Học kỳ mới bắt đầu, đồng thời cũng là học kỳ cuối cùng.
Trở về trường, Lăng Thượng với Vân Liệt tự động tách nhau ra, trước lúc chia tay, Lăng Thượng đã đáp ứng thỉnh cầu của Vân Liệt, hứa sẽ giới thiệu anh trai cô cho nàng.
Lí do không hẳn là vì Vân Liệt sẽ đồng ý theo cô học khiêu vũ, mà bởi khi ấy ánh mắt nàng ẩn chứa hàm ý sâu xa khiến cô hiếu kỳ. Liệu anh trai quen biết Vân Liệt xong thì sẽ phát sinh tình huống thế nào đây.
*
Lăng Thượng được triệu tập, cô đi tìm Dư bí thư, ngoài ra còn có cả Hạ Mông.
Nguyên nhân rất đơn giản, đợt lưu hiệu sinh viên năm nay, nhà trường muốn chọn một trong hai người.
“Nếu như Khúc Mẫn không xảy ra chuyện…” Dư bí thư nói vậy với Lăng Thượng, mọi sự vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, Lăng Thượng hiểu, cho nên lúc rời khỏi văn phòng cùng Hạ Mông, cô có quan sát anh chàng thêm vài lần.
Hạ Mông đeo kính tạo cho người khác ấn tượng về vẻ ngoài nội liễm, sau khi ra khỏi văn phòng, anh chàng chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt lại hơi nhợt nhạt.
“Hạ Mông.” Lăng Thượng gọi.
Anh ta quay đầu lại, nhưng dáng vẻ lơ đãng, đôi con ngươi mông lung.
“Có phải cậu rất muốn được lưu hiệu hay không?” Cũng chẳng biết Lăng Thượng đang nhìn đi đâu, một lúc sau cô mới hỏi.
Hạ Mông giật mình, nhìn cô.
“Tuy nhiên trong hai người chúng ta, chỉ có thể lưu lại một người.” Thái độ Lăng Thượng lạnh nhạt, cảm tưởng như thể đây không phải chuyện liên quan tới cô.
“Phải làm gì thì cậu mới chịu rút lui?” Hạ Mông trầm mặc chốc lát, đột nhiên anh ta lên tiếng.
Khóe miệng Lăng Thượng khẽ nhếch. “Cậu muốn…. được giữ lại đến thế ư?”
“Cậu không phải là tôi, cậu không thể hiểu đâu!” Hạ Mông đẩy gọng kính. “Có thể sinh sống trên thành phố là nguyện vọng cả đời của cha mẹ tôi.”
“Cho nên…” Lăng Thượng mỉm cười khinh bỉ. “Vì nguyện vọng của mình mà lại sẵn sàng đi hãm hại người khác sao?”
“Tôi không biết cậu đang nói gì hết.” Hạ Mông thấp giọng, xoay người bỏ đi.
Lăng Thượng thở dài, quay trở về kí túc xá.
Người điểm danh trễ nhất là Khúc Mẫn, có lẽ cô và Tiểu Vũ đến phút chớt mới nỡ tách nhau ra.
“Tìm tôi làm gì?” Khúc Mẫn hỏi.
Lăng Thượng ngồi đối diện, nghiêm túc nhìn cô hồi lâu. “Giả sử chuyện của cậu với Tiểu Vũ mà không bị phát hiện, sau đó cậu lại có cơ hội lưu hiệu, cậu sẽ tính như thế nào?”
“Lưu hiệu?” Khúc Mẫn nhướng mày. “Tại sao tôi lại phải lưu hiệu? Tiểu Vũ tốt nghiệp xong sẽ bị bố trí đi nơi khác, vì lí do gì mà tôi còn ở lại nơi đây?”
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ.” Lăng Thượng khẽ cười. “Ngoại trừ Tiểu Vũ ra, cậu không còn nghĩ đến cái gì khác nữa à?”
“Cho nên mới bảo cậu mau yêu đi đó.” Lời Khúc Mẫn đầy ý vị sâu xa. “Chờ tới lúc đấy cậu mới rõ điều gì là quan trọng nhất.”
“Tôi á?” Lăng Thượng mơ hồ. “Nếu có yêu thật, tôi cũng sẽ không xem nó là chuyện quan trọng nhất đâu, cậu biết mà.”
“Tôi biết?” Khúc Mẫn cau mày. “Cậu đang nói đến cậu với Lâm Phổ đấy à?” Cô đẩy đống sách trước mặt đi, dáng vẻ chăm chú. “Cậu có thích Lâm Phổ không? Nếu không thích thì sao lại nói những lời như thế?”
“Chỉ là tôi cảm giác vậy thôi.” Lăng Thượng siết tay lại. “Cậu ta tồn tại như không khí vậy.”
