Tiếng chuông vang lên, bầu không khí căng thẳng trong văn phòng cũng được thay thế bằng sự sung sướиɠ thoải mái:
"Trưa nay có món gì ngon không?"
"Ngày hôm qua có thịt kho cà tím ăn rất ngon! Không biết hôm nay có làm hay không?"
"Mau đi xếp hàng đi! Còn có thể chọn một chỗ tốt! Hy vọng đầu bếp sớm làm xong món cá! Ăn món đó cũng không béo! Hôm qua có món đó khi nào vậy?"
"Hỏi ai vậy? Không phải cô ăn sao? Tôi cũng chưa thấy! Đồ chiên mà không béo sao? Ha ha!"
...
Mấy người phụ nữ cười đùa, tụ lại tốp năm tốp ba, thấy Jennifer dậm lại lớp trang điểm, Giang Hiểu Nhi không nhịn được chớp mắt:
Không phải đi ăn cơm thôi sao? Chẳng lẽ không phải nên tẩy trang sao?
Cô nhìn mọi người đi ra văn phòng thì đầu óc không ngừng xoay vòng, buồn bực.
"Haiz, vẫn là Giai Nghệ tốt! Tuy rằng đồ ăn không phong phú bằng ở đây, nhưng có Tiểu Mai và Tinh Tinh, cô không cần lo lắng không có chỗ, không lo không có đồ ăn ngon——"
Trong lòng Giang Hiểu Nhi thầm than một câu mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cũng đi lập đầy bụng mình!
Lần cuối cùng cô đến chỗ này vẫn là ký ức rất đẹp, lúc này mỗi bước đi của Giang Hiểu Nhi cảm thấy rất nặng nề, vô cùng đau khổ.
Mặc dù Trương Việt rất lớn, nhưng trong công ty vẫn có gió thổi cỏ lay, tin tức truyền đi rất nhanh, nhất là liên quan đến người đẹp hiếm có khó tìm.
Trong một buổi sáng, toàn bộ tòa nhà đã biết bộ phận quan hệ quốc tế có một người đẹp phiên dịch mới tới. Đương nhiên các tin đồn về cô ngày càng náo nhiệt, đủ mọi phiên bản như gió bay đến mỗi góc công ty.
Bởi vì nhân viên rất đông nên có tám nhà ăn, tuy rằng mỗi ngày món ăn không hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng không khác lắm, dù sao công ty đã thống nhất thực đơn, tiêu chuẩn giống nhau, phòng bếp, mấy món mặn, món chính, món canh cũng có tiêu chuẩn!
Công ty cũng không hạn chế nhân viên ăn cơm ở đâu, nhưng gần đây có một nguyên tắc là chọn nhà ăn gần với chỗ làm việc của mình hơn.
Sau khi cô nhìn qua sách kế hoạch giới thiệu về công ty thì theo bình thường cô cũng đến nhà ăn số sáu.
Mà ngày nay, bởi vì tò mò nên có rất nhiều nhân viên cố ý chạy tới. Cho nên Giang Hiểu Nhi đi vào nhà ăn thì kinh ngạc mở to miệng. Nhà ăn đầy người chen chúc, hai hàng người xếp hàng ở hai bên nhà ăn đã kéo dài đến cửa.
"Sao lại nhiều người như vậy?" Vậy phải xếp hàng đến ngày tháng năm nào chứ! Đến lượt cô thì đồ ăn cũng nguội rồi! Có để người ta ăn cơm hay không đây!
Sớm biết vậy thì nửa tiếng sau cô mới xuống!
Lúc cô đang do dự có nên quay lại văn phòng ngồi chờ nửa tiếng hay không thì phía sau truyền đến tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cười truyền đến:
"Sao cứ nhất định phải tới đây ăn chứ? Chạy mấy tầng lầu?"
"Đương nhiên là vì ngắm người đẹp! Nghe nói bộ phận quan hệ quốc tế có một người đẹp phiên dịch mới tới, đẹp đến mức hồn bay phách lạc! Ngay cả trợ lý Mạc nổi tiếng lạnh nhạt cũng không ngăn được sức hấp dẫn của cô ấy, tự mình đưa cô ấy đi nhận chức! Haiz, không biết là ai nữa?"
"Thật hay giả vậy? Còn xinh đẹp hơn Jennifer sao? Không phải cô ta là người vừa xinh đẹp vừa tài giỏi số một số hai ở công ty sao? Nghe nói có lần tổng giám đốc đi tuần tra nhìn cô ta đến thất thần!"
...
Cô vốn không để trong lòng, bọn họ vừa nói xong thì Giang Hiểu Nhi có chút không vui: Phùng Dịch Phong sao? Nhìn Jennifer đến thất thần?
Anh có nên đi khám mắt hay không! Lớp phấn trang điểm dày như xi măng trét tường, loại hàng này cũng thất thần được! Đồ thối tha!
"Không biết đâu! Nghe nói là rất đẹp! Haiz, bộ phận quan hệ quốc tế đúng là nơi đầy người đẹp! Nhất là quản lý Cát nổi tiếng là hoa hồng có gai, tuy rằng lớn tuổi cũng vô cùng quyến rũ, lông mày mang theo hương vị đặc biệt, càng đừng nói người dưới trướng cô ta đều là người đẹp!"
