Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 10: Thỉnh an

Ngày hôm sau, hoàng đế bệ hạ cảm thấy mỹ mãn, tinh thần sáng láng mà vào triều sớm, nhưng người nằm trên giường là Diêu Yến Yến vốn tính toán hôm nay sẽ ngủ tới khi mặt trời lên cao mới dậy lại bị Thanh Hồ lay tỉnh

" Nương nương, người mau dậy, hôm nay người phải đến thỉnh an thái hậu nương nương, người quên rồi sao."

Diêu Yến Yến ngủ đến mơ mơ màng màng, còn tưởng đang ở kiếp trước, lại cảm thấy hơi hơi kì quái, bởi vì ở kiếp trước, nàng cùng bệ hạ chẳng bao giờ thèm làm việc gì đàng hoàng, luôn xa hoa lãng phí vô độ, thái hậu nhiều lần bị làm cho tức điên, đã từ lâu thật lâu không muốn quan tâm đến bọn họ, như thế nào tự nhiên hôm nay lại muốn nàng đến thỉnh an đây?

" Nương nương, người mau dậy, các nương nương khác đều đã có mặt ở từ hòa cung rồi."

Các nương nương khác? Trong cung này, nương nương có địa vị lớn nhất không phải là nàng sao? Còn chỗ nào cho các vị khác?

Diêu Yến Yến chậm rãi thanh tỉnh lại, cho đến khi nàng nhớ ra kiếp trước cùng kiếp này không giống nhau, bỗng nhiên giật mình một cái, như xác chết vùng lên, thẳng tắp ngồi dậy.

Đúng rồi, đúng rồi! Kiếp này cùng kiếp trước nào có giống nhau, bây giờ, trong cung ngoài Diêu phi là nàng ra, còn có vài vị phi tử do thái hậu sắc phong nữa, có nào là quý nhân, tài tử, chiêu nghi cả một đống, mà ngày hôm qua, tư lễ cục còn phái người đến nói, buổi sáng hôm nay, các vị phi tần đều phải đi thỉnh an thái hậu.

Diêu Yến Yến nhảy xuống giường, vội vội vàng vàng rửa mặt.

" Mau lên, mau lên, mang tất cả trang sức bệ hạ ban thưởng cho ta lấy hết ra, còn có nhưng bộ xiêm y kia nữa..."

" Tóc! Mau làm cho bổn cung kiểu tóc nào ung dung mà cao quý nhất..."

" Không, không, xấu quá, vẫn nên nhẹ nhàng một chút..."

"Trâm cài đầu, ta muốn cái phỉ túy nạm đông châu kia.. Đúng đúng, cái có viên châu lớn nhất."

Diêu Yến Yến liên tiếp sai bảo, trong phi loan cung, thị nữ ba chân bốn cẳng hành động, không bao lâu sau, một mỹ nhân mặc xiêm y yên chi sắc, xinh đẹp, lộng lẫy với cung trang quý giá xuất hiện.

Diêu Yến Yến ở trước gương xoa xoa thái dương, cho người mang đến dải lụa choàng trắng muốt lên người, phi thường vừa lòng.

" Nương nương, bộ liễn đã chuẩn bị xong." Thanh Hồ tiến vào bẩm báo. Diêu Yến Yến nâng cằm, khí thế toát ra như một con gà trống trong trạng thái chiến đấu: " Đi."

Đang trong lúc nàng ung dung, thướt tha theo sau là một đoàn thị nữ đang hướng về phía cổng lớn mà đi, bỗng khóe mắt liếc thấy Diêu Yên Yên đang quét rác ở sân.

Diêu Yến Yến dừng lại, nâng cằm lên, thô sử cung nữ phụ trách trông chừng Diêu Yên Yên thấy vậy, tự giác linh hoạt đem Diêu Yên Yên kéo lại gần.

Chính điện phi loan cung với đình viện chênh lệch nhau khoảng mười mấy bậc thang, tất cả đều phủ kín bằng gạch bạch ngọc, đem chính điện cùng đình viện chia làm hai nửa, do vậy Diêu Yên Yên đứng dưới đình viện thì cũng chỉ cao đến cẳng chân Diêu Yến Yến.