“Thời điểm tốt nghiệp… cậu đã quyết định sẽ khiêu vũ cùng cậu ta rồi hả?” Khúc Mẫn nhấp nháy mắt lia lịa.
“Ai mà biết đây?” Lăng Thượng cười. “Tôi cũng muốn biết nếu thiếu đi không khí, liệu tôi có còn có thể sống tiếp được hay không.”
Khúc Mẫn lắc đầu. “Không có không khí thì đương nhiên không thể sống tiếp, có điều cả hai là bạn học, chỉ là cậu đã quen luôn có cậu ta bên cạnh mà thôi, thực chất không có với cậu cũng chẳng sao.”
“Thật ư?” Lăng Thượng đặt tay sau gáy, lưng dựa lên ghế. “Cậu ấy rất hiểu tôi, khi tôi cần, cậu ấy luôn xuất hiện.”
“Thiếu không khí sẽ khiến ta ngạt thở, cậu chưa từng trải qua cảm giác này sao?” Lăng Thượng như đang bị lạc đường, Khúc Mẫn nghĩ mình có nghĩa vụ giúp cô ấy tìm ra phương hướng.
“Chưa hề, tôi không thích cảm giác ngột ngạt.” Lăng Thượng lắc đầu. “Nếu như cậu ta không phải không khí của tôi thì yên tâm đi, tôi sẽ từ chối.”
“Chỉ tới khi cậu ngạt thở, cậu mới hiểu được tầm quan trọng của người kia; có lẽ cậu với Lâm Phổ đang thiếu một chút thử thách mà thôi.”
Cuối cùng Khúc Mẫn đưa ra kết luận.
Hai người cứ rảnh rang hàn huyên một lúc, chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Khúc Mẫn nói to.
“Lăng Thượng có ở đấy không?”
Lăng Thượng ngẩng đầu, Vân Liệt đang ung dung đứng bên cửa.
“Sao cậu tới đây?” Lăng Thượng kinh ngạc, dù gì hai người cũng vừa mới tách ra có mấy ngày.
Tuy nhiên giờ khắc nhìn thấy nàng, khác xa so với cảm giác của học kì trước. Bởi vì hai người đã cùng nhau trải qua một năm, lưu giữ không ít hồi ức đẹp, cho nên tự động nảy sinh sự thân thiết, ví như bây giờ Vân Liệt đến rồi, không khí xung quanh tựa hồ thanh tân hơn hẳn.
“Còn cả tôi nữa.” Vân Liệt nhường đường cho một người khác, là Hà Thù.
“Vào đây ngồi đi.” Khúc Mẫn vội vàng đứng dậy, kéo thêm hai cái ghế tựa.
“Các cậu mới từ chỗ Dư bí thư về phải không?” Lăng Thượng như đi guốc trong bụng bọn họ.
“Đúng thế.” Vân Liệt gật đầu. “Tiện thể ghé qua kí túc xá của mấy cậu.”
“Không phải là vì vụ lưu hiệu đấy chứ?” Lăng Thượng cau mày.
“Ừ.” Vân Liệt vẫn cười, gật gù. “Học viện bên tôi đã định được người rồi.”
Lăng Thượng tiếp tục cau mày. Biểu hiện của Vân Liệt quá tự nhiên rồi.
Hà Thù im lặng ngồi một bên, Lăng Thượng chợt hiểu ra.
“Chuyện lưu hiệu thì làm sao?” Khúc Mẫn thắc mắc.
“Dư bí thư nói, khoa chúng ta, không phải tôi, mà là Hạ Mông.” Lăng Thượng đáp ngắn gọn.
Khúc Mẫn lẳng lặng gật đầu, giờ mới hiểu ý câu hỏi ban nãy của Lăng Thượng.
“Tôi thì đã quyết định đến đài phát thanh làm việc, thế nên đại diện cho khoa chúng tôi đương nhiên sẽ là Hà Thù.” Vân Liệt nắm tay Hà Thù, nàng biết suy nghĩ hiện tại của cô ấy.
Vân Liệt khiến Khúc Mẫn hơi giật mình, nhưng trên đời có loại người vì đam mê mà liều lĩnh, thành ra nếu suy xét kĩ sự lựa chọn của nàng thì thấy cũng chả có gì là lạ.
Trong chớp mắt, Khúc Mẫn thấy thích Vân Liệt, cô thích tính cách của nàng, nhân cách của nàng. Phần nhiều là do quan hệ giữa nàng và Lăng Thượng đã chuyển biến tốt hơn xưa.
“Tôi vô tình trông thấy danh sách của Dư bí thư.” Vân Liệt nhìn Lăng Thượng, Hà Thù lại khó hiểu nhìn nàng. “Cậu có tính gì chuyện Hạ Mông không?”
