Mùa Hạ Nồng Nhiệt

Chương 11: Độc thân + cẩu

Editor: Roseann

Ly trà sữa Ô long Hàn Liệt vừa pha này khiến cho Sơ Hạ nhớ lại mùi vị đã uống 8 năm trước.

Thật ra thì cũng không nhớ rõ lắm Sơ Hạ chỉ cảm thấy uống thật là ngon, thậm chí so với hương vị mờ nhạt trong trí nhớ càng làm cho người ta càng thưởng thức hơn, vị ngọt thơm ngon tựa như dòng suối mát lành, khoan khoái dọc theo vị giác một đường chạy khắp toàn bộ cơ thể, ngon đến mức hết thảy mọi thứ trước mắt cũng trở nên sáng hơn bình thường, bao gồm, bóng người cao ngất đưa lưng về phía cô đang rửa xoài.

Bóng lưng của Hàn Liệt, Sơ Hạ đã thấy rất nhiều lần, khắc sâu vào trong trí nhớ của cô.

Lúc Sơ hạ ghé qua tiệm trà sữa, thích lặng lẽ nhìn quá trình pha chế của các chàng trai, em gái phục vụ.

Lần đầu tiên cô đến tiệm trà sữa không có chú ý tới mặt mũi của Hàn Liệt, nhưng cô nhớ tới bàn tay của anh, thon dài trắng nõn, vô cùng đẹp mắt.

Ngày đó trà sữa uống rất ngon, ngày thứ hai, sau khi tan học Sơ Hạ lại đi tới tiệm kia.

Trong tiệm có một nhân viên thu ngân, 2 chàng trai nhân viên nữa, một người có thân hình thon dài, một người lại có vóc dáng không cao không thấp, Sơ Hạ dễ dàng phân biệt ra được người có vóc dáng cao mới là người ngày hôm qua pha trà sữa đó cho cô.

Lúc đó, Hàn Liệt đang chuẩn bị trà sữa cho khách hàng trước mặt, một anh trai khác muốn nhận đơn order của cô, Hàn Liệt nhìn sang quầy bên này, thấy cô, Hàn Liệt đột nhiên đưa hai ly trà sữa mới pha được một nửa trong tay cho người khác, sau khi bàn giao nhanh chóng, Hàn Liệt mỉm cười đi tới cô trước mặt, hỏi cô uống cái gì.

Sơ Hạ lúc này mới phát hiện ta dáng dấp của anh trai trà sữa này rất tuấn tú, kiểu đẹp trai này không thua kém minh tinh trong giới giải trí.

Bình thường nam minh tinh trên màn ảnh đều trang điểm, Hàn Liệt trên mặt sạch sẽ, lông mày rậm và thằng, đôi mắt hẹp dài sắc bén, cười lên mang theo chút hương vị ngả ngớn, hài hước, dường như bộc lộ một cảm giác mập mờ.

Sơ Hạ mười tám tuổi đã say mê manga, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người dáng dấp đẹp trai giống như nam chính trong manga vậy, Sơ Hạ có cảm giác mãnh liệt, tim bị đột kích bất ngờ, “thùng, thùng, thùng “, tiếng tim đập nhanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ một loạt phản ứng dây chuyền của cơ thể, Sơ Hạ đỏ mặt, tầm mắt của cô rủ xuống, nói lại một lần nữa “Trà sữa Ô long, ly vừa”.

“Đã rõ, người đẹp chờ một chút.”

Hàn Liệt nháy mắt trái nhìn cô và mỉm cười pha trà sữa.

Lần đầu tiên Sơ Hạ đi mua trà sữa mà lại không nhìn chằm anh trai pha chế trà sữa, đi sang một bên nhìn điện thoại di động.

Trà sữa pha xong, Hàn Liệt từ phía sau quầy đưa cho cô.

Sơ Hạ nhận trà sữa liền đi.

