêng đầu qua , gương mặt mệt mỏi cười cười với giám đốc thiết kế. Nụ cười này làm loá mắt không ít người bên dưới, tổng tài hiếm khi cười, mà vừa rồi cười lên còn mang theo vẻ đẹp mềm yếu làm cho người ta bất giác bị cuốn hút vào.

“Tan họp thôi, hôm nay cảm ơn mọi người .”

“Tổng tài cô yên tâm đi, chúng tôi sẽ không để cho Viễn Duy gặp chuyện gì không hay.” Giám đốc tài vụ rống lên một tiếng, kế tiếp tất cả mọi người bắt đầu sôi nổi đồng tình.

Diệp Tử vừa lòng gật gật đầu, sau đó tiếp nhận túi xách từ Alma, tính về nhà nghỉ ngơi một chút. Lúc này cô bị sai múi giờ còn chưa điều chỉnh lại được.

“Tổng tài, tôi kêu tài xế đón cô, cô chờ chút.” Alma mở điện thoại gọi người lái xe đến chở Diệp Tử.

“Cảm ơn.” Diệp Tử bởi vì thích tự lái nên không có tài xế riêng, tài xế này có lẽ là người lái cho Alma.

“Không có gì, tổng tài cô nghỉ ngơi cho tốt.” Alma mỉm cười với Diệp Tử.

Diệp Tử kéo thân thể mỏi mệt về đến nhà, vừa vào cửa liền nghe được hương vị đồ ăn thơm ngon. Giương mắt nhìn thì thấy A Mai đang đứng trước bàn ăn dọn chén dĩa.

“Tiểu thư.”

“A Mai, làm sao chị biết tôi trở về?” Diệp Tử có chút ngạc nhiên, bởi vì cô trở về gấp, còn chưa báo cho A Mai biết.

“Tần tiểu thư gọi điện thoại kêu tôi chuẩn bị đồ ăn cho cô, còn có nước tắm, nói cô đã trở lại.”

Nghe A Mai nói, Diệp Tử cảm thấy trong lòng lập tức ấm lên, Tần Tiểu Mặc ngốc kia vẫn là săn sóc cô như vậy, sợ là nàng cũng báo cho Alma qua điện thoại , ngay cả thời gian cô về nhà đều nắm rõ ràng.

“Tiểu thư, cô tắm hay là ăn trước?”

“Ăn cơm trước đi, không thôi chút nữa đồ ăn lại nguội.” Diệp Tử ném túi lên sopha.

“A, được. Vậy tôi đi chuẩn bị nước tắm cho cô.” A Mai lau lau tay lên tạp dề sau đó đi vào phòng tắm.

“A Mai, cảm ơn.”

“Không có gì, đó là việc tôi nên làm.” A Mai trong lòng vạn phần cảm khái, sau khi tiểu thư quen Tần Tiểu Mặc càng trở nên có ý tứ, cư nhiên nói lời cảm ơn mình, trước kia rất ít khi nào.

Diệp Tử ăn cơm, có thể là bởi vì đối diện không có Tần Tiểu Mặc, cô cảm thấy vị như nhai sáp. Bình thường lúc ăn cơm Tần Tiểu Mặc đều sẽ cùng cô đùa giỡn, hoặc là nói một ít câu chọc cho cô cười, hiện giờ thiếu vắng thật tình không có quen.

Vất vả mới ăn xong, Diệp Tử nhịn không được, gọi một cú điện thoại cho Tần Tiểu Mặc.

“Chị Diệp? Chị cơm nước rồi chưa?” Thanh âm Tần Tiểu Mặc hớn hở, bởi vì nhận được cuộc gọi của Diệp Tử.

“Uh, mới vừa ăn, gọi cho em xong thì đi tắm.”

“Em đang nghĩ nhớ chị thì chị liền gọi cho em đó.”

“Chị cũng nhớ em.” Trên mặt Diệp Tử có chút phiếm hồng.

“Hắc hắc.” Tần Tiểu Mặc cười ngây ngô vài tiếng, sau đó đột nhiên nhớ đến Diệp Tử trở về là có chính sự.

“Sự tình giải quyết thế nào rồi?”