“Không có dự tính gì hết.” Lăng Thượng trầm ngâm. “Cách tốt nghiệp vẫn còn nhiều thời gian mà.”
“Các cậu thì tốt rồi, sau tốt nghiệp mới phải thực tập.” Vân Liệt thở dài. “Hai tháng trước đấy bọn tôi đã phải đi.”
“Trốn cũng không thoát vũ hội tốt nghiệp đâu.” Lăng Thượng đột nhiên nói, hướng Vân Liệt làm động tác mời nhảy.
Như phản xạ có điều kiện, mặt Vân Liệt lại đỏ, nàng bất an đứng dậy, lôi kéo Hà Thù. “Chúng mình đi thôi.”
“Không tiễn nha!” Lăng Thượng la lên, nhịn cười.
Khúc Mẫn thấy hai người kia đã ra đến cửa mới tò mò hỏi. “Cái gì vũ hội tốt nghiệp đấy? Một loại ám hiệu sao?”
“Vũ hội ấy à…” Lăng Thượng kéo dài âm điệu, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Từ khi ra ngoài, Hà Thù rất im lặng, cô bám theo Vân Liệt quay về học viện Sư phạm. Vân Liệt có chút bất đắc dĩ, nàng không tranh giành chức bí thư, đến đợt tranh cử lưu hiệu lại rút lui, Vân Liệt biết chắc chắn trong lòng Hà Thù sẽ nảy sinh mâu thuẫn.
“Hà Thù.” Vân Liệt gọi.
Cả hai đang đứng nơi ngã ba đường, đối diện với dãy tượng điêu khắc.
“Gì thế?” Hà Thù ngừng bước.
“Chúng mình nói chuyện một lát đi.” Vân Liệt kéo cô lại bên một bức tượng, kiếm cái ghế đá ngồi xuống.
“Vân Liệt…” Hà Thù gọi, tâm trạng bức bối vì chôn giấu quá nhiều lời muốn bộc bạch.
“Hà Thù, đáng lẽ cậu phải hiểu rõ tớ chứ.” Vân Liệt mở miệng. “Tớ muốn cái gì thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Có thể người khác luôn nghĩ tớ là một cô gái rất hiền lành, thực ra tớ cũng vô cùng cố chấp, cậu nói xem có phải không?”
Hà Thù lẳng lặng gật đầu.
“Từ lúc tớ quyết định là sẽ đến đài phát thanh làm việc, thì tớ đã không còn lưu luyến những thứ khác nữa rồi.” Vân Liệt ngẩng đầu quan sát về hướng học viện Sư phạm. “Tớ không hợp làm giảng viên, cũng không thích làm.”
“Thế sao lúc trước cậu còn ghi danh vào đây?” Hà Thù hỏi.
“Bố mẹ tớ đều là giáo viên, cái nghề này cứ như truyền thống gia tộc ấy.” Vân Liệt cười.
“Vậy nếu cậu không làm thì liệu người trong nhà sẽ phản ứng ra sao?”
“Tớ chưa định kể với họ.” Vân Liệt vỗ vai Hà Thù. “Tớ tâm sự hết chuyện của tớ với cậu, sao lại thành khiến cậu không vui rồi?”
Hà Thù nhắm nghiền mắt hồi lâu, sau đó cô thẳng thắn nói. “Cậu quá mạnh mẽ.”
“Tớ có à?” Vân Liệt hơi kinh ngạc, nàng bỗng nghĩ đến Lăng Thượng trong dịp tết âm lịch, không hiểu vì sao, nàng thấy từ ấy dùng trên người cô mới thích hợp.
“Coi như tớ mạnh mẽ thật đi, thế nên ở đâu tớ cũng có thể sinh tồn.” Vân Liệt mỉm cười. “Do đó cậu không cần phải lo nghĩ nhiều nữa.”
“Có thể tớ sẽ hối hận.” Hà Thù nhẹ nhàng nói. “Tớ đã không cạnh tranh đường hoàng cùng cậu.”
“Nghe như kiểu cậu rất muốn cạnh tranh với tớ ấy.” Vân Liệt kéo nàng đứng lên.
“Đúng vậy mà, thực sự rất muốn.” Hà Thù đùa giỡn, thật ra bản thân cô cũng không biết nó có hài hước hay không nữa. “Ban nãy đâu phải là cậu vô tình trông nhìn thấy danh sách lưu hiệu đâu nhỉ.”
Vân Liệt không đáp, vừa rồi quả thực nàng đã nói dối.
“Cậu biết lí do mà!” Vân Liệt mỉm cười với Hà Thù, rất thong dong, rất dịu dàng.
Tại sao phải làm quen với Lăng Thượng, tại sao phải đến nhà Lăng Thượng, tại sao lại quan tâm tới cậu ta như vậy, đúng, Hà Thù biết tại sao.