Nhìn khuôn mặt xám tro của Diêu Yên Yên, Diêu Yến Yến nói: " Đại tỷ, tỷ nhìn xem hôm nay Yến nhi ăn mặc trang điểm như thế nào, xiêm y này có hợp với ta không?"

Diêu Yên Yên ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời, nhìn Diêu Yến Yến một thân trang phục lộng lẫy, cao cao tại thượng, chỉ hận không thể xông tới cắn nàng một ngụm, nhưng nàng ta chỉ có thể cung kính nói: " Nương nương... phối rất đẹp, rất hoa mỹ."

Diêu Yến Yến vừa lòng gật đầu, đi lên phía trước, còn bồi thêm một câu: " Đại tỷ lần này cuối cùng cũng biết nói thật."

Nghe xong câu này, Diêu Yên Yên sắc mặt biến đổi, ngày xưa, chỉ vì muốn nâng cao bản thân, nàng ta thường xuyên nói những câu làm cho người khác hiểu lầm Diêu Yến Yến. Lần đó rơi xuống nước, chính xác là Diêu Yến Yến muốn cứu nàng ta nhưng từ miệng nàng nói ra, qua lỗ tai người khác lại thành Diêu Yến Yến muốn hại nàng ta nhưng không thành, ngược lại còn tự làm chính mình ngã xuống hồ. Nàng ta vì muốn hủy hoại thanh danh thứ muội mà đi nói dối, thì ra Diêu Yến Yến đã rõ ràng mọi việc đến vậy.

Nghĩ đến đây, Diêu Yên Yên rùng mình, không khỏi dâng lên sợ hãi, hai ngày nay, nàng bị hành hạ làm việc, nàng cũng không sợ, phải làm việc trong thời tiết giá lạnh, ăn không no, ngủ không đủ, thậm chí còn luôn phải chịu đựng thô sử cung nữ kia mắng chửi những lời khó nghe, hiện tại nàng ta cũng không thể trông cậy vào việc được bệ hạ sủng ái, cũng không thể trông cậy vào việc mình có thể đấu đá với Diêu Yến Yến, chỉ trông mong khi nàng ta làm việc, thô sử cung nữ kia có thể yên tĩnh một chút đã cảm thấy mỹ mãn...

Sau khi đã kích Diêu Yên Yên một phen, Diêu Yến Yến bước chân nhẹ nhàng, ung dung bước lên bộ liễn, cho người nâng lên đi đến từ hòa cung.

Kiếp trước,mối qan hệ của nàng với thái hậu phải nói là như nước với lửa. Theo lý thuyết, Diêu Yến Yến là phi tần ở hậu cung, trên không có hoàng hậu quản, tự nhiên thái hậu sẽ là người quản lý, nhưng thái hậu lại không phải mẫu thân thân sinh của hoàng đế nên lời nói của bà với hoàng đế cũng chỉ có tác dụng hữu hạn; thứ hai... kiếp trước nàng cùng hoàng đế thực sự là hai cái hỗn trướng, hai người bệ nhau có thể đem cả cái hậu cung náo loạn đến gà chó không yên, Diêu Yến Yến ỷ vào sự che chở của hoàng đế, thậm chí nhiều lần còn đối nghịch với thái hậu, rất rất nhiều lần đem lão nhân gia ra chọc tức đến mức làm bà muốn ngất xỉu tại chỗ, cuối cùng, thái hậu thực không chịu nổi nàng nữa, trực tiếp dọn đến hành cung kinh dao.

Kiếp trước, khi biết thái hậu muốn dọn đi, Diêu Yến Yến rất mừng rỡ, còn đốt pháo ăn mừng, nàng sẽ không còn phải nhìn sắc mặt của thái hậu nữa. Về sau, nàng lại hối hận muốn chết.