Ra khỏi tiệm trà sữa chưa được mấy bước, Hàn Liệt đuổi theo, chỉ về trà sữa trong tay cô lúng túng cười: “Xin lỗi, tôi nhớ nhầm, ly trà sữa tôi làm cho em là ly lớn, ông chủ để tôi chạy theo em lấy phần tiền chênh lệch, có được không?”

Sơ Hạ chợt nhớ tới ngày hôm qua cô uống cũng là ly lớn, đề nghị bổ sung cho anh hai phần giá chênh lệch.

Hàn Liệt nói cám ơn, cầm lấy điện thoại ra để cho cô quét mã.

Sơ Hạ quét mã trả tiền, trả xong rồi, Hàn Liệt không có đi, anh trai trà sữa cao gầy, cúi đầu hướng cô cười: “Tôi nhìn em rất có duyên, có thể thêm em làm bạn tốt không?”

Giọng của anh rất êm tai,

ánh mắt thật giống như cũng biết nói chuyện, Sơ Hạ mơ hồ ý thức được anh cũng không phải là đơn thuần muốn cùng cô làm bạn bình thường, có thể quỷ thần xui khiến, Sơ Hạ đồng ý.

Thêm bạn tốt, Hàn Liệt cùng cô nói lời tạm biệt.

Anh vào tiệm không lâu, Sơ Hạ nhận được anh gửi tới bao lì xì, chính là giá hai phần trà sữa cô mua.

Sơ Hạ nhắn lại một dấu hỏi.

Hàn Phi Tử: Hai phần trà sữa kia coi như tôi mời em.

**

“Uống ngon không?”

Hàn Liệt cắt xoài xong, quay đầu nhìn về phía Sơ Hạ.

Sơ Hạ từ trong ký ức tỉnh lại, bưng ly thủy tinh gật đầu một cái, rồi lại uống một ngụm.

Hàn Liệt cười: “Đừng uống nhiều quá, còn có mấy ly muốn em thử”.

Sơ Hạ liền đem ly thủy tinh trong tay đặt lại quầy bar.

Nghe lời giống như một học sinh tiểu học.

Hàn Liệt buồn cười nhìn cô: “Còn có thể uống một hớp nữa.”

Sơ Hạ dời tầm mắt đi, không để ý tới lời trêu chọc của anh.

Một giờ sau, Hàn Liệt làm bảy tám loại trà sữa, bởi vì nhiều vị khác nhau, Hàn Liệt còn cầm giấy bút ra, liệt kê tên mỗi vị trà sữa, muốn Sơ Hạ thử uống xong một vị sau đó sẽ chấm điểm vị trà sữa đó phía dưới, đánh giá đơn giản như, nói độ ngọt có thích hợp hay không, thêm lượng đá có ảnh hưởng tới khẩu vị không các thứ.

Anh cân nhắc cẩn thận như vậy, xem ra anh mười phần nhiệt huyết với sự nghiệp, lại suy nghĩ tường tận.

Sơ Hạ phối hợp chấm điểm, đánh giá.

Chữ trên tờ giấy A4 càng ngày càng nhiều, ở phía trên cùng là Hàn Liệt viết, chữ viết rồng bay phượng múa đẹp kiểu nghệ thuật, chữ của Sơ Hạ thanh tú, xinh đẹp, rất ngay ngắn giống như đang làm bài thi đại học.

Hàn Liệt ngồi bên cạnh cô, một tay đặt trên đùi, một tay chống cằm, tầm mắt dừng lại mấy giây trên ngòi bút của cô, liền chuyển sang trên mặt cô.

Trước khi nhìn chằm chằm Sơ Hạ, Hàn Liệt còn liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử anh vừa mới đặt trên quầy bar dùng để tính thời gian pha trà, 15:55.

Sơ Hạ hơi cúi đầu viết nhận xét, nhưng trong khóe mắt, mặt của Hàn Liệt đang hướng về phía mặt cô.

