Editor: Thùy Linh
Ngô Chinh che lại gương mặt sưng phù: “Có người nhìn thấy Hàn Vân Tri đến khu Đông, chắc là đi mách lại với Hàn Lệ. Hàn Lệ nhờ tôi chuyển lời lại là cậu không cần phải ra tay vì Hàn Vân Tri.”
Nói xong, lại nhe răng trợn mắt.
Gương mặt Lộ Tinh Minh trầm thấp không nói gì.
“Đại ca…”
Lộ Tinh Minh chặn ngang: “Cậu đi xử lý vết thương đi, chuyện này để tôi.”
Ngô Chinh gật đầu, khập khiễng đi đến bệnh viện.
Đầu lưỡi Lộ Tinh Minh quét qua má, vẻ mặt một mảnh tối tăm.
Nhắn tin trong diễn đàn xong tùy tiện lấy chiếc xe đạp ven đường đến đường Tây.
Chờ Lộ Tinh Minh đến nơi như Ngô Chinh nói, Lưu Bưu Hổ cũng đã tới rồi.
“Tìm Hàn Lệ.” Anh chỉ nói ba chữ.
Lời này vừa nói xong, Lưu Bưu Hổ vừa thấy một người phía đối diện chậm rãi đi tới, cậu tập trung nhìn, còn không phải là Hàn Lệ sao.
Mọi người đều vui vẻ, như thế này khỏi mất công đi tìm.
Giờ phút này Hàn Lệ cảm nhận được sự nguy hiểm, ánh mắt đảo qua, lập tức chú ý đến đám người bên này, cậu đứng tại chỗ lấy tinh thần, thầm mắng, “Con mẹ nó” xong, giơ chân chạy về phía trước.
“Đuổi theo —–!”
Đoàn người hấp tấp, chạy theo Hàn Lệ.
Lộ Tinh Minh đạp xe tăng tốc độ, không bao lâu đã đến trước mặt Hàn Lệ, anh đạp chậm lại, vỗ vai Hàn Lệ một cái, lộ ra hàm răng trắng sáng, “Ui cha, đã lâu ra không thấy Lệ thiếu.”
Làm linh hồn nhỏ bé của cậu tiêu tán.
Hàn Lệ vứt cặp sách qua, nhân lúc Lộ Tinh Minh buông tay thì chạy quẹo vào cái hẻm nhỏ.
Lộ Tinh Minh ném xe, chân dài đuổi theo.
“Hàn Lệ, cậu chạy gấp như vậy làm gì, chúng ta tâm sự chút nào.”
“Nói chuyện cả lò nhà mày ấy!” Hàn Lệ thở hồng hộc, nhìn xung quanh một vòng, dẫm thùng rác bò lên tường, thấy đối diện là mấy cái ngõ nhỏ, Hàn Lệ lập tức cười.
Cậu không vội, giơ tay, “Gặp lại sau nhá, con trai!”
Dứt lời, trèo tường đi xuống.
Lộ Tinh Minh hừ cười, không bực bội mà chậm rãi đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Bên cạnh ngõ, quả nhiên là Hàn Lệ bị đám người Lưu Bưu Hổ chặn ở bên trong.
Hàn Lệ không có đường thoát, lại đơn phương độc mã, thấy thế nào cũng không thắng được trận này. Cậu giơ tay múa chân, nhanh chóng lại bị Lưu Bưu Hổ nhấn trên tường.
Lộ Tinh Minh cắm tay trong túi quần, đá văng lon nước dưới đất, cười nhạo: “Gặp lại?”
Hàn Lệ trợn trắng mắt.
“Chạy đi, sao mày không chạy.”
Lộ Tinh Minh nhìn quanh, sau đó nhặt một cây gậy gỗ lên.
Đôi mắt Hàn Lệ co lại, hô to: “Lộ Tinh Minh, mày ỷ đông hϊếp yếu không phải là đàn ông!”
Lộ Tinh Minh hừ lạnh, cây gậy lạnh lẽo vỗ trên gương mặt anh tuấn của Hàn Lệ, “Lần trước tao cũng nói với mày như vậy.”
“…”
Hàn Lệ im lặng.
Mấy hôm trước bọn người của cậu đánh Lộ Tinh Minh, thật là cũng có nói như vậy.
Ngữ điệu Lộ Tinh Minh chậm rãi, “Hàn Lệ, bây giờ tay phải của tao đau quá, mày nói làm sao bây giờ?”