Bởi vì thái hậu đến hành cung, vậy mà mang theo hơn phân nửa bắc nha Vũ Lâm Quân, làm cho thủ vệ hoàng cung bị hỗng, để cho loạn quân dễ dàng công phá vào hoàng cung.

Lúc này, Diêu Yến Yến quyết định, vứt bỏ cả mặt mũi, bằng bất cứ giá nào cũng phải thu phục được thái hậu.

Đây là điều nàng cùng hoàng đế đã thương lượng tốt, hoàng đế đối ngoại, nàng đối nội, hoàng đế phụ trách quan sát đại cục triều đình, nàng phụ trách thu phục thái hậu, lấy được quyền thống lĩnh Vũ Lâm Quân vào tay.

Nghĩ đến khuôn mặt mẹ kế của thái hậu, Diêu Yến Yến liền thấy tiếc vô cùng, bệ hạ mười hai tuổi đã đăng cơ, nhưng mà sau khi đăng cơ vẫn chẳng chịu làm chuyện chính sự, mới để quyền lực rơi vào tay người khác, nhưng mà bọn họ may mắn trọng sinh vào lúc trước khi chết ba năm, khẳng định có thể nghịch tập!

Diêu Yến Yến tự cổ vũ chính mình, ngước mắt lên đã thấy cửa lớn từ hòa cung.

Bởi vì dậy trễ, nên nàng khẩn trương nhanh chóng chuẩn bị nhưng cuối cùng cũng đến được từ hòa cung.

Trước khi tiến vào Từ Hòa cung, nàng đã tự bổ não ra khuôn mặt vô cùng khắc nghiệt của mẹ kế, vốn dĩ kiếp trước mỗi lần hai người gặp nhau, trong mắt thái hậu chỉ có chán ghét, thậm chí nàng cảm nhận được ánh mắt đó như có một ngọn lửa, chỉ muốn đem nàng đốt thành tro. Nhưng mà lần này, khi mới bước vào từ hòa cung, Diêu Yến Yến hành lễ xong lại kinh ngạc phát hiện trên mặt thái hậu thế mà lại không có biểu cảm chán ghét, tuy không phải thân thiện gì nhưng cũng coi như là bình thản.

Thái hậu nương nương, không lẽ người xuyên hồn? Nhưng mà có ai ngốc như vậy, lại xuyên vào một người đã bước nữa chân vào quan tài? Diêu Yến Yến nói thầm trong lòng một câu, sau đó lại hết hồn: Xuyên hồn là cái gì?

Nghĩ đi nghĩ lại thì trong đầu nàng thường xuyên xuất hiện những từ ngữ, những hình ảnh đến nàng cũng không hiểu nổi, bởi vậy nàng bây giờ cũng chả rối rắm lắm.

Chỉ là có chút cảm giác mừng thầm, nàng nghĩ chắc là nàng giống như lời bệ hạ nói, là tiên nữ chuyển thế. Hí hí hí.

Nghĩ như vậy, nàng lén lút vỗ vỗ ngực, một trận sóng gió mãnh liệt, nàng nhìn ra được các phi tần khác đang âm thầm ghen ghét và hâm mộ mình.

Vốn dĩ, cái nhìn của thái hậu nương nương đối với Diêu Yến Yến đã có phần thay đổi nhưng bây giờ, lại nhìn thấy bộ dáng nàng õng ẹo làm duyên, mày không khỏi nhăn lại, nhưng nghĩ đến việc nàng khuyên nhủ bệ hạ, để bệ hạ hôm nay lại chăm chỉ thượng triều, phật châu trong tay xoay chuyển càng nhanh, đồng thời trong lòng mặc niệm: Không được trông mặt mà bắt hình dong, không được trông mặt mà bắt hình dong...

Hôm nay, Diêu Yến Yến vốn dĩ tưởng rằng đi thỉnh an một chút, để lại chút ấn tượng bình thường trong lòng thái hậu, cũng không có ý định gây chuyện gì, ai ngờ, nàng không đi chọc người khác thì thôi, vậy mà lại có người tự tìm đến cửa.