Là đang nhìn cô viết, hay vẫn đang nhìn cô?

Sơ Hạ hậu tri hậu giác nhớ tới, cô đang mặc bộ lễ phục lộ vai, bây giờ Hàn Liệt ngồi gần như vậy…

“Có thể lấy cho tôi một ly nước được không?”

Sơ Hạ vừa viết vừa khách khí nói.

Hàn Liệt cười: “Dĩ nhiên có thể.”

Trước khi đi, Hàn Liệt nhìn về phía đồng hồ điện tử, 15:58.

Triệu Tần còn nói anh ở trước mặt Sơ Hạ không kiên trì được nửa giờ, sự thật là mị lực của anh năm đó vẫn không giảm, Sơ Hạ chỉ có thể kiên trì ba phút.

Đem một ly nước lọc đặt trước mặt Sơ Hạ, Hàn Liệt lại đi thư phòng cầm một tờ giấy cùng bút chì, sau khi trở lại chuyển một cái ghế ngồi đối diện Sơ Hạ.

Sơ Hạ nhìn về hướng anh.

Hàn Liệt ngồi ở xa, tờ giấy A4 mỏng đặt phẳng phiu, không nhìn ra anh đang viết cái gì.

Sơ Hạ tiếp tục viết nhận xét của mình.

Tổng cộng tám ly trà sữa, Sơ Hạ viết bài nhận xét ngắn gọn khoảng 800 chữ.

“Đây”.

Sơ Hạ đứng lên, đem tờ giấy đẩy về phía Hàn Liệt, chuẩn bị đi.

Ở tiệc cưới cô uống một ít rượu, lại đang ở Hàn Liệt nơi này uống trà sữa, Sơ Hạ muốn về nhà giải quyết nhanh vấn đề sinh lý.

Hàn Liệt cầm tờ giấy A4 của anh từ đối diện quầy bar vòng qua tới, đưa cho cô: “Tôi thiết kế logo, em cho tôi vài lời bình.”

Anh còn thiết kế logo?

Kỹ năng này vượt qua sự hiểu biết của Sơ Hạ đối với Hàn Liệt, cô nhận lấy tờ giấy A4, giờ lên nhìn một chút.

Trên giấy là bút vẽ phác họa với vài nét phác thảo, cô gái mặc váy ngồi ở trước quầy bar, hai tay đang nâng trà sữa uống.

Cô gái để tóc ngang vai xõa tung, cặp mắt hưởng thụ híp thành hai đường kẻ.

Rõ ràng người đơn giản như vậy, nhưng Sơ Hạ lại thấy được một chút bóng dáng của cô, nhưng cảm giác manga này tốt hơn so với người thật.

Hàn Liệt một tay đút túi, một tay kia chỉ ở trên váy cô gái: “Váy sẽ là màu đỏ, giống như em đang mặc đây, tên tiệm tôi cũng nghĩ xong rồi, đặt là

Trà Sữa Mùa Hè“.

Cánh tay của anh để ngang trước mắt cô, thanh âm của anh rất nghiêm túc đỉnh đầu truyền xuống, xông thẳng vào lòng Sơ Hạ.

Logo cô gái mặc váy đỏ vừa có mặt mày giống cô, vừa có chữ “Hạ” trong tên tiệm, Hàn Liệt có ý gì?

“Cảm ơn em đã cho tôi linh cảm.” Hàn Liệt cúi đầu hướng cô cười, “Chờ lúc tôi khai trương kiếm được tiền, sẽ phát cho em một bao lì xì.”