"Thật sao? Những bộ phận khác hâm mộ muốn chết! Mấy bộ phận toàn đàn ông nên vừa nghe nói có người đẹp thì tràn đầy hâm mộ ghen tỵ! Còn tưởng rằng có thể lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, kết quả lại trở thành đối thủ của nhau! Trong bộ phận cạnh tranh rất khốc liệt, ba lần liên tiếp đứng cuối thì sẽ cắt tiền thưởng và phúc lợi! Đến bát cơm cũng không giữ nổi, còn ảo tưởng đến người đẹp sao? Nói không chừng, các bộ phận khác còn có cơ hội!"
"Đừng có nằm mơ! Nhìn thôi thì được, anh còn muốn đuổi theo à? Trong công ty không được yêu đương, sao thé, đây là chỉ cần người đẹp không cần giang sơn đúng không! Không biết ra khỏi cửa Trương Việt thì người đẹp có muốn anh hay không?"
"Ha ha, hiện tại tôi rất muốn biết, rốt cuộc người đẹp này thế nào? Haiz, nhìn thấy Jennifer ở đâu chưa? Mau tìm đi! Tốt nhất có thể tìm một chỗ gần đó!"
"Không phải trước kia anh rất thích Jennifer sao? Nghe nói anh còn tặng hàng hiệu cho cô ta nữa!"
"Đừng nói nữa! Người ta vốn chướng mắt! Chúng ta làm ở bộ phận kinh doanh, cho dù làm tốt thì ở trong mắt bọn họ cũng không ổn định, không lâu dài! Ý của cô ta là ngoại trừ tài ăn nói thì chẳng có gì cả! Đúng vậy, vừa rồi người ta và người nước ngoài nói chuyện vui vẻ đến muốn lên trời, tôi chỉ có thể nghe hiểu từng chữ, đúng là xấu hổ! Có lẽ cô ta càng thích người tài năng, người có kỹ thuật chuyên môn cao, nếu không thì cũng phải là nhân vật có lương một năm mấy tỷ trở lên! Có câu tự mình biết mình, không xứng với người ta đâu——"
"Hiện tại phụ nữ rất kiêu ngạo, người đẹp càng như thế! Hai mắt nhìn lên trời! Không biết người đẹp phiên dịch lần này thế nào? Không phải hôm nay chúng ta chen chúc ở nhà ăn số sáu là vì muốn nhìn cô ấy sao?"
"Còn phải nói sao? Nhìn đi! Bộ phận tài vụ, chúng ta kinh doanh khu vực Quản Nam, bên kia là hậu cần..."
...
Giang Hiểu Nhi nghe tiếng bàn tán sau lưng thì cũng không dám động đậy, lấy điện thoại ra, cụp mắt xuống: Không nghĩ tới cô mới đến đây có nửa ngày đã gây xôn xao như thế!
Một đám người này đến đây xem cô sao? Không đến mức đó chứ! Cô không có nhiều hơn hai con mắt mà!
Hô hấp Giang Hiểu Nhi đột nhiên căng thẳng hơn!
Quả nhiên cô thật sự không hề có khẩu vị!
Cô càng lo lắng càng muốn khiêm tốn thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng người đàn ông nói: "Anh ba! Anh xoay lại xem phía trước anh... Hình như là người đẹp!"
Sau lưng có tiếng kêu lên, cũng không biết ai làm rớt mâm đồ ăn xuống đất, phòng ăn hơi yên tĩnh, mâm đồ ăn bằng inox nên tiếng loảng xoảng vang lên ầm ĩ, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.
Giang Hiểu Nhi cũng bản năng nghiêng người, ngước mắt lên, từng tiếng kinh ngạc kêu lên, đến khi cô lấy lại tinh thần thì liền phía trước, phía sau, một bên nhà ăn, ánh mắt của tất cả mọi người động thời nhìn vào cô:
"Cô có phải là người mới tới hay không? Bộ phận quan hệ quốc tế?" Các bộ phận của công ty đều có thẻ nhân viên, nhưng mỗi bộ phận khác nhau, phòng làm việc khác nhau, Giang Hiểu Nhi đang đeo thẻ nhân viên, nhưng dây đeo màu xanh lam và thiết kế viền xanh lam, in hoa cũng màu xanh lam, đúng là màu sắc của bộ phận quan hệ quốc tế.
"Wow, đúng là người đẹp! Trăm nghe không bằng mắt thấy, còn đẹp hơn tin đồn ——"
"Trẻ đẹp muốn chảy ra nước, hình như không lớn tuổi lắm?"
"Anh đi hỏi thử xem?"
...
Mấy người đàn ông cúi đầu thì thầm, anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang giày da, dáng người cao lớn đẹp trai, ngoại hình tuấn tú nhất bị đẩy tới:
"Hi, xin chào! Tôi là Nhạc Gia ở bộ phận kinh doanh, đồng nghiệp xinh đẹp, chúng ta xưng hô thế nào?"
Người đàn ông cười, giọng nói rõ ràng căng thẳng mang theo sự run rẩy.