“Chính mày đánh người xoay tay, liên quan cái rắm gì đến tao.” Hàn Lệ mắng, tung chân đá anh.
Không đau không ngứa, không có tác dụng.
Lộ Tinh Minh hừ lạnh trong lòng.
Thằng nhãi này rơi xuống nước đồng ruộng như này còn không biết điều, nghĩ đến mấy ngày trước bị Hàn Lệ vây đánh, Lộ Tinh Minh quyết tâm, hôm nay không thể buông tha.
Nhưng mà trước tiên phải lấy lại nhuệ khí cái đã.
Lộ Tinh Minh lại gần hai bước: “Kêu một tiếng ba, tao tha cho.”
Hàn Lệ trầm ngâm một lát, không chút do dự: “Ba.”
Còn không phải là một tiếng kêu ba sao!
Có gì đặc biệt hơn người.
Từ lúc vừa mới sinh ra đã là con trai của người ta rồi, hiện tại vì mạng sống mà không thể làm con của một người nữa sao? Căn bản là không có mất miếng thịt nào cả!
Lộ Tinh Minh lặng im.
Anh biết người này không biết xấu hổ, nhưng không ngờ lại vã đến vậy, lập tức không thể nói lời nào.
“Ba, con đi được chưa?”
Lộ Tinh Minh cười lạnh, từng câu từng chữ: “Đừng có mơ.”
Nói xong, cho anh em xông lên đánh đá.
Hàn Lệ chống đỡ không được, ngã trên mặt đất, khẽ cắn môi càng cảm thấy không cam lòng, cậu thế nào cũng là “Giáo bá”, là nhân vật có tiếng đi ngang qua đường Tây, nay lại bị đánh ngay trong địa bàn của mình, truyền ra thì không dễ nghe. Cho dù chết, cậu cũng phải chết vinh quang.
Hàn Lệ liều mạng che đầu, liếc mắt xác định mục tiêu là Lộ Tinh Minh, cậu vươn tay dùng sức kéo lấy ống quần anh.
“Mẹ mày, buông tay!”
“Không buông!” Hàn Lệ ôm đùi Lộ Tinh Minh không buông, “Đánh đi, mày có bản lĩnh thì tiếp tục đánh đi!”
Lộ Tinh Minh gầm nhẹ: “Bỏ ra!”
Hàn Lệ không những không bỏ mà ôm chặt hơn, ống quần đỡ không được nên lỏng lẻo đi xuống 1cm. Hàn Lệ thừa thời cơ, trực tiếp ấn anh ngã xuống đất.
Hai người, ngươi một quyền ta một chân, ngươi tới ta đi lâm vào nôn nóng.
Đàn em của Lộ Tinh Minh ngừng động tác, hai mặt nhìn nhau, tiến thoái lưỡng nan.
Nếu ra tay thì sợ động đến Lộ Tinh Minh, nếu không đánh thì đối thủ lại có dịp lên nước.
Hai người đang giằng co thì ngoài hẻm đột ngột có giọng nữ nói truyền đến.
“Hàn Lệ?”
Nháy mắt, hai người dừng lại, đồng thời nhìn về một phía.
Vân Tri đứng dưới ánh đèn, biểu tình khó nén kinh ngạc.
Thân mình Lộ Tinh Minh run lên, lực độ trên tay nhẹ lại.
Hàn Lệ nhân cơ hội tung một quyền, quay đầu kêu Vân Tri: “Chạy đi, đừng động đến tôi!”
Vân Tri thuận đường đi siêu thị mua băng vệ sinh ngây ngốc.
Hàn Lệ túm lấy Lộ Tinh Minh, đáy mắt âm trầm, “Mày có việc gì thì động tay động tay với tao này, đừng động đến cô ấy.”
Lộ Tinh Minh người này âm hiểm xảo trá, cực kỳ thù hận, phát điên lên là không hề quan tâm nam hay nữ, nếu cô gái nhỏ rơi vào tay anh thì đến trái cây thôi cũng đừng mơ được ăn.
Trong con hẻm nhỏ, quần áo Hàn Lệ hỗn độn, trên mặt đầy vết thương, thoạt nhìn vô cùng chật vật. Trên mặt Lộ Tinh Minh cũng bị thương nhưng không nghiêm trọng bằng Hàn Lệ.
Vân Tri do dự, quyết định đi qua.