Sơ Hạ không cần bao lì xì, chân thành đề nghị anh đổi tên: “Trà Sữa Mùa Hè

lại phiến diện quá, trà sữa là đồ uống bốn mùa đều có thể uống được…”

Hàn Liệt cự tuyệt: “Nhưng mùa hè cùng cái logo này rất phù hợp, ai lại mùa đông sẽ mặc váy? Hơn nữa tôi nhớ thật giống như có quán rượu tên gì mà “Mùa xuân đại tửu điếm”, cũng không thấy khách hàng chỉ chọn mùa xuân sẽ qua bên kia uống. Em người này thật là, để cho em giúp tôi đặt tên, em nói sẽ không, tôi thật không dễ dàng vắt óc đặt được cái tên dễ nghe, em còn hắt cho tôi bát nước lạnh.”

Sơ Hạ nghe thấy anh cố chấp với cái logo này, liền bắt đầu bắt bẻ vấn đề đề của logo: “Hình ảnh có phải có chút phức tạp rồi không? Logo dùng chữ cái hay chữ Hán càng dễ hiểu càng nổi bật.”

Hàn Liệt nhíu mày: “Giống như Yale(pinyin của Nhã Nhạc) của em ư? Không phải tôi nói với em rồi sao, cái đó thật sự xấu, nếu em không có tiền mời công ty thiết kế, tôi có thể giúp em vẽ một cái.”

Sơ Hạ biết, Hàn Liệt sẽ không đổi logo hoặc tên tiệm.

“Tiệm là của anh, anh thích là được rồi.” Sơ Hạ đem bản phác thảo của anh đặt lại trên quầy bar, xách túi lên đi ra cửa.

Hàn Liệt cầm bản vẽ lên đi theo sau lưng cô.

Trà Sữa cũng lạch bạch chạy theo..

Trà Sữa là chú chó rất thông minh cũng rất dính người, những năm này Hàn Liệt bận rộn kinh doanh quán rượu, thường xuyên đi công tác liền mấy ngày, khi anh nuôi Trà Sữa đặc biệt quý trọng thời gian chủ nhân ở nhà, cũng rất ghét khi chủ nhân rời đi.

Đi theo Hàn Liệt, Sơ Hạ một đoạn, nhìn trước mặt chính là huyền quan, Trà Sữa bỗng nhiên ý thức được nguy cơ: Chủ nhân lại muốn đi rồi!

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Trà Sữa đột nhiên tăng tốc độ, vọt tới trước mặt ngậm giày cao gót của Sơ Hạ chạy lên lầu hai.

Sơ Hạ, Hàn Liệt: …

Trà Sữa chạy rất nhanh, trong chớp mắt bóng dáng màu vàng liền biến mất ở lầu hai.

Sơ Hạ nghiêng đầu nhìn Hàn Liệt.

Hàn Liệt nhún vai: “Bệnh cũ, thích tha giày, mỗi lần vội vã đi ra ngoài nó đều tha, em đợi chút, tôi đi bắt nó”.

Nói xong, Hàn Liệt mang dép lạch xạch leo cầu thang lên lầu.

Sơ Hạ nhìn một chút chiếc giày cao gót còn sót lại kia, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ.

Trên lầu động tĩnh không nhỏ, dựa vào tiếng chạy bộ lạch xạch của Hàn Liệt, Sơ Hạ suy đoán Trà Sữa cũng ở đó chạy, Hàn Liệt hùng hùng hổ hổ, đại khái là không đuổi kịp Trà Sữa.

Không bao lâu, Trà Sữa ngậm giày cao gót dọc theo cầu thang đi xuống.

Sơ Hạ lập tức chạy về phía cầu thang bên kia đi chặn lại.

Nhưng dép trên chân cô quá lớn, mới chạy được hai bước một chiếc dép liền bay ra ngoài, khi cô quay đầu lại, Trà Sữa đã vọt xuống thang lầu, xông về phòng khách lớn vô cùng rộng rãi ở lầu một.

Hàn Liệt lại chạy xuống, đi phòng khách bắt Trà Sữa.

Trà Sữa cùng anh chạy vòng quanh bàn uống trà nhỏ.

