Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 33: Điện thoại của ông xã

Trong sân sau của biệt thự duy nhất nhà họ Phùng, Hiểu Nhi và bà nội đã trồng xong rau, đang tưới nước lên. Sau khi thu dọn toàn bộ ổn thỏa, Hiểu Nhi mới đi ra khỏi hàng rào.

"Bà nội, như thế này đã được chưa ạ, có cần làm lại không?"

Bên cạnh, thím Miêu phụ trách chăm sóc bà cụ nhìn nhìn rồi gật đầu, bà cụ cũng lập tức cười rạng rỡ:

"Rất tốt, rất tốt! Cô bé nhà chúng ta đúng là rất giỏi, giỏi hơn những người tay chân lẩm cẩm như chúng ta nhiều, nhóc con mau tới đây, rửa tay đi."

"Dạ!"

Hiểu Nhi thu dọn đồ đạc xong, tháo giày ra, rồi mới chạy đến bên cạnh vòi nước dùng để tưới hoa rửa, bên này, bà nội Phùng và thím Miêu nhìn nhau tủm tỉm cười.

Vừa vào phòng bếp, Hiểu Nhi đã nhìn thấy trên bàn ăn bày một cái khay nhỏ, phía trên để một số thứ giống như cỏ: "Bà nội, đây chính là rau dại mà bạn thân của bà tặng phải không?"

Chẳng trách bà vừa đi thăm bạn một chuyến, trở về đã nảy ra ý định muốn trồng rau trong sân.

"Đúng vậy! Cây rau tề mọc hoang tươi non nhất vào tháng ba. Bà ấy thích ăn nên đã gieo ngay trong nhà mình, đây là rau dại trồng trong nhà. Nhóc con, cháu biết làm sủi cảo không? Hôm nay bà muốn ăn sủi cảo, hay là ba chúng ta làm đi. Thím Miêu dạy con bé đi, để con bé giúp thím cũng được. Nhanh lên chút! Bà sẽ không cán bột đâu, bà chỉ ăn thôi. Dịch Phong giống bà, thích ăn sủi cảo nhất."

Bà nội Phùng dứt lời, thím Miêu lập tức bắt đầu dạy Hiểu Nhi nhặt rau. Hiểu Nhi biết làm sủi cảo, có điều cô chưa từng nhìn thấy rau dại, nên không biết.

Trong phòng bếp, hai người bận bịu, bà nội đứng bên cạnh nói chuyện phiếm, bầu không khí rất thân thiện, thím Miêu làm nhân bánh, Hiểu Nhi bắt đầu nhào bột mì, vừa làm vừa không ngừng hỏi:

"Chừng này bột mì đã đủ chưa ạ?"

"Đủ rồi. Cháu nhào mềm một chút, bột mì sủi cảo thì phải mềm, mì nấu canh thì phải dai."

"Vâng!"

Cô đã làm quen việc nhà rồi, dù chưa quen với dụng cụ, nhưng cũng nhanh quen. Hiểu Nhi chợt cảm thấy biết ơn sự rèn luyện gian khổ ba năm nay. Cô đã từng là một đại tiểu thư mười đầu ngón tay không phải dính nước, đừng nói nhào bột mì, ngay cả mì ăn liền, cô còn không biết nấu, nhưng bây giờ cô hoàn toàn có thể nấu được bữa tối, không dám nói sắc hương vị đều đủ, nhưng ít nhất có thể ăn được.

Hai người làm, còn bà nội thỉnh thoảng trợ giúp, chẳng mấy chốc, một đĩa sủi cảo viên nhỏ xinh, ngon mắt được bày ra.

Thím Miêu đi nấu canh sủi cảo, Hiểu Nhi thì đi rửa tay, dọn xong bát đĩa, cô lại đi gọt hoa quả sẵn. Nhìn cô bận tối mắt mà không hề kêu ca, oán thán, làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát mà trông vẫn ung dung tao nhã, dù mặc tạp dề, nhưng vẫn không giấu được khí chất nổi bật, bà nội Phùng híp mắt, nói:

"Hiểu Nhi, cháu và Dịch Phong quen nhau bao lâu rồi? Nó có nắt nạt cháu không? Hàng ngày nó có về nhà đúng giờ không?"

"Dạ? Bà nội..."

Nhìn như bà nội chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm thôi nhưng thực ra từ câu đều chứa ẩn ý riêng. Vì không biết Phùng Dịch Phong đã nói với bà nội thế nào, nên cô cũng không biết trả lời từng vấn đề như thế nào cho thỏa đáng.

"Cái này thì có gì phải do dự chứ? Cháu cứ nói thật, bà nội sẽ ủng hộ cháu."

"Bà nội hòa nhã dễ gần như thế, nên tất nhiên cháu trai do bà dạy dỗ cũng là rồng phượng trong loài người, anh ấy nào có gì để cháu bắt bẻ chứ?"

Hiểu Nhi tâng bốc một hồi, khéo léo như thể mọi thứ đã là mặc định, nhưng trên thực tế lại không nói lộ gì, thực sự khiến bà cụ mặt mày hớn hở, nở hết cả ruột gan:

"Con bé này, miệng ngọt như bôi mật, làm cho bà già này vui vẻ."

Cô bé hiểu chuyện, nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói khéo léo, chẳng trách đứa cháu trai luôn không coi phụ nữ ra gì của bà lại đối xử với cô bé đặc biệt như vậy, chắc hẳn là có chỗ hơn người.

"Bà nội..."

Hiểu Nhi đang định nói chuyện, thì điện thoại lại vang lên, vừa nhìn, cô vội nói: "Bà nội, là Dịch Phong, cháu... cháu nghe điện đã nhé."