Thấy cô đi tới, Hàn Lệ càng thêm sốt ruột: “Tôi kêu cô đi mà! Nghe không hiểu hay lỗ tai có vấn đề?”
Cậu hung hăng, khí thế lăng lăng.
Vân Tri bị mắng đến mức thân hình dừng lại.
Giữa mày Lộ Tinh Minh nhăn lại, trong nháy mắt lý trí nổ tung. Nắm chặt tay, tàn nhẫn đấm vào miệng Hàn Lệ, cậu không thể phản kháng, cuộn tròn nằm im trên mặt đất. Lộ Tinh Minh lau tro bụi dính trên miệng, đứng dậy từ mặt đất, sau đó đạp một chân vào người Hàn Lệ.
Hô hấp Vân Tri ngừng lại, “Đừng đánh nữa!” Cô bất chấp chạy lại túm lấy chân của Lộ Tinh Minh. Lực của cô không mạnh nhưng trực tiếp làm ống quần Lộ Tinh Minh không phòng bị lại tuột xuống một chút, thân hình không xong, lảo đảo vài bước, ngay sau đó đυ.ng phải thùng rác.
Lộ Tinh Minh đau đớn, trong miệng kêu rên, gương mặt trở nên vặn vẹo, đôi tay nắm thùng rác bên cạnh, toàn thân anh run rẩy.
Giây tiếp theo trên đùi chợt lạnh, cái quần Hàn Lệ kéo lúc nãy rớt xuống.
“….”
“………”
Vân Tri cả kinh mở miệng, tầm mắt nhìn xuống, nhìn chằm chằm hoa văn màu lam, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở:
“… Thí chủ, quần cậu rớt rồi.”
Chắc là, chắc là không phải do cô kéo xuống nhỉ? Không phải đâu?
Vân Tri chột dạ.
Bả vai Lộ Tinh Minh run rẩy, cảm thấy thẹn, anh khom lưng xách quần lên, đỏ mặt, cả người quay cuồng xấu hổ.
Vân Tri cũng phản ứng lại.
Cô lùi về sau nửa bước, mặt đỏ, hô hấp nhẹ, ngay cả đôi mắt cũng không biết nên nhìn chỗ nào. Các đàn em cũng kinh sợ, ngơ ngẩn không biết làm gì với tình huống này.
Đôi mắt nhỏ của Vân Tri tán loạn, ánh mắt không khống chế được mà nhìn lại trên người anh. Liếc mắt một cái, trên mặt lại đỏ một chút; lại liếc mắt nhìn một cái, trên mặt càng đỏ hơn, cuối cùng cô phải che lại gương mặt.
Ô, mắc cỡ muốn chết.
Cô mặc niệm tĩnh tâm trong lòng, kết quả tâm không tĩnh mà chỉ nhớ hoa văn màu lam cùng đường cong cơ bắp.
Sau vài giây quỷ dị, Hàn Lệ nằm trên mặt đất vừa cười.
“Lộ Tinh Minh, mày là học sinh tiểu học à? Vậy mà mặc quần hoa văn… Ha.”
Vân Tri một bên nhanh chóng che miệng Hàn Lệ lại, khống chế sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cậu.
Vân Tri chừa lại ít mặt mũi cho Lộ Tinh Minh, lắp bắp nói: “Thí chủ cậu đừng lo lắng, mình, mình chưa thấy cái gì cả, thật đó.”
Cả người Lộ Tinh Minh đều run, anh nghiến răng, gắt gao lôi kéo quần chạy đi ra ngoài.
“Đại, đại ca!”
Các đàn em kêu anh, từng bước đuổi theo.
Ngõ nhỏ lập tức trống vắng.
Hàn Lệ nằm trên mặt đất trầm tư vài giây, căm giận đấm một phát xuống đất: “Cái đầu óc heo đáng chết này, sao lại quên chụp ảnh lại!”
Mẹ nó bệnh thiếu máu, Hàn Lệ đấm ngực, càng nghĩ càng mệt, cậu đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để đả kí©ɧ ŧìиɧ địch!
Vân Tri nhìn xung quanh.
Người đirồi, trừ ánh đèn mập mờ ra thì không có gì lưu lại.
Còn một cúc quần.
Lộ Tinh Minh.
Vân Tri tiến lên nhặt cúc quần mượt mà đặt vào lòng bàn tay, quay đầu ngồi xổm trước mặt Hàn Lệ: “Hàn Lệ, cậu không sao chứ?”