Sàn nhà bóng loáng, Hàn Liệt lảo đảo mấy lần, giận đến mức anh đá văng dép lê, chân trần đuổi, muốn băng qua bàn uống trà để bổ nhào về Trà Sữa, Trà Sữa nhanh trí phanh lại xoay người, chạy ngược theo chiều kim đồng hồ.

Trong biệt thự có máy lạnh, Hàn Liệt chạy ra cả người mồ hôi.

“Mặc kệ đấy, em tự nghĩ cách đi!”

Tốc độ không bằng chó, Hàn Liệt xì hơi. Ngồi vào trên ghế salon, đình công.

Trà Sữa ngậm giày cao gót ngồi chồm hổm ở xéo đối diện, cách bàn uống trà nhỏ nhìn chằm chằm chủ nhân.

Sơ Hạ đau đầu, Hàn Liệt liều mạng như vậy cũng không đuổi kịp Trà Sữa, cô thử cũng không cần thử.

“Trà Sữa lại đây nào.” Sơ Hạ chuẩn bị đổi biện pháp khác.

Trà Sữa nghiêng đầu nhìn cô một cái, bất động.

Sơ Hạ đi tới trước cửa, kéo cửa ra, chỉ bên ngoài hỏi Trà Sữa: “Có muốn đi ra ngoài tản bộ hay không?”

Trà Sữa vẫy đuôi một cái, lập tức chạy tới, còn thông minh đem giày cao gót bỏ vào bên chân Sơ Hạ.

Chủ nhân không thể bỏ rơi nó, nhưng có thể mang nó đi tản bộ!

Trả lại giày cao gót, Trà Sữa chạy đi chỗ cũ ngậm dây dắt nó đi dạo, để cho Sơ Hạ cột lên cho nó.

Nhìn đôi mắt to long lanh của Trà Sữa, Sơ Hạ không đành lòng nuốt lời.

Cô nhìn về phía Hàn Liệt còn ngồi ở trên ghế salon.

Hàn Liệt lười biếng: “Bên ngoài nóng như vậy, muốn đi dạo chính em tự dắt đi đi.”

Sơ Hạ nhìn thời gian một chút, bốn giờ rưỡi, chỉ số tia cực tím vẫn là năm.

Sơ Hạ không nghĩ mang giày cao gót cùng lễ phục lộ vai

ở bên ngoài phơi nắng, sờ đầu lớn của Trà Sữa một cái, cô cùng Hàn Liệt thương lượng: “Tôi đưa Trà Sữa qua bên chỗ tôi trước, ăn cơm tối xong rồi đưa nó trở lại, có được không?”

Hàn Liệt nhìn cô gái váy đỏ cạnh của, suy xét một hồi mới miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, nhưng tôi có việc phải ra ngoài, buổi tối khoảng chín giờ mới trở về.”

Sơ Hạ: “Được, sau khi anh trở lại trực tiếp đi đến dưới lầu tòa 9 chờ tôi, tôi sẽ đưa Trà Sữa xuống.”

Hàn Liệt: “ok, đúng rồi, nếu em có rảnh thì tắm thêm cho nó với, cũng lâu rồi chưa có tắm”.

Sơ Hạ không để ý tới anh, ngồi xổm xuống giúp Trà Sữa cột chắc dây, sau đó một tay che dù, một tay dắt Trà Sữa đi.

Trà Sữa không chút nào lưu luyến chủ nhân đang ngồi trên ghế salon, thấy Sơ Hạ không tiện đóng cửa, Trà Sữa còn quan tâm giơ lên một chân, đem cửa đẩy trở lại.

Hàn Liệt liền trơ mắt nhìn khe cửa càng ngày càng nhỏ, “lạch cạch”, một tiếng, đóng lại.

Lúc này biệt thự trống không chỉ còn lại anh một mình, ngay cả chó cũng mất!

Tác giả có lời muốn nói:

Trà Sữa: Không có tôi, anh ngay cả cẩu độc thân cũng không có tư cách làm.