“Uh, có nội quỷ, tiết lộ tư liệu công ty ra ngoài, tổn thất lần này rất lớn.” Nhắc tới chuyện của công ty, Diệp Tử lại không khỏi nhíu mày.

“Nội quỷ? ! Có tìm ra chưa ? Là ai a? Có tay trong là chuyện nghiêm trọng, bắt không được sẽ xảy ra chuyện xấu, so với nguyên nhân từ người bên ngoài còn khủng bố hơn.” Tần Tiểu Mặc đã có kinh nghiệm về chuyện này, trong lòng còn sợ hãi.

“Tìm được, Baron.”

“Em biết là hắn mà! Tên đó thoạt nhìn không có thiện cảm, còn có ý đồ với chị! Em sớm đã thấy khó chịu khi nhìn hắn!” Tần Tiểu Mặc nói ra một đống, làm Diệp Tử buồn cười.

“Bắt được chưa?”

“Không có, để hắn chạy rồi. Bất quá đã báo án, chút nữa Alma sẽ công khai tin tức, toàn ngành sản xuất sẽ chỉa mũi nhọn vào hắn.” Diệp Tử nhẹ xoa huyệt thái dương.

“Biện pháp này tốt a, người em yêu vẫn là thông minh nhất nha.” Tần Tiểu Mặc khen ngợi, ngữ khí thật giống như nàng chính là người nghĩ ra biện pháp.

“Uhm.”

“Chị gọi nói em biết một tiếng, không quấy rầy em chứ?” Diệp Tử liếc nhìn đồng hồ, bây giờ bên kia phải là hai giờ đêm rồi.

“Không có sao.” Tần Tiểu Mặc thật ra còn nằm đợi điện thoại chị Diệp nữa mà, vẫn luôn ngồi trên sopha xem tivi rồi ngủ quên.

“Cũng không còn sớm, nhanh chóng ngủ đi, công tác của em quan trọng, còn mạo hiểm nữa, không ngủ đủ giấc là không được.” Diệp Tử nhai lại câu dặn dò thường ngày.

“Rồi rồi rồi, nghe lời chị, em ngủ đây.” Tần Tiểu Mặc xốc chăn lên chui vào.

“Uh, ngoan, chị đi tắm, xong thì ngủ một chút rồi lập tức quay về công ty.” Diệp Tử đem hành trình kế tiếp nói cho Tần Tiểu Mặc.

“Được, thức dậy thì nhắn cho em biết.”

“Ok, ngủ ngon .”

“Ngủ ngon, Muahzz ” Tần Tiểu Mặc cho Diệp Tử một cái hôn rồi cúp máy.

Nghe âm thanh tit tit từ đầu dây bên kia, Diệp Tử không hiểu sao có chút mất mát, cô thật sự còn chưa muốn cúp máy, cô tưởng niệm cái người ngơ ngốc kia. Cảm giác tưởng niệm xâm nhập xương cốt, chỉ nghe thấy giọng của nàng căn bản là không đủ để hoá giải loại tưởng niệm này.

Nhưng còn biện pháp nào nữa đâu, hiện tại sự nghiệp cả hai đều xảy ra chuyện không thể trốn tránh, hai nàng phải giải quyết hết vấn đề mới có tinh lực và thời gian để mà nói chuyện yêu đương.

*********

“Vậy thì sao, giờ anh chạy tới nói với tôi là cái gì anh cũng không thuyết phục được?” Trong phòng, một người nam đưa lưng về phía Baron, cười lạnh nói.

“Tôi có thử qua , nhưng bọn hắn đều theo phía Viễn Duy, có vẻ rất là kiên định.” Khẩu khí Baron có chút phẫn nộ.

“Cô ta thật có vận khí”

Baron nhíu mày, tuy rằng hắn phản bội Diệp Tử, nhưng nghe thấy người khác không tôn trọn Diệp Tử, vẫn không thể nào thoải mái được.

“Hiện tại anh bị trong ngành chỉa mũi dùi, cảnh sát cũng tìm anh khắp nơi, trong khoảng thời gian này đừng có chạy loạn, cứ ở căn phòng tại vùng ngoại thành kia đi, tôi đã chuẩn bị tốt cho anh rồi.” Gã đàn ông lạnh lùng nói.