Cô bình tĩnh trở lại, bắt đầu quan tâm hỏi Hàn Lệ.
Hàn Lệ đâu có bộ dáng không có việc gì, hôm nay cậu bị đánh thảm.
Khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vết thương, da bên mắt trái sưng vù, khóe môi dính vết máu. Trên người cũng thảm, án thun nhăn bèo nhèo, cổ áo cũng dính máu.
Vân Tri đau lòng muốn chết, tay chân luống cuống rút khăn giấy từ cặp sách ra, nhẹ nhàng lau trên gương mặt dơ bẩn của cậu, sau đó kéo tay Hàn Lệ đặt trên vai, trực tiếp ôm người cậu lên.
“Này, cô làm gì đó?”
Hàn Lệ chưa kịp phản ứng đã bị Vân Tri cõng đi ra ngõ nhỏ.
Một cô gái nhỏ cao chưa đến 1m6 cõng một người cao to 1m8, hình ảnh này quá mức kinh hãi.
Hàn Lệ che mặt lại, sợ bị người quen nhận ra.
Cậu nói nhỏ: “Cô bị làm sao thế, mau thả tôi xuống.”
“Cậu bị thương rồi, để cô cõng cậu đi.” Vân Tri nói rồi giữ chặt hơn.
Tuy cô nhỏ nhắn khỏe mạnh, nhưng với người cao to như cậu phải cố hết sức.
Bả vai Vân Tri thật mảnh khảnh, vòng eo cũng không có mấy lượng thịt. Hàn Lệ không khỏi nghiêng mắt nhìn cô, cô gái nhỏ hơi nhấp môi, gương mặt không nhiều cảm xúc.
—— Hình như là đang giận dỗi.
Hàn Lệ lộp bộp trong lòng.
“Này…” Hàn Lệ dùng ngón trỏ chọc trên gương mặt cô.
Vân Tri không lên tiếng.
“Giận rồi à?”
Vân Tri vẫn không lên tiếng.
Hàn Lệ buồn rầu nhíu mi, ngữ khí không quá tự nhiên giải thích: “Là Lộ Tinh Minh tìm tôi trước, nhưng tôi không có chủ động đánh nhau.”
Bước chân Vân Tri dừng lại, “Thật không?”
“Thật mà.”
Có được đáp án, mây mù trên gương mặt Vân Tri tản đi.
Cô để Hàn Lệ ngồi trên ghế dài ven đường, chạy tới tiệm thuốc. Lúc trởra, trên tay là thuốc bôi ngoài da và hai chai nước khoáng.
Vân Tri mở nắp chai nước đưa cho cậu.
Hàn Lệ nhận lấy, uống mấy hớp là hết.
Cô ngồi trước mặt cậu, dùng chai nước còn lại lau mặt, cổ cho cậu rồi mới bắt đầu dùng thuốc bôi lên.
Hàn Lệ đau đớn, bất giác lùi về phía sau lẩn tránh, “Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, không cần xoa thuốc.”
“Không được.” Vân Tri nhấn tay cậu lại, “Nhiễm trùng thì làm sao.”
Hàn Lệ chẳng hề để ý: “Làm gì nghiêm trọng đến vậy.”
Chân dài của cậu duỗi ra, ngoài miệng nói vậy nhưng không ngăn Vân Tri xoa thuốc.
Vân Tri hỏi: “Đang yên lành sao cậu lại đánh nhau với Lộ thí chủ?”
“Thí chủ?” Hàn Lệ chế giễu, “Một hai là thí chủ, cô biết nó là ai không? Trong đầu toàn là phân, người như như nó xứng đáng làm cẩu độc thân ế vợ.”
Hàn Lệ mắng một hồi mới thấy thoải mái.
Vân Tri giương mắt, nói từng câu: “Hàn Lệ, con trai nhà người ta ta không hung hăng vậy đâu, giống như cậu mới ế vợ.”
Lộ Tinh Minh cho cô một cái nồi còn ở ký túc xá kìa. Mỗi ngày cô đều nhớ kỹ, rửa sạch bóng loáng.
Hàn Lệ trợn trắng mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ông đây không cần tìm vợ.”
Vân Tri ngừng một lúc, do dự nói: “Tìm chồng cũng không dễ đâu.”
“….?”
“……..??”
Ai dạy cô cái này đó??