“Nhưng không phải anh nói là…”

“Qua khoảng thời gian này rồi nói sau.” Hắn cắt ngang lời Baron.

Baron bất đắc dĩ gật gật đầu, hiện giờ hắn mất tất cả, hết thảy đều phải dựa vào người này, hắn cũng không có quyền lợi nói cái gì.

“Đi ra ngoài đi.”

“Uhm”.

Khi Baron đến căn phòng nơi ngoại thành kia, hắn mới biết là mình bị giam lỏng. Bên ngoài phòng khoá mật mã, còn có mấy tên đàn ông mặc đồ đen trông coi suốt ngày đêm, hắn hoàn toàn không thoát ra ngoài được. Đúng rồi, hắn phải sớm nghĩ đến, hắn làm gì còn giá trị lợi dụng nữa kia chứ. Là do hắn ngu muội, lúc trước hành động theo cảm tính, trong lòng thầm nghĩ muốn trả thù Diệp Tử, thật không ngờ lại tự hại chính mình.

***************

Thực lực nhân tài của Viễn Duy quả thật không thể khinh thường, Diệp Tử ngủ một giấc, bọn họ đã giải quyết sự việc gần xong hết rồi.

“Ok, đã làm phiền anh.” Diệp Tử cúp điện thoại, cảnh cục nói hiện tại còn đang lùng bắt, vẫn chưa thể trả lời thuyết phục cụ thể cho cô, bất quá bọn hắn nhất định sẽ cố hết sức .

Lúc nói chuyện với cảnh sát, Diệp Tử cũng nhớ tới tiểu nha đầu kia, không biết giờ nàng đang làm gì, có nhớ cô hay không, có lẽ đang bận rộn làm việc đi.

“Cộc cộc.”

“Mời vào.”

Người đi vào là giám đốc tài chính.

“Diệp tổng, bên phía chúng tôi xong rồi, không có vấn đề, đây là báo cáo đánh giá.”

“Tốt lắm, phiền anh rồi.”

“Là bổn phận của tôi thôi.”

Kế tiếp, các giám đốc đều lục tục đến tìm Diệp Tử tiến hành báo cáo, sự tình giải quyết được không sai biệt lắm, thời gian cũng trôi qua như nước chảy, chờ Diệp Tử ngẩng đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đã là 12 giờ đêm.

“Tổng tài, khá muộn rồi.” Alma bên cạnh nhắc nhở Diệp Tử nên dừng công việc, theo một người cuồng công tác thật sự làm cho nàng khổ không thể tả, có thư ký nhà ai hơn nửa đêm còn tăng ca chứ, chắc chỉ có mình nàng quá.

Nhưng quay đầu ngẫm lại, Alma tự thấy mình thật ra cũng cuồng công tác. Nếu không có Diệp Tử, nàng thật đúng là khó tìm được chỗ nào phát huy hết giá trị bản thân.

“Tốt, cô đi ra thu dọn đồ đi, chúng ta đi ăn khuya.” Diệp Tử theo thói quen ra lệnh cũng quên hỏi ý Alma, cũng may Alma cũng có thói quen này nên không cảm thấy lời này có gì không ổn.

“Chút nữa tôi chờ dưới lầu hay sao?”

“Uh, lái xe của tôi, tôi đưa cô về.”

“Ok.”

Hai người cuồng việc chỉ dùng một phút đồng hồ quyết định xong kế hoạch tiếp theo.

Sau khi Alma ra ngoài, Diệp Tử lấy di động trong túi xách ra, quả nhiên, nha đầu kia đã gửi cho mình mấy cái tin nhắn.

【 chắc là chị còn đang làm việc, khẳng định chị sẽ không trả lời tin nhắn này của em. 】 Diệp Tử bật cười, nàng biết vậy còn gửi tin nhắn gì chứ.

Tin nhắn tiếp theo được gửi sau một tiếng.

【 em đoán đúng rồi, chị quả nhiên không trả lời em. Em đã đoán đúng thì có được quà hay không a? 】l